Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 164




Váy áo trên người Dung Mị không biết từ khi nào đã rớt xuống bên hông, lộ ra đôi vai tuyết trắng như ngưng chi, trước ngực sinh động đầy đặn bị yếm màu đỏ tươi bao lấy, phác hoạ ra đường cong duyên dáng, tư thế kiều mị mê người làm Dạ Mặc Thần nhịn không được lửa nóng, vươn người hôn lên cặp môi đỏ khẽ mở.

Hắn hôn, ôn nhu lại cẩn thận, giống như đối đãi trân bảo, dường như sợ chỉ cần hơi vô ý, mộng cảnh trước mắt liền sẽ tan biến. Nhưng sự thật chứng minh, Mị cô nương từ trước đến nay không biết ôn nhu khách khí là cái gì.

"Hừ..." Yêu tinh này, nàng lại cắn hắn.

"Ha~" Dung Mị rời khỏi miệng hắn, môi đỏ kéo ra một sợi chỉ bạc khả nghi, khuôn mặt hồng như nhỏ máu, thở dốc xụi lơ trong lồng ngực Dạ Mặc Thần.

"Ưm, mát quá~"

Có thể là do rượu, hoặc do thời tiết nóng bức, nàng cảm thấy cả người ngày càng nóng, mát lạnh duy nhất chính là thân thể của nam nhân này. Vì vậy sau khi lôi kéo quần áo của chính mình, nàng lại một phen lột áo của Dạ Mặc Thần xuống, cúi người dán sát hắn, mở miệng cắn một ngụm lên cổ Dạ Mặc Thần.

Dạ Mặc Thần nhíu mày, lại cắn, đây rốt cuộc là cái đam mê kỳ quái gì?

Dung Mị vừa cắn vừa gặm, có khi lại liếm láp như một con mèo nhỏ, một đường đi xuống, dẫn tới ngọn lửa trong người Dạ Mặc Thần càng lúc càng tăng.

"Mị Nhi, đừng nháo nữa, nàng say rồi." Dạ Mặc Thần hô hấp nặng nề nói.

Dung Mị: "Không, Tiểu Cửu, ta nóng~"

Dạ Mặc Thần đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng: "Nàng có biết mình đang làm cái gì không?"

Dung Mị bỗng ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: "Tiểu Cửu, chúng ta nói chuyện yêu đương đi."

Dạ Mặc Thần rùng mình, có chút không tin tưởng: "Mị Nhi, nàng quả nhiên say rồi..." Nếu không, nha đầu này làm sao có thể nói như vậy. Mỗi lần đề cập đến chuyện tình cảm là nàng chạy còn nhanh hơn thỏ!

"Ta thích chàng. Chúng ta yêu nhau đi!" Dung Mị một lần nữa khẳng định, tay nhỏ bắt đầu không an phận sờ soạng khắp nơi tìm mát mẻ.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Dạ Mặc Thần trực tiếp ngây ngốc. Cho đến khi tay Dung Mị chạm vào đai lưng hắn, Dạ Mặc Thần mới giật mình bắt lấy tay nàng:

"Mị Nhi, không được!"

"Vì sao chứ?" Dung Mị buồn bực, đuôi mắt ướt át tràn ngập lên án nhìn Dạ Mặc Thần, dường như hắn đã gây ra tội ác tày trời gì không bằng.

Dạ Mặc Thần bất đắc dĩ cười khổ, "Ta cũng muốn a, hận không thể lập tức đem nàng ăn vào bụng. Nhưng mà, nàng còn nhỏ..." Hắn luyến tiếc tổn thương nàng, cho nên nhất định phải nhịn xuống.

Dung Mị hơi hơi thanh tỉnh, đúng nha, kiếp trước nàng đã qua mười tám tuổi nên quên mất, thân thể này chỉ mới có mười lăm tuổi. Mặc dù ở cổ đại thì đã có thể làm mẹ luôn rồi, nhưng về mặt sinh lý, cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Dạ Mặc Thần nhẹ giọng nói: "Ngoan, mau xuống đi."

"Hức, nhưng ta khó chịu, Tiểu Cửu~"

Nàng nãy giờ đốt lửa, đâu chỉ đốt một mình Dạ Mặc Thần, ngay cả bản thân nàng cũng bị lan tới, cộng thêm tác dụng của rượu làm nàng khó chịu nức nở.

Dạ Mặc Thần xoay người mà thượng, "Vậy đến phiên ta làm nàng thỏa mái, tiểu yêu tinh..."

.....

Sáng hôm sau, lúc Dung Mị tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người tê mỏi. Tối qua Dạ Mặc Thần rất kiên nhẫn, hắn hôn nàng từ đầu đến chân, cái gì có thể làm đều làm, chỉ duy có bước quan trọng nhất kia thì lại không làm. Khuôn mặt nàng bất tri bất giác đỏ bừng, nhìn nam nhân ngủ say, Dung Mị lén lút chui ra khỏi ngực hắn, khi nàng định vòng qua người hắn bước xuống giường, Dạ Mặc Thần bỗng dưng mở mắt.

"Nàng định đi đâu? Vẫn còn sớm, không ngủ thêm chút nữa sao?"

Dạ Mặc Thần trong mắt dào dạt ý cười, Dung Mị trừu trừu khoé miệng, câu này nghe sao kì quái thế nhỉ? Cứ như cặp vợ chồng sau đêm tân hôn í.

"Ta... Không ngủ nữa. Ha hả~" Dung Mị cười gượng.

"Mị Nhi, còn nhớ tối qua nàng đã nói gì không?"

"Ách, ta có nói gì sao?"

Dạ Mặc Thần đen mặt, cúi đầu cắn vành tai nàng: "Không nhớ? Vậy chúng ta tái diễn ngày hôm qua lại một lần, chắc chắn sẽ giúp nàng nhớ ra."

"Chàng! ...Vô sỉ!"

Dung Mị buồn bực không thôi, nam nhân này rõ ràng lúc mới gặp không phải như vậy a, từ khi nào biến hư rồi?

Dạ Mặc Thần chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như ngày hôm nay, chỉ vì nha đầu hắn tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng thừa nhận thích hắn. Dạ Mặc Thần ôm nàng vào lòng, âm thanh trầm thấp ở bên tai nàng vang lên:

"Mị Nhi, ta cũng thích... Không đúng..."

"Ta yêu nàng."

Dung Mị thở sâu một hơi, đôi tay cũng ôm lấy hắn. Nàng chưa bao giờ là một nữ nhân rụt rè, thích thì thích, nàng sẽ không ủy khuất chính mình.

"Tiểu Cửu, trời đã sáng rồi, chàng không thượng triều sao?"

"Không đi, ta ở lại bồi nàng ăn sáng."

Dung Mị cười khúc khích: "Không nghĩ tới, Tiểu Cửu nhà ta còn rất có tiềm chất làm hôn quân đấy~"

Dạ Mặc Thần: "Còn không biết là vì ai à? Tiểu yêu tinh hoạ thủy này."

"Cho dù là hoạ thủy, ta cũng chỉ tai hoạ chàng."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Đêm khuya đăng chương, nhớ đánh răng trước khi đi ngủ ?