Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 16




Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang trên chuyến xe buýt trở về Sài Gòn. Hắn đã từng gọi một cuộc gọi về Sài Gòn trước khi vào rừng Nam Cát Tiên tìm gặp ông nội Võ Hùng. Cuộc gọi đó là cho Vương Thế Hải, trưởng phòng tuyển dụng nhân sự của chi nhánh số ba Trần thị Tập đoàn. Lần trước khi Nguyễn Kiên nhận việc ở chi nhánh số ba đã gặp qua ông ta. Đối với Vương Thế Hải, Nguyễn Kiên mới vào mà đã được đề cử nhận vị trí cao trong công ty, điều này đã nói lên quan hệ hoặc năng lực của Nguyễn Kiên, thậm chí cả hai đều rất lớn, tương lai ắt hẳn vô cùng tươi sáng. Vì thế ông ta rất muốn bắt kèo một quan hệ tốt với Nguyễn Kiên. Tiếc là lúc đó Trần Ngọc Kỳ đi vào, nói chuyện trực tiếp với Nguyễn Kiên nên ông ta không có cơ hội tiếp xúc. Khi Nguyễn Kiên chuẩn bị rời khỏi thì ông ta đã giao cho hắn danh thiếp của mình. Nguyễn Kiên không phải là kẻ ngu ngốc, hắn hiểu được ý của Vương Thế Hải. Sau khi dự tính trước sẽ ra Hà Nội, Nguyễn Kiên đã gọi cho Vương Thế Hải, nhờ ông ta đặt hai chiếc vé máy bay ra Hà Nội. Một việc tốt cho mình, lại tạo mối quan hệ khác thì Nguyễn Kiên rất vui lòng làm. Huống chi đối với hắn, Vương Thế Hải cũng không có tiềm ẩn gì.

Hiện giờ Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang đi thẳng về sân bay Tân Sơn Nhất số 3 để lên chuyến bay đi Hà Nội đã chuẩn bị sẵn. Sân bay Tân Sơn Nhất số 3 được xây dựng khoảng 4 năm trước, chiếm diện tích hơn 500ha ở phía đông cách TP Hồ Chí Minh 15km. Đây là trung tâm vận chuyển hàng không của Nam bộ, tần suất hoạt động rất lớn….

Trước giờ bay vài tiếng đồng hồ,

Chi nhánh số ba,

Trần Ngọc Kỳ đang đọc các báo cáo hoạt động của công ty và nghe thông báo mới, nàng ngước đầu lên, nhìn vào người thư ký trước mắt, ngạc nhiên hỏi:

- Vậy là Nguyễn Kiên và Võ Hùng đang chuẩn bị đi Hà Nội? Có xác định được họ ra đó làm gì không?

- Dạ không ạ. Chỉ biết được vào buổi chiều hai ngày trước, Nguyễn Kiên đã gọi một cuộc điện thoại cho ông Vương Thế Hải, nhờ ông ta đặt hai chiếc vé máy bay ra Hà Nội. Chuyến bay sẽ khởi hành sau vài giờ nữa.

Ngọc Kỳ im lặng nghe người thư ký trả lời, trầm tư suy nghĩ một chút rồi bảo:

- Phiền chị xếp lại lịch của tôi chiều nay và vài ngày tới, lại đặt một chiếc vé máy bay đi Hà Nội cùng chuyến với hai người kia… Mong chị giữ bí mật cho tôi, đừng để ba và em tôi biết.

- Vâng ạ.

Hiển nhiên cô thư ký là một người thân tín của Ngọc Kỳ nên mới giúp nàng làm những chuyện như vậy mà không có một thắc mắc.

Ngọc Kỳ lại sắp xếp tài liệu hết lại, chuẩn bị vài thứ rồi rời khỏi công ty, hướng về sân bay mà lái xe đi.



Trụ sở tập đoàn trần thị, tầng cao nhất.

Trần Viễn Nam đang nghe người trợ lý thông báo các tin tức mới nhất. Một tiếng chuông tin nhắn đặc biệt vang lên, người trợ lý dừng lại, ông Nam đọc xem tin nhắn, gương mặt hơi thay đổi rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

- Cậu xem qua tin nhắn, rồi cho ba anh em họ Ứng đi, nhiệm vụ là giám sát và diệt trừ nếu cần thiết. - Ông Nam ra lệnh với một giọng nói vô cảm, nó còn lạnh lùng hơn cả băng giá.



Một nơi nào đó, sâu dưới lòng đất, một trung tâm quân sự trang bị tối tân, trong phòng họp lớn. Một người vận toàn đồ đen, che kín từ trên xuống dưới, chính là Hắc y nhân đã bị Nguyễn Kiên đánh cho chạy trốn, hắn đang đứng nghiêm báo cáo lại thông tin cho những kẻ trong phòng họp.

- Vậy là Xích đang ở Hà Nội? Có kẻ đang giam giữ hắn và đó chính là Hoắc gia? - Một tên người gốc Phi lên tiếng.

- Xích là một nhân tố quan trọng của đội Sắc, hắn cũng nắm giữ nhiều bí mật của tổ chức, Hoắc gia lại là một đối tác quan trọng sắp tới của chúng ta, việc này cần phải xử lí cẩn trọng. - Một tên người Anh lên tiếng nhắc nhở.

- Theo báo cáo của Hắc thì chúng ta cũng phải đề phòng kẻ gọi Nguyễn Kiên này, hắn đã hạ Hắc chỉ với vài đòn, sau đó còn giết Quỷ Diện nữa. Nguy hiểm hơn là hắn có thể giải ra manh mối của Xích chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Ta cần phải điều tra rõ ràng lai lịch của hắn và sớm đưa ra quyết định hành động với hắn, là giết hay hay là như nào khác. - Một kẻ khác lên tiếng, hắn che kín toàn thân trong một cái áo choàng đen.

- Ta đã có kế sách xử lí vẹn toàn chuyện lần này rồi. - Một giọng nói tự tin vang lên từ vị trí bên phải chủ vị.

- Quân sư đã có kế sách, chúng ta hẳn là không cần lo lắng nữa.

- Phải, ta đi đây.



Hà Nội, một tòa biệt thự rộng lớn trong khu vực Phú Quý. Đây chính là nhà của Hoắc Mã Tâm. Bên trong tòa nhà, phòng khách, Hoắc Mã Tâm đang nói chuyện với con cháu, trợ thủ của mình.

- Theo như tin tức mới nhất truyền về, Võ Hùng, con cháu Võ gia cùng với Nguyễn Kiên, một người bạn của hắn, đã tìm ra manh mối mà tên Võ Cường Khả để lại, giết chết sáu người của chúng ta, bao gồm Quỷ Diện tiên sinh, hiện chúng đang nắm giữ chứng cứ và tiến ra Hà Nội với ý định cứu tên kia và phá hoại chuyện tốt của chúng ta. - Tên trợ thủ thông tin cho những người ở sảnh biết.

- Hừ, tên Quỷ Diện kia thật vô tích sự, mang danh đệ tam cao thủ mà lại không xử lí được hai con kiến hôi, ngược lại còn mất luôn cái mạng mình. Xếp ngang hàng với hắn làm ta hổ thẹn. - Một tên mặt trắng, ốm còm nhom khinh thường nói. Hắn chính là đệ nhị cao thủ dưới trướng của Hoắc Mã Tâm, Thượng Cường thượng giả, Bạch Diện Đào Hậu La.

- Bạch Diện tiên sinh đừng nóng giận, dù gì thì hai tên kia cũng có chút thực lực, chúng dùng chút thủ đoạn và giết được Quỷ Diện tiên sinh cũng không lạ. Giờ thì chúng đang đến đây, phiền tiên sinh gọi Sát lão trở về. Tôi cũng đã sắp xếp nhân thủ theo chúng, nếu có cơ hội chúng sẽ thu hồi chứng cứ và diệt khẩu luôn, nhưng vẫn cần đề phòng một chút. - Hoắc Mã Tâm bình tĩnh nói. Tên Bạch Diện luôn kiêu ngạo khi nghe hắn nói cũng chỉ biết im lặng lắng nghe phân phó.

- Được rồi, ta sẽ đi ngay.



Quay trở lại với Nguyễn Kiên và Võ Hùng, hiện bon hắn đang ở một khách sạn gần sân bay, đây là nơi hẹn gặp của Nguyễn Kiên và Vương Thế Hải. Nguyễn Kiên giờ đang đi xuống phòng ăn gặp Vương Thế Hải, Võ Hùng thì nghỉ ngơi ở phòng chờ tới giờ bay. Theo kế hoạch thì sẽ bay chuyến đêm, lúc khuya thì đến sân bay Nội Bài ở Hà Nội nên hắn cần nghỉ ngơi, chuẩn bị cho lần đầu đi máy bay. Nguyễn Kiên vừa tiến vào phòng ăn thì đã nhìn thấy Vương Thế Hải đang vẫy tay gọi hắn, bên cạnh ông ta còn có một người khác, Nguyễn Kiên thật sự ngạc nhiên khi thấy người đó.

- Chào trưởng phòng Vương, cảm ơn ông rất nhiều, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp ông.

- Không có gì không có gì, có thể giúp đỡ cậu là là niềm vinh dự của tôi, đây là hai chiếc vé máy bay, giờ bay là lúc tám giờ tối, mọi thủ tục đã hoàn tất. Vậy nhé, tôi có việc nên đi ngay bây giờ, tạm biệt cậu.

Ông Hải giao cho hắn hai chiếc vé máy bay xong thì lấy cớ đi mất, hắn hiểu dụng ý của ông ta. Nguyễn Kiên quay sang người thiếu nữ đang đứng bên cạnh, từ lúc hắn vào đến giờ, nàng vẫn luôn bình tĩnh, điềm đạm, toát ra một khí chất cao quý nhưng lại vô cùng thân thiện, nàng thu hút mọi ánh mắt nhìn.

- Chào giám đốc. Giám đốc có công việc ở đây? - Nguyễn kiên lên tiếng chào nàng, còn ai khác ngoài Trần Ngọc Kỳ?

- Chào anh, tôi cũng không có công việc gì, nếu nói có thì đó chính là tìm anh. Tôi có việc cần nói với anh, tôi cần anh giúp đỡ! - Trần Ngọc Kỳ vốn luôn bình tĩnh, cao quý, lúc này lại chân thành mở lời xin giúp đỡ từ Nguyễn Kiên. Nàng vừa nói, vừa hơi cúi người trước mặt Nguyễn Kiên.

Nguyễn Kiên hơi đứng hình vài giây khi thấy hành động của mỹ nhân trước mắt này. Trong lòng Nguyễn Kiên, Ngọc Kỳ là một cô gái cao quý, nàng luôn bình tĩnh trước mọi sự, nàng như một viên ngọc quý khiến mọi người muốn nâng niu nhưng lại không dám chạm đến vì sự trong sạch, băng thanh ngọc khiết của nó. Hiện tại nàng lại thay đổi, lời nói của nàng vô cùng chân thành, thẳng thắn, hơn cả là hành động cúi người của nàng, nó nói lên nàng vô cùng thành kính cầu xin giúp đỡ. Ngoài ra Nguyễn Kiên phải dừng hình vài giây cũng vì hành động này của nàng, dáng người của nàng trước nay hắn không để ý qua, lần này nàng cúi người trước hắn, một thân hình hoàn hảo với đường cong hình chữ S, ngọc đồn cao cao, một cặp tiểu bạch thố mập mạp năng động, một vòng eo thắt đáy lưng ong. Tất cả đều khiến Nguyễn Kiên phải cảm thán “Hoàn hảo”.

Hắn hồi thần lại, bên tai truyền đến những tiếng thở nặng, hắn hơi liếc mắt nhìn quanh, hóa ra toàn phòng ăn, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng. Nguyễn Kiên biết không nên ở lâu trong này nữa, hắn lên tiếng:

- Cô đừng như thế nữa, trước hết hãy kiếm chỗ yên tĩnh đi, rồi chúng ta lại nói xem chuyện gì. - Hắn vừa nói vừa di chuyển thân mình, nhận lấy những ánh mắt thù địch của người trong phòng ăn.

- Được rồi, vậy thì về phòng tôi đi.

Nguyễn Kiên nghe được nàng nói mà trong đầu ong lên một cái, hắn mặc dù không phải kẻ háo sắc nhưng cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đối diện một nhân gian cực phẩm mỹ nữ, lại nghe chính miệng nàng mời về phòng thì cũng không thể nào trách hắn nghĩ về những chuyện cô nam quả nữ cùng làm. “Àiiiii! Ở đời có những chuyện có thể nghĩ nhưng không thể làm à, bình tĩnh Nguyễn Kiên ơi, nhà người ta còn có ơn cứu mạng với ngươi mà.” Hắn thầm nhủ trong đầu vô số điều, tự nhắc bản thân bình tĩnh, cuối cùng hắn quyết định vào trạng thái vô ngã, chấm dứt mọi suy nghĩ trong đầu.

Nguyễn Kiên không biết rằng, Ngọc Kỳ đã thoáng đỏ mặt khi nói ra câu nói đó. Nàng cũng biết những người trong phòng ăn, kể cả Nguyễn Kiên đều mất hồn khi nàng hơi cúi người. Nàng cũng có chút vui khi Nguyễn Kiên để nàng dừng lại, và trong vô tình hữu ý, che chắn tầm mắt của những người khác nhìn về nàng. Nàng không biết đó là bản năng của đàn ông, dù không háo sắc nhưng nếu có cái đẹp để ngắm thì ai lại muốn chia sẻ cho kẻ khác, huống chi còn là một nhân gian cực phẩm mỹ nữ như nàng.

Thực ra từ trước đó, nàng đã có hảo cảm với Nguyễn Kiên. Từ lâu nàng đã thấy được Nguyễn Kiên khác với những kẻ nàng từng tiếp xúc. Bất kỳ ai cũng nhìn nàng với ánh mắt háo sắc. Chỉ riêng hắn, lúc trong bệnh viện, lúc nói chuyện tuyển dụng, cả lúc ban đầu gặp nàng ở đây, hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt của sự kính trọng, quý mến, vô dục niệm. Nếu không phải đã từng thấy qua tiểu Kiên lúc cứu hắn thì nàng đã tưởng hắn được nuôi lớn trong “hồ hoocmon ostrogen”. Sau khi thấy ba nàng đối xử khác biệt với hắn, bằng vào trí tuệ của mình, nàng có thể hiểu được, sau đó nàng đã cho người tìm hiểu thông tin của Nguyễn Kiên, và nàng đã thực sự ngạc nhiên. Nàng luôn tự hào bản thân thông minh tài giỏi, nhưng so với Nguyễn Kiên, nàng không là gì. Từ tất cả, với một thiếu nữ đặc biệt như nàng, Nguyễn Kiên là một nhân tố lạ trong cuộc đời nàng. Bây giờ, khi nàng đối mặt với cơn giông tố sắp đến, nàng không có cách nào khác ngoài cầu cứu Nguyễn Kiên. Nàng hi vọng, hắn sẽ giúp nàng, nàng sẵn sàng trả giá, dù là bất cứ thứ gì