Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 62: Họa từ miệng mà ra !




- Thì ra, Nhị thúc là vì muốn tốt cho ta... Vậy mà ta cứ tưởng...nhị thúc muốn đưa ta đi nơi khác là để nhị thúc tiện đến biệt viện tìm món đồ gì đó cơ?

Bạch Đan Đan chậm rãi nói....

Bạch Lưu Cảnh thất kinh:

- Tìm đồ gì? Ngươi nói gì mà ta không hiểu chút nào vậy chứ?

Bạch Đan Đan cười:

- Ý? Nhị thúc lẽ nào không phải đang muốn tìm thứ gì đó sao? Hôm đó tứ muội đến chỗ ta, rõ ràng có nói với ta rằng, nhị tỉ sai muội ấy đến là để tìm một chiếc chìa khóa....

Nói rồi, còn dùng một ánh mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng, nhìn Bạch Lưu Cảnh mà rằng:

- Nhị thúc, cái chìa khóa mà họ nói đến là chìa khóa gì vậy ạ? Cháu sao mà lại có chìa khóa gì đó được chứ? Mà họ tìm chìa khóa đó để làm gì ạ?

Bàn tay Bạch Lưu Cảnh run run, rồi quay sang nhìn Hầu gia phu nhân cùng Bạch Nhu Kỳ.

Cái chìa khóa mà Bạch Đan Đan nói đến tất nhiên chính là chìa khóa kho bảo vật mà Bạch Lưu Phong để lại rồi...

Vị ca ca của ông ta từng là đệ nhất cao thủ của Nam Việt quốc, nắm giữ trong tay vô số bảo vật,nghe nói ngay cả lục phẩm đơn dược và huyền khí cũng tích thành đống luôn.

Và chìa khóa của kho bảo ấy, theo lí mà nói thì sẽ để lại cho Bạch Đan Đan... thế nhưng bản thân nàng lại không hề hay biết chút gì...

Bạch Lưu Cảnh tất nhiên cũng rất muốn tìm ra được chiếc chìa khóa ấy... nhưng lại sợ sẽ khiến cô cháu gái độc nhất này của mình sẽ nhanh chân mà tìm ra kho báu ấy trước... thế nên ông ta luôn chỉ bí mật dò tìm manh mối về chiếc chìa khóa đó mà thôi.

Thật không ngờ, Bạch Nhu Kỳ, Bạch Nhược Tâm lại nói lộ chuyện ra như vậy!

Đúng là thành sự không đủ, hỏng việc thì có thừa!

Nếu như ông ta mà không chiếm được di vật mà Bạch Lưu Phong để lại thì tất cả là tại lỗi của hai cô con gái vô dụng này...

Bạch Nhu Kỳ lúc này cũng hoảng, vội nói:

- Tam muội,muội nói cái chìa khóa nào chứ? Tỉ căn bản không hề nói điều đó! Cũng không biết muội nói vậy là ý làm sao? Tứ muội dạo này như bị trúng tà vậy, làm nhiều việc hồ đồ, nên chắc chắn là lại nói linh tinh thôi!

- Vậy sao? Nhưng vừa nãy không phải tỉ nói tứ muội không phải bị trúng tà mà là do ta dùng yêu pháp mới khiến tứ muội khỏa thân chạy trên đường như thế mà?!

- Không.... không phải như thế, tam muội nghe nhầm rồi. Tứ muội hiện tại đầu óc rất là hồ đồ, lời muội ý nói không tin được đâu, và ta cũng không hề sai muội ý tới chỗ muội làm gì cả. Muội đừng vu oan cho người tốt!

Trong lòng Bạch Nhu Kỳ đang chửi rủa Bạch Nhược Tâm một cách thậm tệ.

Sai Bạch Nhược Tâm đi làm mỗi việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, lại con để lộ ra chuyện chiếc chìa khóa nữa!

Giờ để phụ thân biết chuyện, không biết sẽ tức giận thế nào nữa! Thật là bị ả ta hại thảm rồi!

Bạch Đan Đan tiếp:

- Cũng có thể là ta nghe nhầm rồi chăng?! Nếu đã vậy, vậy là nhị tỉ đã thừa nhận là nghĩ oan cho ta rồi phải không? Việc tứ muội khỏa thân chạy lông nhông trên đường là do tự bản thân muội ý có bệnh chứ chả liên quan gì đến ta cả? Việc ta biết yêu pháp gì gì đó cũng không phải là sự thật?

Theo như những gì mà Bạch Nhu Kỳ vừa nói thì đúng là như vậy thật....

Thế nên ả ta đành nói:

-..... đúng, đúng là ta hàm oan cho tam muội rồi!

Bạch Đan Đan cười tươi:

- Nhị tỉ, tỉ thân đường đường là địch xuất tiểu thư của Võ Uy hầu phủ,sao có thể tùy tiện vu oan cho người khác như vậy chứ? Sau này đừng vô cớ nói bừa vậy nữa nhé! Nhìn mặt tỉ bị người ta đánh ra nông nỗi này, nói không trừng cũng là họa từ miệng mà ra cả! Cẩn thận không sau này còn bị đánh thảm hại hơn nữa thì phải làm sao?

- Ngươi...

Tức run người mà không làm gì được....

Ả bị đánh ra nông nỗi này, đến việc Bạch Nhược Tâm khỏa thân như vậy, đều do một tay Bạch Đan Đan gây ra...

Thế mà, Bạch Đan Đan lại nắm được thóp của ả, ép ả phải nhận là đã vu oan cho Bạch Đan Đan....

Bị oan ức là vậy mà Bạch Nhu Kỳ lại không thể nói điều gì cả.... còn điều gì đáng tức giận hơn nữa đây???