Sở Lang Phi đặc biệt rất đam mê với công việc mới của mình, cô rất chăm chỉ và hăng hái với những yêu cầu của phòng giao ra, mặc dù Nhâm Mạn Kì thường xuyên gây khó dễ cho cô, nhiều lần cố ý chê bai những bản thảo mà cô nộp lên, dĩ nhiên không ai dám nói gì cô ta cả bởi vì ở phòng thiết kế và sáng tạo, cô ta là trưởng phòng.
Mọi chuyện đều trôi qua thường nhật như vậy cho đến vài ngày sau, khi bản thiết kế chiếc váy dạ hội ánh trăng đã được thu nhận và chính thức đưa vào công đoạn dệt may theo trình bày của Lang Phi ngày hôm đó.
Trợ lí Trần vui vẻ bước đến, gửi lời khen tặng mọi người vì những nỗ lực của họ.
"Chủ tịch Lý rất hài lòng với bản thiết kế đã được chỉnh sửa lại, anh ấy nói rằng sẽ tặng riêng cho người có cống hiến lớn nhất trong việc đưa ra ý tưởng hoàn toàn mới này."
Cao An Ngụy đứng cạnh Lang Phi khẽ huých tay cô, cười tủm tỉm:
"Để xem từ nay còn ai dám xem thường cậu, hì hì."
Nói xong Cao An Ngụy lại ghé sát cô nói nhỏ:
"Vậy mà có người hôm đó nói chê bai những góp ý từ cậu trong lần thử thách, còn nói rằng cậu sẽ bị đuổi ra khỏi công ty, bây giờ lại mặt dày nộp bản thảo mới giống y đúc lời cậu, chậc chậc."
Nhưng cả hai không ngờ một điều, người được trợ lí Trần vỗ vai lại là Nhâm Mạn Kỳ, tình cảnh này chỉ có kẻ ngốc mới không biết rằng cô ta đã một mình nhận hết công lao về mình, gạt bỏ hoàn toàn Lang Phi sang một bên.
Những nhân viên khác ai cũng đã chứng kiến màn thử thách hôm đó, chỉ là không dám hó hé nửa lời, chỉ im lặng đứng một bên, Cao An Ngụy định lên tiếng giúp Lang Phi nhưng bị cô giữ lại.
"Đừng, chỉ bằng lời nói của hai nhân viên nhỏ nhoi như chúng ta cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu..."
"Nhưng..."
"Cậu yên tâm, thứ gì của mình cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình thôi, giống như câu "của thiên trả địa" vậy."
Sở Lang Phi khẽ cong khóe miệng, tùy tiện vơ lấy công lao của người khác, điều quan trọng là có ôm được nổi sức nặng của nó hay không thôi.
[...]
Trên đường từ công ty trở về nhà, Sở Lang Phi ghé qua một cửa hàng tiện lợi mua các đồ dùng cần thiết ở nhà, nhưng điều đáng sợ chính là nỗi ám ảnh tiền bạc và kinh tế, còn một tuần nữa cô mới được lãnh lương, mà trong túi hiện tại chỉ còn một con số ít ỏi, sợ rằng vài ngày sau chỉ có thể ăn mì gói qua ngày.
Cô vén mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt của mình, nghĩ lại tình cảnh này cũng bởi bộ váy ngày hôm đó cô mua để đi đến nhà hàng gặp Bạc Gia Kiệt, giá của nó khiến túi tiền của cô nhanh chóng xẹp lép đến đáng thương.
Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Lang Phi lại nhận được một tin nhắn mới, là của Bạc Gia Kiệt:
"Xin lỗi em vì hôm đó anh giận quá mất khôn, em tha thứ cho anh nha."
Lang Phi nhìn dòng tin nhắn mà không khỏi nuốt nước bọt một cái, thằng cha này rốt cuộc da mặt dày đến mấy lớp silicon đây?
Cô muốn có một cuộc đời mới, một trang giấy hoàn toàn mới vì vậy cho nên cũng không muốn có bất kì dính líu nào tới tên khốn tra nam đó nữa, ngay lúc định nhấn vào yêu cầu "block" thì lại có thêm một dòng tin nhắn từ phía người bên kia.
"Không ngờ em bây giờ lại có thể làm ở một công ty nổi tiếng như vậy, nhìn em lúc này trong bộ đồng phục công sở thật gợi cảm làm sao."
Đọc tới đây cô hơi nhíu mày, hàng mi dài rũ xuống:
"Hắn theo dõi mình..."
Lang Phi quay đầu nhìn xung quanh, hiện tại trời đã tối, nhà của cô lại ở trong một khu hẻm vắng người do đó không khỏi sởn gai ốc, mà ở phía sau ngã rẻ khuất vách tường, một kẻ đang đứng nép vào, không ngừng nhìn chăm chăm về hướng của Lang Phi, không ai khác chính là Bạc Gia Kiệt.
Cô vội vã chạy thật nhanh về phía trước, chỉ còn một đoạn nữa đã có thể đến nhà, nhưng hôm nay cô lại mang giày cao gót, và cả bộ đồ trên người cũng không thích hợp để chạy, do đó chốc lát đã bị hắn đuổi kịp, hắn nắm lấy tóc cô mà kéo lại, cười gian manh:
"Mày tưởng thoát được tao hả con nhỏ chết tiệt!"
Hắn siết chặt hai bên má của Lang Phi khiến nó ửng đỏ, cô dùng tay đánh mạnh vào ngực hắn nhưng không có tác dụng.
"Bạc Gia Kiệt, nếu ngày hôm nay tao bị bất cứ tổn hại nào, ngày sau tao sẽ bắt mày phải trả gấp bội!"
Bạc Gia Kiệt khinh thường lấy trong người ra một con dao, kề vào cổ cô:
"Mày nghĩ mày còn cơ hội sống sót qua hôm nay sao? Mỹ Hân đã nói rằng nếu như tao có thể kết thúc mạng sống của mày thì tao sẽ nhận được một số tiền lớn, còn về phía pháp luật cô ta sẽ lo lót hoàn toàn cho tao."
Lang Phi đưa tay chỉ vào mắt hắn, nhếch miệng:
"Mày tin sao? Mày tin những lời một con rắn độc nói sao? Haha, đúng là một thằng ngu."
Hắn bị Lang Phi chọc tức, tay dùng sức khiến cổ Lang Phi hằn một vết xước chảy máu.
"Đương nhiên, bởi vì Mỹ Hồng rất yêu tao, mà ả lại là em gái của Mỹ Hân, vì vậy cho nên cô ta nhất định sẽ không lừa dối tao!"
"Đối với một con rắn độc, dù có là đồng loại thì nó cũng sẽ ăn thịt lẫn nhau, thức tỉnh đi là vừa."
Hắn gầm lên:
"Mày!"
"Bốp"
Một lực đạo từ phía người đàn ông mặt bộ âu phục đứng phía sau nhắm vào Bạc Gia Kiệt khiến hắn ngã thụp xuống đất, nằm sõng soài.
Lý Phong dùng gót chân đạp tay của hắn khiến hắn đau đến hét điếng lên, anh nhếch miệng khinh bỉ:
"Là bàn tay nào của mày đã chạm vào cô ấy? Tao sẽ chặt bàn tay đó ngay lập tức!"
Lý Phong đang vô cùng tức giận, Lang Phi ở bên cạnh có thể cảm nhận được luồng sát khí từ phía anh tỏa ra, anh ta thậm chí có thể giết chết Bạc Gia Kiệt ngay lập tức.
Lang Phi thấy không ổn, lo lắng anh ta sẽ không kìm chế được mà gây án mạng, vội lấy điện thoại ra:
"Để tôi gọi cảnh sát..."
Lý Phong giữ lấy tay của cô, giọng nói phát ra giống như rất dồn dập:
"Tên này là gì của em?"
Lang Phi ngập ngừng rồi đáp:
"Bạn trai cũ... Anh hỏi để làm gì...?"
Cô thoáng chốc bất ngờ trước hành động giải cứu của anh, so với lần đụng mặt ở khách sạn thì hoàn toàn khác biệt. Một kẻ lạnh lùng thờ ơ đã từng đứng im nhìn cô gặp nguy hiểm giờ đây lại bày ra cặp mắt vồ mồi như muốn nuốt chửng Bạc Gia Kiệt. Có thật là cùng một người không? Lang Phi lau giọt mồ hôi trên trán ngẫm nghĩ:
"Chẳng lẽ là lương tâm trỗi dậy? Hay bởi vì hôm nay ăn phải thứ đồ gì khiến anh ta phát tiết?"
Lý Phong cau mày, dần thả lỏng bàn tay ra.
"Em bị điên à? Vì sao lại đi quen loại người này? Có cần tôi dạy em một một khóa chọn bạn trai để quen hay không?"
Lang Phi trừng mắt với anh:
"Tôi không điên, chẳng phải tôi đã chia tay với hắn ta rồi sao?"
"Biết như vậy thì tốt, sau này nhớ là không được phép tùy tiện quen ai khác nữa đấy."
Lang Phi trợn tròn mắt:
"Tôi quen ai thì liên quan gì đến anh? Với lại anh vì sao lại có mặt ở đây vào giờ này? Tôi cần một lời giải thích rành mạch và rõ ràng từ anh."
"Tóm lại, tôi là chủ tịch, lời tôi nói em không được phép cãi lại, nghe rõ chưa? Giờ thì tôi đưa em về nhà."
"..."
Sau đó không bao lâu cảnh sát tới giải Bạc Gia Kiệt về đồn.
Bạc Gia Kiệt: "Mấy anh có nhầm lẫn gì đó rồi, tôi không làm chuyện này..."
Cảnh sát: "Về đồn rồi giải thích!"
[...]
Lý Phong quả thật không hề trùng hợp mà ở trên đường về nhà của Lang Phi, anh cảm thấy lo lắng khi cô mỗi ngày phải đi bộ về nhà một mình, do đó thường mỗi khi tan làm sẽ chạy cách xa cô một khoảng đủ để không bị phát hiện, nhìn cô từ xa cũng cảm thấy một khoảng trời vui vẻ rồi.
Ngày hôm nay tới trễ một chút là bởi vì trợ lý Trần ông ta vứt chìa khóa xe vào một ngõ, sau đó không nhớ là bỏ quên ở đâu, hại cả hai phải loay hoay một lúc mới có thể khởi động xe.
Lý Phong thở dài:
"Đúng là một tên trợ lý đáng đồng tiền bát gạo."
"Hehe, chủ tịch quá khen."
[...]
Lang Phi cúi đầu lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng, cô mỉm cười với Lý Phong:
"Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, có lẽ tôi không ghét anh nữa rồi, anh về nhà bình an nha."
...
"Nè, anh làm vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi sẽ kiện anh!!"
Lý Phong không chút nể nang ngồi trên ghế sofa bật tivi lên xem tin tức... Tại nhà của Lang Phi, thậm chí còn bắt cô phải đãi bánh và trà cho anh ta ăn.
Anh vuốt mái tóc phồng cuốn hút của mình, liếc mắt nhìn cô:
"Em kiện tôi thì em cũng thất nghiệp luôn đấy."
Lang Phi khổ não ôm đầu trách mắng:
"Đúng là tránh quả dưa gặp quả dừa, tránh được Bạc Gia Kiệt lại gặp phải cái tên chủ tịch bị điên vào nhầm nhà người ta mà tưởng nhà mình này."
"Nè... Em nói ai điên? Bộ muốn thất nghiệp hả?"
"..."
Trợ lý Trần:
"Chủ tịch, tôi bị lờn câu đe dọa này của anh rồi."