Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 145: Thụ Thương




Một canh giờ sau, bên trong thạch động cách đó không xa. Có ba bóng người đang ngồi quanh một cái bàn đá được kiến tạo tạm thời ở giữa trung tâm thạch động.

Ba người trong đó hai nam, một nữ. Bọn họ ai lấy đều ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích.

Nhìn vào sắc mặt của ba người, dường như là đang tĩnh tọa trị thương vậy. Trong đó, một thiếu niên bộ dạng tuấn tú cùng với một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, biểu hiện ra ngoài bị thương không nhẹ. Còn lại một thiếu niên tướng mạo tao nhã ở bên cạnh nhìn vào cũng không phải là bị thương, chẳng qua là hắn ngồi đấy vận khí nghỉ ngơi mà thôi.

Ba người này đúng là Dương Lâm và Trần Hoài Minh, cùng với Đan Nhược Yên.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên Trần Hoài Minh mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh nhẹ giọng nói: "Lần này thực sự là phải đa tạ Dương sư đệ đã ra tay tương trợ. Nếu không ta với Nhược Yên sư muội không biết sẽ ra sao? Không biết chừng cũng sẽ vẫn lạc rồi."

Dương Lâm ở bên cạnh nghe thấy vậy, hai mắt từ từ mở ra, nở nụ cười lắc đầu nói: "Trần sư huynh nhầm rồi, đệ thực không dám nhận công lao. Có thể cứu được hai người, tất cả đều là do Diệp sư đệ ra tay từ đầu đến cuối. Ta chỉ là ở một bên diễn kịch mà thôi. Diệp sư đệ mới chính là người huynh nên cảm tạ đấy."

Không đợi cho Trần Hoài Minh kịp lên tiếng, Đan Nhược Yên ngồi phía đối diện hai người mở to hai mắt ra, sắc mặt có chút biến hóa rất nhỏ mà người khác không dễ gì nhận ra, chậm rãi nói: "Dương sư huynh nói không sai, người chúng ta nên cảm tạ chính là Diệp Khôn kia mới đúng. Không biết hắn đuổi theo Bính Hải Sa thế nào rồi a."

Nói xong, Đan Nhược Yên hơi cúi đầu xuống với nét mặt khó tả, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa thạch động, thất thần một lúc mới tỉnh lại.

Mà hai người ở phía đối diện nàng nghe vậy, cũng khẽ gật đầu, mỗi người một tâm tư, không nói thêm gì nữa. Nhất thời trong thạch động, bầu không khí lại trở lên yên tĩnh một chút.

Một lúc lâu sau, Trần Hoài Minh sắc mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào Dương Lâm nói: "Diệp Khôn, cái tên này hơn một năm trước ta cũng đã được nghe qua. Nghe nói hắn chính là người đã được lựa chọn trong Đại Hội Thăng Thiên vừa qua, thực lực so với cùng giai hơn rất nhiều. Hơn nữa, hắn và Điền Lăng cũng có chút liên quan tới cái chết của Nam Chiêu Thành sư thúc a."

"Không sai! Chính là đệ ấy." Dương Lâm nghe vậy, gật đầu một cái thản nhiên nói.

Chuyện về Diệp Khôn ở Ngũ Hành Phái sớm đã lan rộng ra, không một người nào là không biết. Nhưng chủ yếu là nhờ vào cái chết của Nam Chiêu Thành có liên can tới hắn, cho nên mới có tiếng như vậy mà thôi. Về bản thân hắn, chỉ nghe đồn thổi có chút hơn người, cũng chẳng có gì khác nổi bật cả. Vì vậy, cũng chẳng có ai để ý tới một tiểu tử như hắn, qua chuyện đấy sau khi hắn tới Dược Linh Cốc, chuyện của hắn cũng dần nắng xuông, cuối cùng chẳng còn ai nghĩ tới nữa. Tuy nhiên, nếu nhắc đến tên hắn, thì đệ tử Ngũ Hành Phái ai cũng biết cả.

Lần này Trần Hoài Minh nói vậy, Dương Lâm cũng hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp được Diệp Khôn ở Mộc Tinh Các. Ngay từ đầu gặp mặt hắn đã đem lại cảm giác rất thần bí đến cho Dương Lâm. Đến hôm nay, Dương Lâm mới thực sự hiểu được cái không đơn giản đó ở trên người Diệp Khôn.

Mặc dù vậy, Dương Lâm cũng chỉ hiểu qua một chút mà thôi. Vẫn còn nhiều bí mật mà hắn không hiểu được trên người Diệp Khôn. Mà thực sự hắn cũng không muốn hiểu rõ làm gì. Trên người ai mà chẳng có bí mật riêng của mình, tốt hơn hết là không nên tò mò, nếu không cái mạng nhỏ rất khó dữ được.

"Muội cũng thấy hiếu kỳ đối với tên Diệp Khôn này, nghe nói lúc hắn gia nhập bổn môn, tu vi cũng chỉ đạt Luyện Khí tầng mười một. Mới có hơn một năm, hắn bây giờ đã đạt tới đại viên mãn rồi. Không rõ thể chất linh căn của hắn như thế nào, nhưng như muội trên người mang Thiên Linh Căn, cộng thêm được sư phụ ưu ái, ban tặng cho đan dược phụ trợ trong quá trình tu luyện, mới có thể trong vòng một năm đề cao lên hai cái tiểu cảnh giới đấy." Đan Nhược Yên nghe hai người trò chuyện, cũng chen vào nói.

"Ta cũng có ý nghĩ như muội đấy. Có điều Dương sư đệ đi cùng hắn, chắc biết rõ về hắn hơn. Nếu được, có thể cho hai ta biết qua về hắn một chút, đệ thấy thế nào?" Trần Hoài Minh mỉm cười nhìn Dương Lâm với ánh mắt chờ mong hỏi.

"Ài! Thực ra ta cũng không hiểu rõ về đệ ấy lắm, chỉ biết chút ít thôi, có nói cho hai người biết cũng chẳng sao. Hiện tại đệ ấy đang giúp sư phụ ta trông coi Dược Linh Cốc, mà đệ ấy cũng là một Luyện Đan Sư đấy. Tu vi của đệ ấy tiến triển nhanh như vậy, không nói chắc hai người cũng hiểu. Còn nữa đệ ấy lại là một kiếm tu, cho nên thực lực so với cùng giai hơn rất nhiều. Thứ lỗi cho đệ nói thẳng, kể cả hai người ở vào trạng thái đỉnh phong, chưa chắc đã là đối thủ của đệ ấy đâu." Dương Lâm thở dài một tiếng, ngay sau đó, tinh quang trong mắt lóe lên, đem những gì mà hắn biết và chứng kiến tận mắt về thực lực của Diệp Khôn, phóng đại lên một chút bình thản nói.

"Cái gì? Diệp Khôn thực có bổn sự như vậy?" Nghe Dương Lâm nói xong, Trần Hoài Minh cả kinh, hô lên một tiếng.

Nếu thực đúng như Dương Lâm nói, thì Diệp Khôn quá mức khiến người khác khiếp sợ rồi. Hắn vừa là Luyện Đan Sư vừa là một kiếm tu, như vậy thực sự khiến người khác kính sợ rồi.

Luyện đan thì không nói, nhưng nói về kiếm tu, Trần Hoài Minh không phải là không biết qua. Nghĩ đến Diệp Khôn là kiếm tu, hắn thật sự không còn có chút ý nghĩ coi thường nào nữa.

Mà Đan Nhược Yên nghe vậy, biểu hiện cũng không khác gì so với Trần Hoài Minh là mấy. Hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau một cái, có thể thấy được trong mắt của đối phương ẩn chứa một tia kinh sợ.

Thấy thái độ của hai người như vậy, khóe miệng Dương Lâm khẽ nhếch lên, âm thầm cười lạnh trong lòng. Thế mới biết, bình thường hai người cho là thiên tài, ở trong môn phái luôn tỏ ra thanh cao. Bây giờ gặp nạn, được người khác cứu giúp, hơn nữa đối phương so với mình là cùng giai, nhưng thực lực lại hơn xa mình như vậy. Khiến cho bọn họ nhất thời bị lép vế. Như vậy mới biết, tục ngữ nói không sai "Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân" núi này cao, còn có núi khác cao hơn...

...

Không biết thời gian lại trôi qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài thạch động vang lên một tiếng xé gió. Theo đó, một đạo thanh quang từ bên ngoài kích bắn vào. Thanh quang thu lại, một bóng người uể oải bước ra.

Bóng người này không phải ai khác đúng là Diệp Khôn, nhưng lúc này bộ dạng của hắn nhìn rất khó coi, y phục trên người có nhiều chỗ bị rách toạc, lộ cả những vết thương vẫn còn đang rỉ máu ở trên người.

Với bộ dạng này của Diệp Khôn, xem ra, hắn vừa mới trải qua một trận chiến rất khốc liệt. Hơn nữa, hắn còn bị thương cũng không nhẹ.

Ba người bọn Dương Lâm đang ngồi trò chuyện, đột nhiên một đạo thanh quang từ bên ngoài vọt vào, khiến cho ba người cả kinh, vội nhảy ra đằng sau, hai tay huy dộng lần lượt tế ra pháp khí đề phòng.

Nhưng Khi thanh quang thu lại, bóng người xuất hiện, nhận ra là Diệp Khôn, ai lấy đều kinh ngạc hô lên :" Là ngươi? Diệp Khôn?"

Theo đó, ba người không hẹn cùng thả thần thức ra, quét lên người Diệp Khôn dò xét một lượt, phát hiện không phải là giả, ba người vội thu lại pháp khí, cùng đi đến trước mặt Diệp Khôn.

"Đúng vậy, là ta" Thấy thái độ của ba người như vậy, Diệp Khôn cũng không tỏ ra khó chịu, một tay ôm ngực, thều thào nói.

"Sư đệ, người làm sao vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này, còn Bính Hải Sa đâu, hắn chết rồi chứ?" Thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy, hẳn là bị thương không nhẹ, Dương Lâm đến bên cạnh hắn tỏ ra lo lắng.