Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 37: Vãn tiết bất bảo...




Tôn trưởng quầy vội vàng chạy theo sau...

Đám người có mặt trong Ngàn Trân Các cũng ùa ra theo...

Việc náo nhiệt như này thật không hay gặp được, ai mà không muốn tận mắt chứng kiến?

Tiểu phượng hoàng từ trong cổ áo Bạch Đan Đan thò cái đầu ra, dụi dùi đầu vào vai nàng...

Haizz, đáng thương cho ông già ý, chọc ai không chọc lại đi chọc ngay nữ ma đầu... tuổi thì đã cao vậy rồi mà còn bị hành như vậy, đợi chút nữa còn bị mất mặt không ngóc nổi đầu nên nữa cho mà xem.

Vãn tiết bất bảo a....!

Thảm! Thảm! Quá thảm!

Bạch Đan Đan giơ tay ấn đầu Tiểu Phượng Hoàng vào tay áo bước từng bước chậm rãi theo sau đoàn người...

Trước cửa Ngàn Trân các, người đánh xe đã khuân hết những chiếc thùng mà Bạch Đan Đan mang đến đặt xuống đất.

Vốn dĩ, trong Thiên Hoàng ấn cũng có một khoảng không gian không nhỏ có thể chứa đồ đạc.... Nhưng không gian huyền khí là một huyền bảo cao cấp vô cùng quý hiếm... Nàng không muốn gây sự chú ý quá lớn nên đã thuê một cỗ xe ngựa để mang đồ đến.

Bẩy, tám chiếc thùng có khóa chất thành một đống,...

- Oa thật sự có rất nhiều thùng này! Bên trong không phải thật sự có tam phẩm huyền khí chứ?

-Đùa à? Đều là tam phẩm? Vậy thì phải có bao nhiêu tiền chứ? Trừ khi tên tiểu tử này trộm đồ của Hoàng gia, không thì không thể có được.

- Đúng vậy! Theo tôi thấy, có một hai thùng mà bên trong có chứa huyền khí là đã tốt lắm rồi... những thùng khác có thể là những món cổ vật gì đó, mang đến để kí gửi ở đây thôi!

Không ít người qua đường, thấy tò mò mà đứng lại xem Ngàn Trân Các đang định làm gì?

Nghiêm đại sư dừng bước, tay khoanh trước ngực:

- Tiểu quỷ,nhanh mở các hòm ra đi! Để lão phu được mở mang tầm mắt!

Bạch Đan Đan nhếch khóe miệng,cũng không vội mở hòm ra mà quay sang nói với Tôn trưởng quầy:

- Tôn trưởng quầy phiền ngài bố trí thêm hộ vệ ở bốn phía xung quanh đây. Nhiều tam phẩm huyền khí xuất hiện cùng lúc trên đường phố,ta sợ sẽ có kẻ nổi lòng tham...

Tôn trưởng quầy lấy làm bất ngờ...

Cần bố trí thêm hộ vệ? Lại còn sợ có kẻ cướp sao?

Hắn làm như thật sự có nhiều huyền khí vậy sao?

Nghiêm đại sư liếc nhìn nàng,nói:

-Tiểu quỷ, ngươi đừng cố kéo dài thời gian nữa đi! Ngươi yên tâm,có ta ở đây, ai dám cướp huyền khí của ngươi? Nếu dám thì có mọc thêm cánh cũng đừng có mơ mà thoát khỏi Nam Việt quốc này! Nhanh mở hòm đi!

- Được! Nghiêm đại nhân đại nhân đã nói vậy, ta nghĩ rằng cũng có thể tin được.

Bạch Đan Đan bước lên phía trước,rút chìa khóa ra, đút vào ổ khóa của chiếc hòm thứ nhất, khẽ xoay chìa...

- Ông già, nhìn cho kĩ nhé, xem xem là tầm mắt ông hạn hẹp hay ta đang làm trò lừa người!

Chiếc hòm thứ nhất mở tung ra...

Mọi người bị lóa mắt bởi một thứ ánh sáng chói lóe mà lạnh băng tỏa ra từ chiếc hòm...

Đến gần nhìn, bên trong hòm có một thanh kiếm dài sáng lóa...

Thân kiếm phản chiếu ánh mặt trời,lấp lánh lấp lánh...

- Đây... đây là tam phẩm thượng cấp huyền binh... " thu thủy kiếm "!

Nghiêm đại sư kích động hét lớn.

Bạch Đan Đan cười:

- Ông lão hiểu biết không ít mà!

- Lão phu từng có phúc đọc qua những tài liệu về huyền binh của cửu phẩm liên khí đại sư _ Hoàng đại sư, bên trong có ghi chép về loại vũ khi này...

Nghiêm đại nhân nhìn thấy thu thủy kiếm, ánh mắt sáng bừng lên, lao như mũi tên đến bên chiếc hòm, định lấy thanh kiếm ra ngắm cho kĩ...

Ai dè tay ông ta còn chưa kịp sờ vào thanh kiếm... thì chiếc hòm đã đóng sập nắp lại...

Không phải ông ta kịp thời rút tay ra thì cả cánh tay ông ta có thể đã bị phế bỏ rồi...

,