Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 186




Một phốc lửa nhảy lên giữa trán Dung Mị. Con ngươi đen nhánh sáng như sao trời, mênh mông vô ngần!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nguyên bản vết thương lớn lớn bé bé trên người nàng toàn bộ biến mất, hơn nữa tu vi đang lấy tốc độ chóng mặt bay lên!

Trúc Cơ đỉnh...

Kim Đan sơ kỳ...

Kim Đan trung kỳ...

Mãi cho đến đột phá Nguyên Anh cảnh mới dừng lại!

Nhưng đối với điều này, mọi người xung quanh không có chút nào vui vẻ, ngược lại hoảng hốt không thể tin tưởng.

"Nàng... Nàng đang thiêu đốt linh hồn đúng không!?"

"Bí thuật thiêu đốt linh hồn đã thất truyền từ lâu?"

"Trời ơi, Dung Mị không muốn sống nữa sao!??"

Đám người Dạ Mặc Phong, Dung Kỳ cách đó không xa nhìn một màn này đều chấn động không nói nên lời. Nếu như tà công của Giang Hàn là dùng sinh mạng người khác để tăng lên thực lực, thì thiêu đốt linh hồn chính là dùng linh hồn của chính mình ra đổi lấy sức mạnh tạm thời, một khi đốt hết thì không có con đường nào khác ngoài hồn phi phách tán!

Dung Mị đạp không mà đứng, nhìn về phía chiến trường tràn ngập huyết tinh. Ba ngàn tóc đen đón gió phi dương, khí thế lãnh khốc túc sát che trời lấp đất! Phảng phất chiến thần buông xuống!

Cánh tay nâng cao, xinh đẹp chém xuống một kiếm!

Kiếm khí bàng bạc thẳng hướng các sinh vật trong U Sơn, lực lượng cường đại đến nỗi trong không trung xuất hiện một đạo trường tuyến---

Ầm ầm ầm---

Tiếng nổ mạnh liên miên không ngừng vang lên, cơ hồ đem lỗ tai mọi người đều chấn vỡ! Toàn bộ không trung âm trầm một mảnh lộng lẫy! Trong đó hỗn loạn vô số tiếng gào rống thê lương như là ngàn vạn quỷ hồn không cam lòng giãy giụa!

Nhưng mà theo một kiếm này chém ra, sắc mặt của Dung Mị cũng cắt không còn chút máu, khá vậy giờ phút này cũng không ảnh hưởng đến tuyệt sắc dung nhan của nàng. Thân hình khảnh mảnh ở trong quang hoả càng thêm thẳng thắn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Mọi người trên tường thành ở xa, ngẩng đầu nhìn bầu trời cũng lộ ra biểu tình chấn động.

"Nàng, nàng thế nhưng..." Lợi hại như vậy?

Thượng Quan Lạc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia, rõ ràng là chỉ là một Trúc Cơ tu sĩ nhỏ bé, nhưng thời khắc sinh tử, nàng là người đứng ra! Dốc sức tương địch!

Một nữ tử bá khí như vậy, lúc trước nàng chọc vào nàng ta không phải đang tìm chết sao? Nghĩ đến đây, Thượng Quan Lạc đánh một cái rùng mình.

Đế Liên Vận liếc mắt liền nhìn thấu nàng nghĩ cái gì, cười lạnh nói: "Dung Mị xác thật lợi hại, nhưng có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, nàng cuối cùng cũng phải chết!"

Vũ một bên sắc mặt tối lại: "Thỉnh chú ý lời nói! Ngươi thân là một Nguyên Anh tu sĩ bàng quan đứng đây nhìn thì có tư cách gì nói nàng!"

"A..." Đế Liên Vận cười nhạo: "Thứ nhất, đây là lãnh thổ Đông Nguyệt Quốc, là chuyện nội bộ của Đông Nguyệt, dựa vào cái gì làm bổn công chúa ra tay?"

"Thứ hai..." Nàng nhìn ra ngoài thành, cong môi, "Thiêu đốt linh hồn căn bản không thể nào dập tắt! Linh hoả sẽ tiếp tục cháy đến hơi thở cuối cùng! Chẳng lẽ còn có thể không chết?"

Hơn nữa, còn có tên quái vật đó... Một câu cuối cùng, Đế Liên Vận nghĩ thầm không có nói ra.

Vũ nghiến răng, nữ nhân này da mặt cũng không khỏi quá dày đi? Sao nàng có thể không chút xấu hổ nói đến đúng tình hợp lý như vậy chứ! Nếu không phải hai người các nàng tự tiện khởi động kết giới thì tiểu thư có bị nhốt ở ngoài không?!

Tiểu thư nếu xảy ra chuyện, hắn đảm bảo mọi người ở đây không ai có thể sống được!

Dung Mị cơ hồ quét ngang một phần năm những sinh vật kia, đồng dạng cũng trở thành mục tiêu công kích của đám còn lại. Từng đạo lực lượng âm độc hướng tới Dung Mị, tử khí mãnh liệt như sắp đem nàng bao phủ!

"Bạo cho ta!" Dung Mị quát nhẹ, một lần nữa liều mạng vung kiếm.

Phốc! Dung Mị hộc ra một búng máu, tu vi loạch xoạch rớt xuống. Nguyên Anh, Kim Đan đỉnh, Kim Đan trung kỳ... trở về tu vi ban đầu, nhưng vẫn còn đang tiếp tục giảm!

Mà lúc này, đám sinh vật cũng xuyên qua khói lửa, tiến lên muốn nuốt chửng nàng!

"Mị Nhi!"

"Tiểu thư!"

Nghe tiếng các đồng bạn kêu gọi, Dung Mị nhắm mắt, lần này phải chết thật? Có chút không cam lòng a...

Ranh giới sinh tử, chỉ ở một khắc!

"Rống---"

Một tiếng rồng ngâm xuyên thủng bầu trời, mạnh mẽ thổi bay ngàn vạn tử khí. Đám sinh vật U Sơn tức khắc bỏ chạy tán loạn.

Thân thể Dung Mị rơi xuống thắng tắp, hắc long to lớn đỡ lấy nàng nhẹ nhàng tiếp đất.

"Khục khục---" Ngọn lửa trên trán thiêu đốt yếu dần, sinh mệnh lực của nàng càng lúc càng trôi đi.

Hắc long đứng trước người nàng, một giọt máu của Dung Mị bay lên không trung, thâm nhập giữa trán nó. Xung quanh hai người nổi lên tinh mang trận rực rỡ.

"Ta Yêu Nguyệt Ma Long lấy máu làm khế ước, tôn ngươi làm chủ, từ nay sinh tử tương tùy, vĩnh viễn không phản bội."

Âm thanh cổ xưa lọt vào trong đầu, Dung Mị cảm thấy một cỗ lực lượng rót vào thân thể, sinh mệnh bị xói mòn bắt đầu đâm chồi nảy lộc, linh hoả hoàn toàn dập tắt. Nàng mở mắt, nhìn thấy một vật nhỏ màu đen ngủ say.

"Tiểu Bạch?"

"Mị Nhi! (Tiểu thư!)"

"Ngươi không sao chứ?"

"Ngươi có biết làm vậy nguy hiểm lắm không! Suýt chút nữa ngươi đã...!"

"Nếu không phải có đại hắc long... Ủa? Đại hắc long đâu?"

"...."

Mọi người sốt ruột hỏi han, Dung Mị trong lòng ấm áp, cười khẽ ôm Tiểu Bạch lên: "Đại hắc long là nó."

Tiểu Bạch mềm mại cọ cọ đầu trong ngực Dung Mị, nhỏ nhỏ manh manh.

Tập thể mọi người: "...." Đây chính là hắc long uy mãnh một hơi thổi bay lũ quái vật kia sao? Không lừa bọn họ chứ?

Trong thành, Thượng Quan Lạc và Đế Liên Vận đôi mắt đều sắp trừng rớt.

Sao có thể!

Như vậy mà vẫn còn sống, Dung Mị nàng tuổi con gián sao!!

Lúc này, không trung đột nhiên hình thành vòng xoáy, màu đỏ tươi nhuộm màu đám mây đen.

"Là ai--- Kẻ nào đã giết chết quỷ linh quân đoàn của ta!"

Trên trời thình lình xuất hiện một kẻ thần bí mặc áo choàng huyết hồng. Trên đầu đội mũ choàng to rộng, dù có nhìn chính diện cũng chỉ thấy được cằm trắng bệch và trương miệng dữ tợn.

Thượng Quan Lạc sắc mặt khó coi đến cực điểm: "Hắn, hắn đuổi tới rồi! Như vậy Minh Vương đã..."

"A!! Vì sao ám vệ còn chưa tới! Phải rời khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ chết!!"

Thượng Quan Lạc rơi vào kinh hoảng. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, bọn họ đi sâu vào U Sơn tìm kiếm manh mối trị bệnh cho Vân thái hậu, nhưng trời xui đất khiến gặp phải đại boss của đám sinh vật ghê tởm kia. Hắn ta căn bản không phải người a! Ngay cả Dạ Mặc Thần cũng không phải đối thủ của hắn. Cho nên nhân lúc bọn họ đánh nhau, nàng và Đế Liên Vận đã chạy ra khỏi U Sơn, tình cờ tới Nam Cảnh Thành, kết quả vẫn không thể thoát khỏi huyết y nhân đuổi giết!

Đế Liên Vận bình tĩnh nói: "Minh Vương không chết, chúng ta cũng sẽ không chết."

Vừa dứt lời, một đám hắc y nhân xuất hiện quỳ gối trước mặt nàng, còn có một người là Đồng Nhi.

"Nô tỳ cứu giá chậm trễ, mong công chúa thứ tội."

"Đến đúng lúc lắm, mau hộ tống chúng ta trở về." Thượng Quan Lạc gấp dậm chân, ai biết huyết y nhân kia sẽ tấn công lúc nào chứ.

Đồng Nhi không hề để ý nàng, cung kính bẩm báo với Đế Liên Vận: "Công chúa, sợ là ngài không thể về kinh thành Đông Nguyệt Quốc được."

Đế Liên Vận nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Công chúa, đại công chúa trở về Nam Tuyết Quốc rồi! Không những vậy, trong thời gian ngắn ngủi đã đem thế lực chống đối chúng ta thu vào dưới trướng. Tình thế cấp bách, xin ngài hãy trở về chủ trì đại cục!"

"Cái gì!!?" Đế Liên Vận tức giận quát, "Nàng ta dám trở lại ư! Sao nàng dám!!"

"Hồi triều! Về Nam Tuyết!" Nàng phân phó vài ám vệ: "Đưa Thượng Quan công chúa về nước."

Thượng Quan Lạc sửng sốt: "Cứ như thế về nước ư?"

"Không thì sao?" Đế Liên Vận nhìn qua chiến trường, "Ở đây không có việc của chúng ta nữa."

Minh Vương là quang minh chi tử, hắn nhất định sẽ không có việc gì. Còn nữ nhân kia... cứ tĩnh xem biến trước đi. Dù sao nàng ta chưa chắc đã sống được đến ngày gặp lại, ha ha.