Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 159




“Phương huynh, Diệp đạo hữu hắn…”

Hành động của Diệp Khôn khiến cho Văn Phụng nhất thời cả kinh, dường như không tin nổi vào mắt mình nữa.

Mặc dù từ ngay lúc đầu, Diệp Khôn đã nói rõ ràng chỉ lấy yêu đan của Tam Sí Điểu, còn lại không lấy thêm gì cả. Nhưng trong lòng Văn Phụng vẫn có một chút đề phòng, không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Diệp Khôn. Vì vậy hắn đã có sự chuẩn bị từ trước, nếu trong trường hợp Diệp Khôn nuốt lời muốn động thủ, thì hắn cũng không ngần ngại mà ra tay.

Có điều, mọi toan tính của hắn coi như không, Diệp Khôn không những tuân thủ lời hứa, mà còn rất dứt khoát không hề nhiều lời, nói đi là đi ngay.

Điều này khiến cho Văn Phụng phải kinh ngạc rồi.

“Văn huynh, Diệp đạo hữu đã rộng lượng như vậy chúng ta cũng không nên nghĩ nhiều, mau thu dọn chỗ này rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Phương Hà vẫn còn chìm đắm trong u mê trước lời truyền âm sau cùng của Diệp Khôn, nhưng khi nghe thấy lời của Văn Phụng, toàn thân hắn rùng mình bừng tỉnh. Suy nghĩ trong đầu thoáng lướt qua, hít vào một hơi khí lạnh, nhìn sang Văn Phụng nghiêm mặt nói.

“A! Huynh nói đúng! Chúng ta mau hành động…”

Được Phương Hà nhắc nhở, Văn Phụng thoáng bừng tỉnh, vội lên tiếng.

Ngay sau đó, Phương Hà và Văn Phụng không chần chừ, hai người cùng nhau xử lý toàn bộ chỗ này rồi nhanh chóng rời đi…

***

Trên không một khu rừng rậm, một đạo độn quang lấy tốc độ rất nhanh xẹt qua, từ trên không trung lao thẳng xuống một góc phía sâu trong khu rừng, thoáng cái đã không thấy bóng dánh đâu nữa.

Trước cửa một thạch động bí mật rất kín đáo bên trong rừng sâu, hào quang lóe lên một cái, ngay sau đó là một bóng người xuất hiện. Bóng người này trên tay vẫn cầm một viên yêu đan màu xanh, người này đúng là Diệp Khôn.

Diệp Khôn vừa xuất hiện, hắn chưa kịp có hành động gì, thì đột nhiên một bóng người từ phía trong thạch động đi ra, theo sau đó là một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên: “Sư đệ, cuối cùng thì ngươi đã trở lại, đệ làm ta lo muốn chết a!”

“Sư huynh, đã để huynh phải lo lắng rồi!”
Diệp Khôn nhìn thấy bóng người xuất hiện, không hề hốt hoảng, ngược lại tươi cười nói.

“Lo chứ, lo chứ…Sư đệ, Thẩm Tiếu Phi hắn sao rồi?”
Người này không phải ai khác, hắn chính là Dương Lâm ở chỗ này chờ Diệp Khôn trở lại. Thấy Diệp Khôn bình an trở về, trong lòng hắn vui mừng quá đỗi, sau khi dùng thần thức và đảo mắt ngó nghiêng một lượt, vội lên tiếng.

“Sư huynh yên tâm! Hắn đối với chúng ta không còn uy hiếp gì nữa.” Hiểu ý của Dương Lâm, Diệp Khôn gật đầu mỉm cười nói.

“Như vậy thì tốt rồi! Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có tiếp tục lên tầng thứ năm không?” Thấy biểu hiện của Diệp Khôn bình tĩnh như vậy, trong nội tâm của Dương Lâm khẽ run, sắc mặt vui mừng nói.

Đối với thực lực của Diệp Khôn mà nói, mặc dù hắn mới chỉ là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, nhưng so với những tu sĩ cùng đẳng cấp Dương Lâm khẳng định hắn hơn xa rất nhiều. Hơn nữa, trải qua mấy lần sinh tử đều được Diệp Khôn kịp thời ra tay tương cứu. Dương Lâm đều nhìn không thấu thực lực chân chính của Diệp Khôn. Có thể nói, hắn là kẻ thân tàng bất lộ, trên người có bí mật nào đó không thể tiết lộ.

Qua sự biểu hiện của Diệp Khôn mà Dương Lâm được chứng kiến, hắn có thể thấy rõ ràng, Diệp Khôn không hề sợ hãi những tu sĩ cùng cảnh giới, và đặc biệt ngay cả tu sĩ hơn hắn một cảnh giới như là Thẩm Tiếu Phi.

Đối với sự bá đạo của Diệp Khôn như vậy, Dương Lâm hắn không thể hiểu nổi, và nhiều lúc nghĩ cũng không thể tin nổi.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt như vậy, khiến hắn không tin cũng không được.

Bởi vậy, đối với Dương Lâm, Diệp Khôn luôn là ẩn số. Việc hắn nói Thẩm Tiếu Phi không còn uy hiếp đến hai người bọn họ nữa, tám chín phần là đối phương đã bị giệt sát.

Trong đầu nghĩ vậy, nhưng Dương Lâm cũng không có nói ra ngoài mà chỉ ngầm hiểu được ý của Diệp Khôn, hắn tỏ ra bình tĩnh không có lên tiếng hỏi gì thêm.

Chỉ là tiếp theo nên làm thế nào, Dương Lâm cũng đã từng nghĩ qua, nhưng trước tiên hắn vẫn muốn hỏi ý Diệp Khôn trước xem thế nào đã, rồi mới quyết định sau cùng.

“Sư huynh, mặc dù đệ bước vào tu tiên giới sau huynh một thời gian. Nhưng đệ cũng hiểu được việc “cầu phú quý trong nguy hiểm” vì vậy, theo ý của đệ chúng ta vẫn nên tiếp tục tiến vào tầng thứ năm thì hơn. Nghe nói, trong tầng năm có rất nhiều thiên tài địa bảo đấy.” Nghe Dương Lâm hỏi vậy, Diệp Khôn đưa tay mân mê cằm một lúc thật lâu, cuối cùng nghiêm nghị nói.

“Tốt! Đệ nói không sai! Ta cũng có chủ ý đó. Vậy chúng ta tiếp tục lên tầng thứ năm. Chỉ có điều, theo như ta biết ở tầng thứ năm nguy hiểm rất nhiều. Từ xưa tới nay, cũng rất ít người thành công từ tấng thứ năm đi ra. Hầu như chỉ dừng lại ở tầng thứ tư mà thôi. Mà những người có thể từ tầng thứ năm bước ra, về sau bọn họ không những đột phá thành công Trúc Cơ, mà thực lực cũng hơn hẳn tồn tại cùng đẳng cấp đấy.”

“Có thể nói, tầng năm có rất nhiều tiên tài địa bảo, bí tịch, pháp bảo, đan dược… đều không phải loại bình thường, nhưng nguy hiểm cũng rất nhiều. Vì vậy trước khi chúng ta tiếp nhập tầng năm, chúng ta phải vạch ra kế hoạch thật chu đáo trước mới được.”
Thấy Diệp Khôn muốn lên tầng năm, Dương Lâm vui mừng, vội nói.

“Huynh nói không sai! Trước tiên chúng ta phải lập ra một kế hoạch thật chu toàn, như vậy mới đảm bảo. Giá mà có…”
Nghe Dương Lâm nói, Diệp Khôn gật đầu tán thành.

“Sư đệ! Giá mà có cái gì?”
Thấy Diệp Khôn có điều suy tư, Dương Lâm cau mày hỏi.

“Không có gì! Chỉ là đệ đang nghĩ, tầng năm nguy hiểm như vậy. Nhưng chúng ta không rõ đường đi, mặc dù có tiêu ký xác định rõ vị trí nối ra. Nhưng từ cửa vào đến chỗ lối ra chúng ta lại không biết đường đi. Nếu cứ theo tiêu ký mà đến, đệ nghĩ sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Mà thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta vẫn còn phải tầm bảo đấy.” Diệp Khôn thấy Dương Lâm hỏi vậy, vội nói.

“Hắc hắc! ý đệ nói là địa đồ chứ gì? Cái này thì đệ yên tâm, ta đã chuẩn bị từ trước rồi” Không đợi cho Diệp Khôn nói xong, Dương Lâm vội khoát tay chặn lại, cười đắc ý nói.

Sau đó, bàn tay Dương Lâm khẽ lật, hào quang chớp lên một cái, trên tay hắn liền xuất hiện một mảnh da màu nâu nhìn đã cũ.

Dương Lâm nhìn Diệp Khôn tủm tỉm cười, không chần chừ liền đưa tấm da qua cho Diệp Khôn xem.

“Cái này là…”
Diệp Khôn cầm lấy miếng da lên tay, rồi chậm rãi mở ra xem.

“Đó chính là bản đồ của tầng năm.”
Thấy Diệp Khôn kinh ngạc, Dương Lâm khẽ cười nói.

“Đây thực sự là bản đồ của tầng năm? Sư huynh, làm sao huynh có được nó?” Diệp Khôn nhìn tấm bản đồ trên tay, vẫn chưa tin hẳn, vội hỏi.

“Đệ yên tâm, đây chính xác là bản đồ tầng năm của Bảo Vân Ngọc Tháp không sai đâu. Nhờ cơ duyên xảo hợp, trong một lần đi làm nhiệm vụ đã có được nó. Lúc đầu ta cũng nghi ngờ như đệ, nhưng sau khi tìm hiểu và xác minh, thì đây đúng là bản đồ của tầng năm. Ta luôn vứt nó ở một xó, cho tới khi được tham gia Bảo Vân Ngọc Tháp ta mới lôi nó ra. Nếu không có đệ đi cùng, thì ta nghĩ cũng không có cơ hội đem nó ra dùng đâu đấy.”
Dương Lâm nghiêm nghị khẳng định, trong lời nói của hắn còn ẩn chứa đầy hàm ý.

“Thì ra là thế! Nếu đã có địa đồ trong tay, thì việc tầm bảo và vượt qua tầng năm của chúng ta có tỷ lệ thành công khá cao đấy.” Thấy Dương Lâm khẳng định chắc chắn như vậy, Diệp Khôn không nghi ngờ nữa, gật đầu tán thành, nói.

“Tuy là như vậy, nhưng bản đồ này cũng không được chi tiết cho lắm. Chúng ta vẫn phải cẩn thận mới được.”
Dương Lâm nhìn bản đồ trên tay Diệp Khôn nói.



Tiếp theo, Dương Lâm và Diệp Khôn đem bản đồ tầng năm của Bảo Vân Ngọc Tháp ghi nhớ trong đầu. Hai người cùng nhau tính toán kế hoạch thật chu đáo trước khi lên đường.

Xong đâu đấy, hai người không hề chần chừ, liền hóa thành hai đạo độn quang một trước một sau, hướng lối vào cửa tầng năm tiến tới.

Trên đường đi, Diệp Khôn và Dương Lâm không hề gặp bất kỳ biến cố nào. Hai người rời khỏi chỗ ẩn núp, một mạch tiến tới lối vào tầng thứ năm.

Có điều, khi hai người còn cách lối vào cửa tầng năm khoảng một dặm. Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía xa vọng lại. Khiến cho hai người giật mình, vội dừng độn quang lại.

“Là lối vào tầng thứ năm! Chỗ đấy đã xảy ra chuyện rồi.”
Ổn định lại thân hình lơ lửng trên không, rồi đưa mắt nhìn về phía tiếng nổ, Diệp Khôn nhíu mày hô lên.