Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 191




Theo một tiếng cửa đóng sầm lại, cả hoàng cung như lâm vào tĩnh lặng. Hai canh giờ trôi qua, Đông Nguyệt Hoàng lòng như lửa đốt, vừa nói chính sự, thi thoảng lại nhìn vào Kim Loan Điện.

"Mặc Thần, ngươi nói thật? Trên thế giới còn có loại sinh vật gọi là 'quỷ linh'?"

"Không sai. Huyết y nhân ở U Sơn xác thật gọi chúng nó là quỷ linh, hơn nữa còn tự xưng là quỷ tộc."

Đông Nguyệt Hoàng vừa nghe, sắc mặt càng thêm khó coi, Dạ Mặc Thần nhạy bén bắt được sự bất thường của hắn.

"Ngươi có chuyện giấu bọn ta." Ngữ khí khẳng định.

Là ngươi, không phải bọn ta! Dạ Mặc Phong thầm nghĩ, cố gắng yên lặng giảm bớt cảm giác tồn tại. Mấy chuyện này không hợp với hắn, vẫn là đừng dính vào thì hơn, phiền chết.

Cung nhân xung quanh đã sớm lui xuống hết, chỉ còn ba người, Đông Nguyệt Hoàng cũng không có gì kiêng kỵ.

"Đây vốn là bí mật của hoàng đế bốn nước, nhưng suy cho cùng, các ngươi đều là hậu duệ tương lai, nói cho cũng không có gì."

"Không biết từ bao giờ, hoàng thất bốn nước đều truyền nhau một bài thơ, nói rằng đây là một lời tiên tri."

"Dị tộc giáng thế, tai ương ập đến

Thần Ma hỗn chiến, thiên hạ đại loạn

Quang Minh chi tử, thiên tuyển chi nữ

Bình ổn tứ phương---"

"Không biết bao nhiêu đời hoàng đế, thiên hạ vẫn thái bình, đương lúc chúng ta dường như quên mất lời tiên tri này... Mặc Thần, ngươi sinh ra đời."

Đông Nguyệt Hoàng thật sâu nhìn hắn. Thời khắc hắn nói cho Dạ Mặc Thần biết chuyện này, đó là lúc hắn phải tự gánh vác vận mệnh của chính mình.

Dạ Mặc Phong kinh ngạc há hốc mồm, trời má, quá huyền huyễn! Còn lời tiên tri nữa chứ! Cửu ca sinh ra có quang nguyên tố trong người, hắn nhất định chính là Quang Minh chi tử trong bài thơ.

"Phụ hoàng, vậy thiên tuyển chi nữ là ai?" Dạ Mặc Phong bát quái hỏi.

Đông Nguyệt Hoàng liếc Dạ Mặc Thần một cái, cố ý nhấn mạnh: "Nhị công chúa Nam Tuyết Quốc, sinh thần có tường vân nở rộ, long phượng hoà minh. Năm đó Nam Tuyết chìm trong mùa đông giá lạnh, tuyết bay trắng trời, nhưng nàng vừa cất tiếng khóc đầu tiên, mây đen lập tức tản, cây cối đâm chồi nảy lộc."

"Nàng sinh ra đã có linh lực cường đại, tư chất tuyệt đỉnh, hơn nữa tâm tính chân thiện, muôn vàn sủng ái tụ tập trên một thân."

"Ngươi nói, thiên tuyển chi nữ còn có thể là ai?"

Dạ Mặc Phong á khẩu, lén nhìn Dạ Mặc Thần. Hắn từng gặp Đế Liên Vận, nàng quả thật rất tốt, thập toàn thập mỹ chẳng qua là vậy. Nhưng nếu thiên tuyển chi nữ là nàng, vậy Mị Nhi phải làm sao...

"Mặc Thần..."

"Cả đời này ta chỉ cưới một mình Mị Nhi!" Dạ Mặc Thần như đoán được hoàng đế muốn nói cái gì, trực tiếp chặn ngang.

Lúc này, cửa điện mở ra---

"Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Ta có làm phiền không?"

Dạ Mặc Phong: "Mị Nhi! Không, không có gì, ha ha..." Tuyệt đối không thể để Mị Nhi biết, nếu không nàng sẽ thương tâm. Hắn biết quá khứ của Dung Mị không tốt, thật nỗ lực mới đến được như hiện tại, không nên đả kích nàng.

Dung Mị: "?" Dạ Tiểu Phong tươi cười thật đáng nghi.

Đông Nguyệt Hoàng tạm thời gác qua chủ đề: "Thái hậu thế nào rồi?"

"Hoàng thượng có thể tự mình vào trong xem thử."

Bởi vì thái độ lúc trước của Đông Nguyệt Hoàng, Dung Mị đối hắn cũng lãnh đạm theo. Nếu hắn không thích nàng vậy nàng cũng không cưỡng cầu mà đi lấy lòng người khác, chỉ cần kính hắn là cha của Tiểu Cửu là đủ rồi.

Đông Nguyệt Hoàng gấp gáp, cũng không để ý đến Dung Mị mà đi thẳng vào Kim Loan Điện.

Dung Mị chỉ cảm thấy trên eo bỗng dưng nặng nề, cả người rơi vào trong một lòng ngực ấm áp.

"Vất vả cho nàng."

"Phải đó, đúng là rất mệt." Dung Mị thuận theo dựa vào làm nũng.

"Vậy khi trở về bổn vương bồi thường cho nàng được không?" Nam nhân thấp giọng nói bên tai nàng.

Dung Mị cười tủm tỉm: "Nga? Nói nghe xem, chàng định bồi thường như thế nào?"

"Thịt thường."

Phụt!!

"Khụ khụ khụ---" Dạ Mặc Phong suýt chút không bị nước miếng của chính mình sặc chết! Hắn vẫn còn là vị thành niên trong, sáng, độc, thân a! Mỗi ngày đều ăn cẩu lương trừ cơm, đáng thương biết bao?

Thiếu niên thở dài: "Hôm nay Dạ Nhất không có ở đây, bỗng dưng nhớ hắn ghê..."

Mỗ thị vệ ở nơi xa: "Hắt chù~"

...----------------...

Hoàng cung Nam Tuyết.

Lúc này, vị "thiên tuyển chi nữ" trong lời Đông Nguyệt Hoàng đang ngồi đối diện một bạch y nữ tử.

"...."

Không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ. Bạch y nữ tử như bức tượng do thiên nhiên tạo thành, thanh cao duy mỹ, còn có một chút... lạnh.

Cuối cùng vẫn là Đế Liên Vận không kiên nhẫn mở miệng trước.

"Đại hoàng tỷ, đã lâu không gặp a... Ngươi thay đổi nhiều thật đấy."

"Vậy sao."

"...."

Một cọng gân xanh tinh tế nhảy lên, Đế Liên Vận cho cung nữ xung quanh đều lui ra.

"Lời sáo rỗng thì không cần nói nữa. Ngươi về đây làm cái gì?"

Bạch y nữ tử chậm rãi nâng mắt: "Sao? Nhị hoàng muội không phải ở bên ngoài rất dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lý à. Ngay cả cách nói chuyện với hoàng tỷ của mình mà cũng không biết?"

Đế Liên Vận cười nhạo: "Hoàng tỷ? Ha, ngươi thật sự nghĩ mình là công chúa a!?"

"Vậy ngươi nghĩ mình có thể một tay che trời Nam Tuyết Quốc sao?"

"Đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn chống lại ta? Sau bao nhiêu năm bị lưu đày? Với cái thế lực nhỏ bé đó?" Đế Liên Vận khinh thường cười lạnh.

"Làm người, không thể quá kiêu ngạo." Bạch y nữ tử bình thản nói.

"Bổn công chúa có tư cách để kiêu ngạo!" Đế Liên Vận bỗng dưng tay hợp thành chưởng, nhanh như chớp đánh tới bạch y nữ tử!

Nữ tử không có chút hoảng hốt nào: "Hết kiên nhẫn rồi sao. Không trang nữa?"

Ầm ầm---

Một bàn tay trắng nõn đối chưởng với Đế Liên Vận, thế nhưng đem Nguyên Anh nàng đánh lui về sau năm bước!

Đế Liên Vận sửng sốt, ngẩng đầu vừa thấy, bên cạnh bạch y nữ tử từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân che mũ sa, lúc nãy là nàng xuất chiêu.

Bàn tay truyền đến cảm giác lạnh run, da thịt bắt đầu đông cứng.

"Đây là... Thiên Xu cực hàn!? Lam gia?!" Đế Liên Vận đầy mặt không thể tin tưởng: "Thảo nào ngươi dám quay về, thì ra là leo lên một trong tam đại gia tộc Lam gia."

Đế Liên Vận lạnh lùng phất tay áo bỏ đi: "Bổn công chúa có thể tiễn ngươi đi một lần, tự nhiên có thể làm lần thứ hai!"

Hoàng vị chỉ có thể là của Đế Liên Vận ta!

Nhìn Đế Liên Vận rời đi, bạch y nữ tử mới nói:

"Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ."

Nữ tử che mũ sa lạnh nhạt trả lời: "Cảm ơn thì không cần, nhớ kỹ lời hứa của ngươi."

"Tất nhiên. Ta được đến tin tức, thứ tiền bối cần đang ở bí cảnh vừa khai quật ở Tây Hoa Quốc. Lúc đó mong tiền bối đi cùng ta một chuyến, đem đồ vật đoạt tới tay!"

...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...

\_Góc suy ngẫm\_

Bạch y nữ tử và nữ tử đội mũ sa này rốt cuộc là ai? Đoán trúng có thưởng~