Trong một nhà hàng sang trọng và quý phái, Mỹ Hân mặc một bộ váy hở hang khiêu gợi ở bàn phía góc trong, ngồi trên đùi chồng của cô ta ôm ôm ấp ấp, vuốt ve chẳng ra thể thống gì khiến các bàn ăn ở gần đó không khỏi xì xào bán tán.
Đột nhiên có một người phục vụ đi đến, anh ta cúi đầu đưa tay ra tư thế mời, nói với Mỹ Hân và lão chồng.
"Xin lỗi thưa quý khách, nhưng nhà hàng chúng tôi không thể tiếp hai vị, xin mời về cho."
Tất cả mọi người nãy giờ sớm đã chướng mắt, giờ thấy cô ta bị đuổi nên che miệng trêu chọc, nhưng cũng khiến họ khó hiểu, tuy rằng Mỹ Hân và lão chồng cư xử có không đúng mực cũng không đến mức độ bị đuổi đi như vậy.
Mỹ Hân mặt mày đen kịt, vốn chọn bàn ăn chung để ra oai với đám người ở đây, nào ngờ lại bị xấu mặt như vậy, cô ta trừng mắt.
"Nhà hàng các người phục vụ kiểu gì vậy!? Gọi quản lí ra đây, tôi phải khiếu nại cách làm ăn của mấy người, một nhà hàng cao cấp năm sao luôn được khen ngợi hóa ra cách làm việc lại yếu kém như vậy sao?"
Phía sau cánh cửa, một người đàn ông lịch lãm và cao ráo trong bộ âu phục, anh có một đôi mắt quyến rũ, chiếc mũi cao thẳng tắp làm nổi bật lên xương quai hàm nam tính. Anh, Lý Phong, luôn xuất thần trước đám đông nhốn nháo, cùng Sở Lang Phi mặc một bộ váy đen ôm sát người để lộ đường cong quyến rũ, tay trong tay bước ra.
Mỹ Hân nhìn thấy Lang Phi, nhíu mày.
"Một đứa không có tiền như mày cũng đua đòi vào đây sao?"
Không đợi Lang Phi đáp trả, Lý Phong tay cằm cà vạt, ánh mắt có sức ảnh hưởng đến mức người đối diện không khỏi ớn lạnh, cười nói:
"Tôi đã cho người đuổi hai người ra khỏi đây mà hai người vẫn còn mặt dày chưa rời khỏi sao?"
Mỹ Hân và lão chồng của ả vẫn còn chưa tin vào sự thật này, cho đến khi bảo vệ của nhà hàng đến mới vỡ lẽ, trong lúc bị lôi đi khiến cô ta và gã chồng xấu hổ đến gượng mặt, lão ta vùng ra.
"Bọn khốn, tao tự biết đi, chúng mày tưởng chỉ có mỗi nhà hàng của chúng mày thôi sao?"
Lý Phong nhàn nhạt rời mắt khỏi bóng lưng của hai kẻ kia, quay sang Lang Phi nở nụ cười trìu mến.
"Có phải cô ta là kẻ đã ức hiếp em đúng không? Anh nhớ hôm em say rượu có từng gọi tên của cô ta, em có muốn anh giúp em bắt bọn họ trả giá không?"
Sở Lang Phi khẳng định, người đàn ông trước mặt cô, cái kẻ cao ngạo này chính là "yêu nghiệt", nụ cười của anh trìu mến là thế, cách anh nói chuyện cũng bình tĩnh là thế nhưng lại mang một sức mạnh đàn áp người khác.
Lang Phi hít một hơi sâu, cố giữ dáng vẻ nghiêm túc nói.
"Nhưng em muốn tận mắt chứng kiến bọn họ trả cái giá thật đắt."
Lý Phong xoa xoa cằm, trầm tư một lúc rồi gật đầu.
"Được, tới lúc đó anh sẽ gọi em đến xem, có điều chúng ta sắp có một chuyến đi Hawaii, vì vậy tạm hoãn nó sang một bên cái đã, giờ thì về nhà với anh nào."
Lang Phi không nhịn được nữa rồi, hai tay đưa lên che mắt mình, sao đó khe khẽ tách ra chừa lại một bên con ngươi nhìn người trước mặt, anh ta vẫn còn đang ghé sát vào xem cô làm hành động gì, khiến cô hai má ửng đỏ, tim đập liên hồi xua tay lập tức bỏ đi.
"Yêu nghiệt!!!"
Cô thừa nhận, rõ ràng, rõ ràng ban đầu chỉ muốn lợi dụng anh, nhờ vào thế lực và tiền tài của anh để trả thù đám người Mỹ Hân, nhưng anh vì sao lại tốt với cô đến thế? Cô không hiểu, hôm qua anh đến tìm cô và cả hai cùng nhau xảy ra một đêm không thể ngờ đến, cô còn tưởng anh đối với cô chỉ là một tình nhân không hơn không kém, cô cho rằng anh chỉ là một người nằm trong kế hoạch mà cô đã vạch ra, nhưng...
Trong đầu cô chợt lâng lâng một cảm giác tội lỗi, một suy nghĩ chợt dâng trào lên.
"Liệu rằng, khi phát hiện ra sự thật, anh sẽ hận cô chứ? Và cô, có yêu anh như anh yêu cô hay không?"
"Sở Lang Phi, em dám gọi anh là yêu nghiệt hả?"
Nghe giọng của Lý Phong, cô chợt bừng tỉnh sau vô vàn những suy nghĩ, vội lắc đầu.
"Không... Ý em là..."
Lý Phong đưa ra khuôn mặt nghi hoặc, anh hỏi:
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tay nắm lấy váy áo bứt rứt, cuối cùng lắp bắp.
"Đâu có... Em đâu có nghĩ gì đâu."
Lý Phong thấy hành động này của cô, đôi mày cau lại, cô thấy được anh có hơi giận, hỏi lại lần nữa.
"Có phải em đang nghĩ về việc quan hệ của anh và em đúng chứ?"
Lang Phi bị anh làm cho khựng lại, nhất thời không nói nên lời, chợt thấy anh ôn nhu ôm lấy vòng eo của cô, chỉnh lại phần tóc bị rối của cô, dịu dàng nói.
"Sở Lang Phi, anh đối với em là sự chân thành tuyệt đối, vì vậy em không cần sợ anh coi em là người qua đường."
Cô có từng nghe các nhân viên trong công ty nói về anh, Lý Phong là một người có kỷ cương, anh chưa bao giờ quá phận với bất kì nhân viên nữ nào cả, vì vậy cô có thể tin tưởng anh tuyệt đối.
Lý Phong ngừng một lúc sau mới nói tiếp.
"Anh chỉ cần em yêu anh thật lòng, dù chỉ một chút, không phải ở bên anh bởi vì những thứ anh đang có trong tay."
...
Phía trước chính là căn biệt thự của Lý Phong, không giống như trong tưởng tượng của Lang Phi, căn nhà được xây theo kiến trúc cổ điển kiểu Pháp, gồm hai tầng, men theo hai bên lối đi được trồng rất nhiều hoa Cẩm Tú Cầu với đủ loại màu sắc xinh tươi và rực rỡ.
"Hoa này là do anh trồng cả sao? Đẹp quá! Chúng thật tốt, chứng tỏ được chăm sóc rất kĩ lưỡng."
Lý Phong nhàn nhạt nhìn những khóm hoa, rồi lại nhìn sang Lang Phi, lắc đầu:
"So với em vẫn thua xa một trời một vực."
Lang Phi không ngờ Lý Phong hóa ra là một kẻ biết nói ngọt như vậy, nhưng cô không mắng anh nịnh nọt được, bởi vì anh ta nói chuẩn quá còn gì, hihi.
Lang Phi đứng trước cửa nhà, không dám tin bản thân từ nay sẽ sống ở đây, một nơi mà cả đời cô cũng chưa từng dám mơ tới.
"Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng ta, anh và em sẽ cùng đăng kí kết hôn sau chuyến du lịch, em có đồng ý không?"
Lang Phi cả kinh:
"Kết hôn sao!?"
Anh gật đầu.
"Đương nhiên, giờ thì vào nhà thôi, phòng của em ở tầng hai."
Bên trong nhà vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, Lý Phong không những là một người nghiêm túc với công việc, đối với dọn dẹp nhà cửa cũng vô cùng tươm tất, gọn gàng, đến một hạt bụi cũng không có.
Cô thắc mắc:
"Nhà anh có thuê giúp việc không?"
"Không có, anh thích tự mình làm mọi thứ hơn."
Sau đó Lý Phong giúp cô sắp xếp đồ đạc đâu vào đó, mọi thứ đều ổn cả cho đến khi cô đang nằm trong phòng của mình thì Lý Phong từ ngoài bước vào, anh vừa tắm xong vì vậy trên người vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc một chiếc áo phông bình thường, tay tựa vào vách tường.
Lang Phi trố mắt.
"Anh định ngủ cùng phòng với em ư!?"
Anh phóng khoáng đáp:
"Em hỏi một câu ngây ngô thật đấy..."
"Nhưng em còn chưa chuẩn bị tâm lý!"
Anh làm vẻ mặt đồng tình, thương cảm:
"Không sao, anh chuẩn bị giúp em cả rồi."
Nói rồi anh thoải mái tiến về phía cô, nét mặt tỏ ý cười sau đó vân vê tóc cô và ôm cô vào lòng giống như báu vật, cuối cùng nhắm mắt ngủ ngon lành chẳng mải mai để ý mọi vật.
Sở Lang Phi còn tưởng anh sẽ làm gì cô, hóa ra đúng như anh nói, đơn giản chỉ có ngủ chung như vậy thôi sao? Hại cô ban nãy phải giả vờ ngây thơ hóa ra anh còn ngây thơ hơn cả cô!
"Nè, Lý Phong, anh ngủ thật đó hả? Phong Phong!"
Chợt cô nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của anh, hàng mi dài rậm đang nhắm nghiền kia, sóng mũi hoàn mỹ đến kinh hồn, đôi môi ẩn hiện dưới ánh đèn mờ ảo khiến cô bị thu hút.
Đã rất lâu rồi, kể từ ngày bị phản bội, bị giết dưới tay đám người man rợ kia, lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm, sự an toàn vô bờ trước những cơn ác mộng đáng sợ liên tục diễn ra trong giấc ngủ của cô.
Giấc mộng đẹp về một ngày tươi sáng dưới ánh bình minh ẩn chứa vô vàn những điều tăm tối, dẫn lối cho một linh hồn từng chịu tổn thương sâu nặng dần được chữa lành, trở về với chính cô của trước kia, một người lạc quan và yêu đời, nhưng sẽ không ngu ngốc phạm vào sai lầm xưa kia nữa.