Hàn Băng sau khi đưa chiếc túi thêu liền ngồi xuống không nhìn họ, nhấm nháp thưởng thức li trà thơm, không nói gì.
"Tiểu Phong thật thẳng thắn mà! Ha ha, nhìn cô nương người ta buồn chưa kìa!"
Kha Vũ nhìn bóng dáng rời đi của Mộ Ân tiếc hận lắc đầu. Một cô nương xinh xắn như vậy, thẳng thắn như vậy, dứt khoát như vậy mà bị tiểu đệ của mình từ chối, thật có chút không lỡ nhìn.
Hàn Băng ngước mắt nhìn hắn một cái, quay người ra ngoài cửa sổ tiếp tục ngắm phong cảnh.
Kha Vũ cũng bắt chước nàng nhìn ngắm những người bên dưới, lâu lâu chỉ cho Hàn Băng biết đó là cái gì.
Sau khi dạo chơi chán rồi, hai người về đến sân viện của mình, thông báo với Triệu Sơn rồi ai về phòng đấy.
..........................
"Điện hạ, người ngài cho tìm kiếm đã có tung tích rồi ạ!"
"Ừ?" Hoàng Tiêu Dương tay chậm rãi lật sách, mắt không nhìn lên.
"Theo thông tin tình báo, người đó hiện đang ở kinh thành nước ta. Theo một đội thương buôn đến đây, so với miêu tả của Điện hạ giống đến tám phần!"
"Ồ!" Hoàng Tiêu Dương gấp cuốn sách lại, hai mắt hiện lên tia hứng thú. "Đừng làm gì hắn, cho người âm thầm quan sát."
"Vâng!"
"Điều tra thêm những chuyện gần đây liên quan đến hắn rồi báo lại cho bổn Điện hạ!"
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay!". Truyện Điền Văn
"Ngươi khiến ta tìm thật lâu, Băng Phong à!"
Từ lần đấu hội thơ ở Minh Thần quốc đó đến nay, hắn đã tìm nàng gần nửa năm rồi! Bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng cũng có manh mối!
...........................
Hàn Băng ở cùng với đội của Triệu Sơn, những ngày không có việc gì làm liền bị Kha Vũ kéo đi khắp nơi.
Ngày mười năm cả đám người cùng tiến đến rạp xiếc Hồng Quang nổi tiếng nhất kinh thành. Mặc dù chưa đến thời gian biểu diễn nhưng người đến nơi đây rất đông.
Rạp xiếc được xây dựng ở một nơi rộng rãi gần ngoại ô kinh thành. Nó không giống như hiện đại, dựng lều lên cao mà chỉ đơn giản là ở trong một khu đất trống trải sạch sẽ, vẽ lên một vòng tròn, phân chia bên trong biểu diễn và bên ngoài người xem bằng các khối đá lớn, xung quanh dùng những ngọn đuốc để thắp sáng.
Xung quanh vòng tròn đá xếp ghế ngồi cực kỳ ngăn nắp, bày biện theo hình bán nguyệt. Một nửa giành cho người xem, nửa còn lại là giành cho người của rạp xiếc chuẩn bị.
Nghệ nhân diễn xiếc sẽ chuẩn bị trong nhà tập chính của họ. Nhà tập chính được xây dựng ở ngay cạnh nơi biểu diễn, chỉ cần từ trong nhà chính bước ra vài bước sẽ là vòng tròn diễn cùng người xem.
Nhà chính được xây rất kiên cố và rộng lớn, sơ bộ qua có thể chứa được hơn năm trăm người.
Bên trong để vô số đồ vật tập luyện cùng đạo cụ biểu diễn. Các nghệ nhân tất bật chuẩn bị trang phục, đạo cụ biểu diễn, nội dung biểu diễn, động tác biểu diễn....
Hàn Băng cùng nhóm của Triệu Sơn đi đến hàng ghế đầu tiên, đưa cho người dẫn khách của rạp xiếc mấy tấm vé, người dẫn khách đó sau khi thấy những tấm vé đó liền cúi người tươi cười, dắt bọn họ đi đến một hàng ghế gần ngay đầu.
"Các đệ phải tranh thủ xem cho đã đi, sau này bận rộn không có thời gian xem đâu." Triệu Sơn ha ha cười, nói với mọi người.
"Triệu ca, bọn ta cũng không còn trẻ gì nữa, không quá hứng thú với những thứ này. Nhưng mà mấy tiểu tử nhỏ tuổi đây hẳn sẽ thích thú đấy, hôm nay nên để họ xem cho thỏa nhãn* đi mới được!"
*nhãn: mắt.
"Ha ha, đúng! Mấy tiểu tử các ngươi hãy xem cho thoải mái đi, có khi rất lâu sau mới xem lại được đấy!"
Hàn Băng im lặng ngồi nghe họ nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía nhà luyện chính. Nàng đang tự hỏi, liệu những nghệ nhân đó sẽ biểu diễn được những màn ảo thuật nào?!
Thời gian trôi qua thêm một khắc, xung quanh đã chật kín chỗ ngồi, ồn ào náo nhiệt.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống vang lên, mọi người đồng loạt mà yên tĩnh lại, nhìn về phía sân diễn.
"Rạp xiếc Hồng Quang xin kính chào những quý khách thân mến! Cảm ơn những quý khách đã đến đây vào buổi tối nay. Và bây giờ, chúng tôi sẽ đến với màn biểu diễn đầu tiên!"
Một nam tử đeo mặt nạ kỳ quái đứng giữa vòng tròn nói, giọng hắn vang khắp không gian, đầy dí dỏm hài hước.
Sau khi tiếng nói của hắn kết thúc, từ trong nhà luyện chính bước lên hai tiểu nhi đồng, một nam một nữ.
Hai tiểu nhi đồng rất khả ái, trắng trẻo mập mạp. Tiểu nam hài và tiểu nữ hài cúi chào mọi người sau đó bắt đầu biểu diễn phần của mình.
Nữ hài lắc các loại vòng, đứng vững chân phải, chân trái đưa lên lắc một chiếc nhỏ, tiếp là lắc thêm một chiếc vòng ở eo, hai tay hai chiếc vòng cỡ vừa, mọi người xem diễn trầm trồ khen ngợi.
Tiểu nam hài biểu diễn dùng gậy giữ thăng bằng đồ vật. Tiểu nam hài tung những chén đĩa lên đầu trên cây gậy rồi giữ chúng không bị rơi xuống, càng ngày càng nhiều vật, tăng thêm độ khó của việc giữ thăng bằng đồ vật ấy.
Sau đó hai tiểu nhi đồng kết hợp lại với nhau, nam hài đứng dưới đỡ nữ hài lên cao. Nữ hài bên trên lần lượt lắc từng chiếc vòng, sau đó chiếc vòng di chuyển xuống dưới người nam hài. Nam hài vừa lắc vòng vừa giữ thăng bằng đồ vật vừa giữ chắc nữ hài đứng bên trên, độ khó vô cùng cao.
Màn biểu diễn khởi đầu vô cùng thuận lợi, người xem vỗ tay kịch liệt, hai nhi đồng cười tươi cúi chào mọi người rồi đi về sau.
Màn biểu diễn thứ hai nhanh chóng đi lên. Lần này là một nữ nhân gợi cảm cực kỳ. Trên người nữ nhân treo đầy chuông, mỗi bước chuyển động liền làm chuông vang lên "đinh đang" vô cùng vui tai.
Theo sau nàng là một Xích Hổ linh thú vô cùng dũng mãnh. Mọi người thi nhau hít một hơi thật sâu, hai mắt dán chặt vào hình bóng của Xích Hổ linh thú đó.
Nữ nhân tươi cười cúi chào mọi người sau đó rút ra roi da, quất mạnh xuống đất.
"Bốp!"
"Grào...."
Xích Hổ linh thú ngửa cao đầu lên ngầm một tiếng, sau đó theo hiệu lệnh của nữ nhân gợi cảm kia, bắt đầu hiểu diễn.
Đầu tiên là nhảy bật cao qua những thanh xà đạo cụ được sắp xếp ngay ngắn đó, sau lại nhảy qua những chiếc vòng to trên tay nữ nhân.
Phần kinh hách nhất chính là lúc Xích Hổ linh thú phải nhảy qua chiếc vòng lửa. Khán giả bên dưới nín thở nhìn chằm chằm thân thể chuyển động nhịp nhàng kia, cảm giác như ngọn lửa có thể bén vào bộ lông xinh đẹp đó bất cứ lúc nào!
Màn biểu diễn thứ hai cũng nhanh chóng kết thúc, trong tiếng reo hò của mọi người nữ nhân gợi cảm mỉm cười nháy mắt dắt Xích Hổ linh thú đi vào trong.
"Tiếp theo chính là Người khỉ tung hứng! Mọi người hãy cho chúng tôi một màn vỗ tay thật lớn nào!" Giọng của nam nhân đeo mặt nạ kì quái vang lên.
Cửa nhà luyện chính tỏa ra khói mờ, sau đó là hai bóng dáng dần tiến tới. Một cao một thấp, một lớn một bé.