Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 116: Tra Hỏi và Nghị Luận




Thời gian cứ thế trôi qua.

Ở một bên, Ngạo Vân Tử hỏi, còn Diệp Khôn trả lời.

Bất chi bất giác, một canh giờ đã trôi qua. Lúc này, Diệp Khôn tâm tình bất định, mặt hơi cúi xuống, hai tay nắm chặt đứng yên một chỗ, không dám ho he một chút nào.

Bầu không khí trong đại sảnh rất căng thẳng, Ngạo Vân Tử sắc mặt thay đổi liên tục, cũng rơi vào trạng thái trầm tư.

Đám người Mộc Chính Đoàn cũng tương tự như thế.

Không ngoài dự đoán của Diệp Khôn, tất cả những gì Ngạo Vân Tử hỏi, đều liên quan đến Ngõa Di Cương và Nam Chiêu Thành.

Khi trả lời hắn cũng rất bình tĩnh, không để lộ ra chút sơ hở nào cả. Y như kịch bản đã vạch ra sẵn, lần lượt trả lời hết những gì mà Ngạo Vân Tử hỏi.

Tuy vậy, cũng khiến cho đám người Ngạo Vân Tử có chút tỏ ra nghi ngờ, nhưng cũng không có truy tố ngay.

Can bản, những tin tức bọn họ nhận được từ trước, so với những gì Diệp Khôn nói, hoàn toàn không hề khớp nhau, vẫn còn một vài chi tiết không có và hơi lệch lạc. Bởi vậy, mới khiến cho bọn họ nghi ngờ.

Duy chỉ có Tĩnh Nguyệt Tiên Tử là vẫn tỏ ra bình thường, chuyện này, nàng đã sớm nghĩ qua rồi. Nếu không có Điền Lăng nói trước, thì quả thật, nàng cũng sẽ tỏ ra như vậy.

Thấy thái độ của đám người Ngạo Vân Tử như vậy, ngồi một bên Tĩnh Nguyệt Tiên Tử vội lên tiếng: “Các vị sư huynh, hẳn là có chút nghi ngờ về lời nói của Diệp Khôn?”

“Đúng vậy! Chẳng nhẽ sư muội lại không?” Thấy Tĩnh Nguyệt Tiên Tử lên tiếng, đám người Ngạo Vân Tử thu lại vẻ mặt nghi ngờ, nhìn về phía nàng, Ngạo Vân Tử liên tiếng nhàn nhạn hỏi.

“Không sai! Tiểu muội cho là hắn nói thật. Hơn nữa, vẫn còn Điền nhi ở đây. Nếu không tin, thì các huynh có thể hỏi nó, nó sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ đâu a.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.

Ngạo Vân Tử nghe vậy, đôi lông mày nhíu lại, quay sang một đại hán râu quai nón bên cạnh nói.
“Bạch sư đệ, ngươi thấy thế nào?”

Đại hán râu quai nón hơi trầm ngâm, nói.
“Chưởng môn sư huynh, nếu Tĩnh Nguyệt sư mội đã nói vậy, thì hẳn là không giả rồi. Có điều, đệ cũng không hiểu nổi. Tại sao Tùng Bách sư huynh lại truyền tin về có chút sai sự thật.”

“Hừ! Còn phải nói nữa sao? Tùng Bách làm như vậy,chắc chắn là nhắm vào những thứ kia rồi. Mục đích của hắn là muốn cho các sư huynh sư đệ, rời khỏi bổn môn, như vậy mới dễ dàng ra tay. Đến lúc bọn họ trở về, thì việc cũng đã thành, còn nói được gì nữa. Một thân ma công của hắn, thực lực như thế nào, các ngươi cũng biết rồi. Ngoại trừ hai vị sư thúc ra, thì ngay cả ta cũng không dám trêu trọc vào hắn đấy.” Ngạo Vân Tử nghe xong, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

“Chưởng môn sư đệ nói không sai. Cái tên Tùng Bách này thật đúng là…có lẽ hắn cũng đã ra tay rồi. Theo ta nghĩ, không lâu nữa bổn môn lại có thêm một cao thủ Kết Đan Kỳ đấy.” Một lão giả dáng người gầy gò ngồi bên cạnh Mộc Chính Đoàn đột nhiên lên tiếng nói.

“Cái gì? Sư huynh nói là sự thật.”
Đại hán râu quai nón nghe lão giả nói vậy, trên mặt tỏ ra kinh ngạc nói.

“Trương sư huynh nói không sai, nghe nói hai tháng trước Tùng Bách đã bắt đầu bế quan, đánh sâu vào bình cảnh, chuẩn bị đột phá tiến giai Kết Đan” Một trung niên khác, từ lúc Tĩnh Nguyệt Tiên Tử đến vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng nói.

“Chuyện này ta cũng đã nghe nói qua. Nếu Tùng Bách hắn thành công tiến giai, thì đó cũng là chuyện tốt của bổn môn ta.” Ngạo Vân Tử nghe mấy người nói về Tùng Bách, cũng lên tiếng nói.

“Được rồi, chuyện này coi như chấm dứt ở đây. Thật đáng tiếc cho Nam sư đệ, nếu không phải hiếu kỳ, thì cũng không đến lỗi phải vẫn lạc.” Ngạo Vân Tử hơi than nhẹ một tiếng, nói.

“Đúng vậy. Thật đáng tiếc cho huynh ấy, nhưng sự việc ở Ngõa Di Cương đột nhiên xuất hiện yêu thú, đó cũng không phải là việc bình thường. Thiết nghĩ, nếu một trong số chúng ta gặp tình cảnh lúc đấy. Nếu không trực tiếp tới đó điều tra một phen, thì lại không hợp thói thường rồi. Chỉ trách vận khí của huynh ấy quá tệ, nên mới gặp phải đám quỷ vật kia.” Thuận theo Ngạo Vân Tử nói, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử cũng thở dài một tiếng, giọng nói trong trẻo mang chút hối tiếc nói.

Mọi người nghe vậy, cũng thở dài một tiếng, trầm mặc thật lâu không nói gì cả.

Một lúc lâu sau, Ngạo Vân Tử mới đưa mắt nhìn sang Diệp Khôn ở phía trước nói: “Diệp Khôn, coi như chuyện này đã qua. Ngươi được Nam sư đệ tuyển trọn trong Đại Hội Thăng Thiên lần này, coi như là cũng đã có duyên với bổn môn. Theo quy củ, thì ngươi sẽ phải tham gia một lần thí luyện trong bổn môn một lần nữa. Sau đó, ngươi sẽ được an bài vào vị trí thích hợp để tu luyện.”

Ngừng lại một chút, Ngạo Vân Tử lại nói tiếp.
“Chẳng qua, ta nghe nói trên người ngươi mang Ngũ Hành Linh Căn, chỉ đáng tiếc lại là ngụy linh căn, phẩm chất rất thấp, nếu không ngươi sẽ là là một nhân tài của bổn môn rồi đấy. Có điều, nếu như cố gắng rèn luyện, tu bổ phẩm chất linh căn, cho đến lúc ngươi Trúc Cơ thành công. Chưa biết chừng, lúc đó ngươi sẽ trở thành nhân tài cũng chưa muộn. Mộc sư đệ đã có lời nói đỡ cho ngươi, như vậy ta miễn cho ngươi phải tham gia thí luyện lần nữa. Và cũng đặc cách cho ngươi, được tùy ý chọn nơi tu luyện. Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Khôn nghe Ngạo Vân Tử nói xong, thì hơi sững sờ một lúc. Ngay sau đó, hắn lấy lại bình tĩnh, trên mặt không khỏi nộ rõ vẻ vui mừng. Kích động, cung kính nói.

“Đa tạ chưởng môn! Nếu tiền bối đã nói như vậy, vãn bối cũng xin hết sức chăm chỉ tu luyện, đem chút tài mọn của mình ra góp chút sức lực cho bổn môn. Còn về việc lựa chọn chỗ tu luyện thì...”

“Tốt! Về chỗ tu luyện, có vấn đề gì, thì ngươi cứ nói thẳng ra.”
Thấy Diệp Khôn nói vậy, Ngạo Vân Tử gật đầu hài lòng. Nhưng khi đề cập đến chỗ tu luyện, thấy Diệp Khôn hơi lưỡng lự, Ngạo Vân Tử hơi nhíu mày nói.

“Khởi bẩm chưởng môn, trả là vãn bối có một chút hiểu biết về y dược, nếu có thể…kính mong chưởng môn an bài…” Diệp Khôn hơi do dự, cuối cùng cắn răng một cái nói.

“Ồ! Tiểu tử, ngươi vậy mà biết về y dược? Cũng tốt! Nếu thế thì hãy tới chỗ ta đi, dù sao ta cũng đang cần một người am hiểu về dược thảo, giúp ta trông nom dược viên đấy.” Không đợi cho Ngạo Vân Tử lên tiếng, thì lão giả bộ dạng gầy gò hơi kinh ngạc, nhìn Diệp Khôn nói.

“Ha ha. Trương sư huynh đã nói như vậy, thì ngươi hãy tới chỗ huynh ấy đi.” Ngạo Vân Tử nghe vậy, cười lớn nhìn vào Diệp Khôn nói.

“Vâng!”
Diệp Khôn tỏ ra vui mừng, cung kính nói.

“Tiểu tử, ta tên là Trương Vĩnh, sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng sư thúc là được rồi.” Lão giả thấy vậy cũng không có thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói.

“Trương sư huynh, ngươi thật là keo kiệt. Ta thấy Diệp Khôn hắn cũng không đến lỗi nào, sao huynh không trực tiếp thu nhận hắn làm đồ đệ đi a.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử liếc mắt nhìn Trương Vĩnh, cười cười nói.

“Hừ! Tĩnh Nguyệt sư muội không phải nói thế. Ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã từng thề cả đời chỉ thu nhận năm đồ đệ. Hiện tại cũng đã đủ rồi, nếu không thì ta cũng sẽ thu nhận hắn ngay, cũng không cần phải để muội nhắc. Dù sao đám để tử của ta tên nào tên ấy chẳng ra hồn, chẳng giúp được gì cho ta cả.” Trương Vĩnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, hừ lạnh một tiếng nói.

“Chẳng qua, Diệp Khôn ngươi yên tâm. Ở chỗ ta, ngươi vẫn có thừa thời gian để tu luyện. Chỉ cần làm tốt những gì ta phân phó, khiến ta haì lòng, thì ta cũng sẽ cho ngươi nhiều chỗ tốt đấy. Hắc hắc.” Tiếp đó, hắn liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cách đầy thâm ý, cười hắc hắc nói.

“Tốt! Cứ như vậy đi! Diệp Khôn, Điền Lăng, hai người các ngươi lui ra trước đi.”

Sắp đặt xong đây đấy, Ngạo Vân Tử nhìn qua Diệp Khôn và Điền Lăng nhàn nhạt phân phó một câu.

“Vâng!”

“Đệ tử tuân mệnh!”

Diệp Khôn và Điền Lăng nghe vậy, đồng thời lên tiếng, sau đó rời khỏi đại sảnh, đi ra ngoài.

“Về việc ở Ngõa Di Cương xuất hiện yêu thú, theo như chúng ta đã biết, thì rất có thể là do cỗ truyền tống trận bên trong thạch động kia đã truyền tống chúng tới. Tuy nhiên, việc này cứ để mấy vị sư huynh sư đệ điều tra trở về, thì chúng ra sẽ biết rõ hơn. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thảo luận về việc kia a.”

Đợi cho Diệp Khôn và Điền Lăng rời khỏi đại sảnh, Ngạo Vân Tử sắc mặt thay đổi, trịnh trọng nói.

...

Cứ như vậy, đám người Ngạo Vân Tử ở trong đại sảnh, cùng nhau thảo luận về một vấn đề gì đó. Còn Diệp Khôn và Điền Lăng cứ thành thật đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Hơn một canh giờ sau, đám người Ngạo Vân Tử mới thảo luận xong. Sau đó, từng người một ra về.

Diệp Khôn cũng theo Trương Vĩnh rời đi.

Lúc này, bên trong đại sảnh, chỉ còn lại Ngạo Vân Tử và Mộc Chính Đoàn. Có điều, ở xung quanh hai người, lại xuất hiện một vòng hào quang bảo vệ.

Bên trong vòng hào quang, hai người ngồi đối diện nhau, dường như đang nói chuyện gì đó rất bí mật, mà không muốn người khác biết được.