Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 45: Phí Hoàng và Y Vi




Tiểu Mã trong khế ước nhìn thấy Hàn Băng yêu chiều Tiểu Hồ như vậy thì vô cùng tủi thân, nó cũng muốn được chủ nhân thân cận âu yếm như vậy! Thật không công bằng!

Y Vi hai mắt tràn đầy ánh sáng hâm mộ nhìn về Hàn Băng, trong lòng mong muốn cũng có một linh thú vừa dễ thương vừa quý hiếm như vậy.

"Ân công, vì sao ngài lại ở trên núi tuyết này một mình vậy?" Phí Hoàng ngồi ngay ngắn nhìn đống lửa hỏi Hàn Băng.

Trong lòng hắn cũng biết rõ Hàn Băng sẽ không trả lời, nhưng nếu cứ để không khí im lặng như vậy thì rất ngượng ngùng.

"Ân công, ngài... ngài có thể cho tại hạ biết danh tính không?"

"..."

"Ân công, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"..."

"Ân công..."

Rắc!

Lời nói của Phí Hoàng bỗng chốc im bặt, hắn nhìn cây củi to bằng bắp tay bị bẻ đôi trong tay Hàn Băng liền không dám hỏi gì nữa.

Y Vi ngồi sát lại bên người Phí Hoàng, im lặng kiểm tra thương thế trên người của cả hai người, không để cho biểu ca của mình làm phiền người khác nữa.

Hàn Băng cũng mặc kệ hai người lạ này, sau khi vuốt ve Tiểu Hồ xong lại tiếp tục khoanh chân tu luyện.

.....................

Sáng hôm sau, Phí Hoàng cùng Y Vi sau khi trời sáng đã nên đường. Hàn Băng cảm thấy kỵ mã của mình thừa thãi không muốn đem theo nữa liền giao cho bọn họ.

Phí Hoàng lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội màu trắng ngần, đưa cho nàng nói một câu khuôn sáo "nếu ân công có việc gì sai bảo hãy đến Phí gia tìm tại hạ, tại hạ dù dầu sôi lửa bỏng cũng sẽ không chối từ!" sau đó liền cưỡi ngựa xuống núi.

Hàn Băng cầm bạch ngọc* trong tay, ánh mắt vô cảm vứt nó vào trữ nạp giới, sau đó triệu hồi khế ước của Tiểu Mã ra, lần đầu tiên ngồi lên người nó bay lên trên đỉnh núi.

*bạch ngọc: ngọc bội màu trắng.

Tiểu Mã sau bao ngày chữa thương đã hoàn toàn khỏi hẳn, hí một tiếng vang trời rồi đập cánh một cái, đưa Hàn Băng bay thẳng lên cao.

Tiểu Hồ nhỏ nhắn nằm trong lòng nàng thích ý nhìn cảnh vật bên dưới lướt qua, hai mắt híp lại.

Hàn Băng đưa mắt nhìn xuống ngọn núi tuyết duy nhất của đại lục này, quan sát và phán đoán nơi ở của Băng nguyên tinh. Ngôn Tình Hài

"Nơi đó."

Tiểu Mã theo hướng Hàn Băng chỉ liền lao tới, chớp mắt đã dừng lại trên mặt băng của một dòng sông lớn. Cánh của Tiểu Mã quét một đường về phía trước thổi bay lớp tuyết trên mặt băng giúp nàng di chuyển dễ dàng hơn.

Hàn Băng quan sát mặt băng cẩn thận, sau khi chắc chắn mặt băng rất dày thì mới bắt đầu tiến về phía suối băng đông cứng trước mặt.

Tiểu Hồ ngồi trên đầu Tiểu Mã chải chuốt bộ lông trên cơ thể, chỉ huy nó đi theo sau nàng. Tiểu Mã tức giận lắc đầu, muốn hất văng con hồ ly trên đầu xuống nhưng không được, đành thở phì phò đi theo sau Hàn Băng.

Càng đi gần tới suối băng, nhiệt độ càng thấp đi rõ rệt. Cảm giác lạnh buốt không sự sống lan tràn khắp không gian nơi này. Giống như trong sách cổ miêu tả, âm đến mười ngàn độ C! Hai linh thú của Hàn Băng có chút không chịu nổi, cố gắng đi theo bước chân của nàng.

Cảm nhận được chúng khó chịu qua khế ước, Hàn Băng liền triệu hồi kế ước rồi thu cả hai vào không gian, một mình sử dụng nội lực phòng hộ kinh mạch và xung quanh cơ thể, tiến gần đến thác nước đó.

Đưa đầu vỏ kiếm chạm vào mặt thác nước, Hàn Băng bình tĩnh nhìn thanh kiếm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần bị đóng băng lại.

Thu lại kiếm về bên người, nàng lấy từ trữ nạp giới ra thanh kiếm đỏ lần trước đấu với cự bạch xà (chương 34) ra, rót một ít nội lực vào thân kiếm, chém về một góc của thác nước đóng băng.

Rầm! Rầm!

Góc băng chớp mắt bị chém đứt lìa, cảm giác mềm như đậu hũ, rơi xuống mặt băng vỡ thành từng mảng vụn nhỏ.

Hàn Băng thu kiếm lại, cảnh giác xung quanh rồi tiến vào bên trong.

Phía sau mặt nước là một hang động thiên nhiên vô cùng huyền ảo. Vô số giọt nước đọng lại thành thạch nhũ, rủ xuống dưới xong bị đông cứng lại thành những chiếc gai nhọn hoắt, trong suốt xinh đẹp mà nguy hiểm.

Hàn Băng nhẹ nhàng tránh né những nhũ băng đó, tiến sâu vào lòng thác nước. Càng vào sâu, mọi thứ càng trở lên tối tăm mù mịt.

Lấy ra một viên dạ mình châu cỡ lớn làm đèn soi đường, Hàn Băng cẩn thận bước đi, tinh thần chưa hề thả lỏng một chút nào.

Không biết đã đi bao lâu và sâu bao nhiêu, Hàn Băng cuối cùng cũng đi tới cuối hang động. Nơi này không tối tăm như đoạn đường nàng vừa đi qua, nơi đây có tia sáng chiếu rọi từ trên đỉnh xuống, làm những thạch nhũ cùng băng phiến tỏa sáng lấp lánh ánh màu, vô cùng xinh đẹp!

Nhũ băng và phiến băng không còn chỉ là màu trắng nữa mà còn rất nhiều màu sắc khác, lục lam huyền hoàng... đều có đủ.

Chính giữa nơi ánh sáng chiếu tới, một tảng băng lớn trong suốt lấp lánh đủ màu sắc, xung quanh tảng băng như có một lớp hào quang mờ nhạt đầy kì ảo, bao bọc nó một cách kín kẽ.

Hàn Băng cất dạ minh châu vào trữ nạp giới, đi xung quanh tảng băng kì ảo kia một vòng, trong lòng dần xác nhận đây chính là Băng nguyên tinh nàng đang tìm kiếm!

Hàn Băng cũng không vội vàng thu thập Băng nguyên tinh, nàng nhìn y phục mình đang mặc trên người kết thành băng đông cứng, dồn ép nội lực làm chúng nóng lên rồi tan chảy.

Hàn Băng nhìn Băng nguyên tinh to bằng một chiếc giường king size của hiện đại, đủ lớn cho mười người nằm lên thầm tính toán.

Nàng không muốn lấy tất cả Băng nguyên tinh đi mà chỉ có suy nghĩ lấy một phần. Nhưng điều nàng không ngờ tới nhất là Băng nguyên tinh lại có thể tích lớn vượt dự liệu như vậy!

Hàn Băng giơ thanh kiếm đỏ trong tay lên, chém về phía Băng nguyên tinh. Băng nguyên tinh chịu một kiếm mà không sứt mẻ gì, vẫn hoàn hảo như cũ.

Lần này, Hàn Băng lại dồn nội lực vào thân kiếm, chém thật mạnh về phía Băng nguyên tinh.

"Keeng!"

Ba thành phần công lực của nàng lại chỉ khiến cho nó nứt ra một đường thẳng nhỏ không đáng kể!

Băng nguyên tinh này cũng quá trâu bò rồi a?!

Hàn Băng tăng dần công lực dồn vào thân kiếm, sau một canh giờ cuối cùng cũng đã chém được Băng nguyên tinh ra làm ba phần khác nhau.

Nàng thu phần tinh thể lớn nhất vào trữ nạp giới, sau đó lại thu phần nhỏ nhất vào theo, để lại một khối tinh thể to bằng một cái bàn uống nước ở lại.

Tinh thể của Băng nguyên tinh không vì bị mất đi một phần mà mất đi hào quang, ngược lại sau khi được chia nhỏ ra lại càng làm cho nó đẹp đẽ dị thường!

Có lẽ vì tiêu hao nội lực hơi nhiều nên Hàn Băng bắt đầu thấy lạnh lẽo, nàng nhanh chóng móc ra một viên thuốc uống vào, cảm nhận nội lực mất đi kia trở về được một nửa, sau liền vận khí bảo hộ thân thể chống lại cái lạnh như tra tấn nơi này.