Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 298: Thử thách trận pháp




Tô Quân, vị đệ tử ôn hòa nghe lời sư đệ nói liền cau mày lại, ánh mắt dịu dàng mọi khi hiện lên sự tức giận không chút giấu giếm.

Theo lời báo lại của sư đệ, Tô Quân nhìn thẳng về phía nhóm người của gã hán tử thô kệch, nhấc tay ra hiệu cho bốn sư đệ còn lại.

Bốn sư đệ cực kỳ ăn ý mà tiến lên đứng ở bốn phía nhóm gã hán tử, yên lặng không nói gì mà rút kiếm ra khỏi vỏ.

"Này, các người đây là có ý gì? Muốn giết người sao?" Gã hán tử nhìn thấy tình huống không ổn liền hét to lên, giơ bản đao chỉ về phía Tô Quân.

"Đêm qua có nhà của một thôn dân gặp hỏa hoạn, là ngươi làm đúng không?" Không chút ngang dọc lòng vòng, Tô Quân trực tiếp hỏi thẳng.

"Vị đại ca bạch y này nói chuyện cũng thật buồn cười mà! Ngươi có bằng chứng gì chứng minh là do ta làm chứ? Đột nhiên ấn định tội danh cho người khác là hành vi không tốt đâu a!" Gã hán tử không chút hoang mang mà phản bác, đám tiểu đệ đi theo cũng sôi nổi mở lời.

"Đúng đấy huynh đài! Ngươi có bằng chứng gì không? Sao lại dám chất vấn đại ca của bọn ta như vậy!"

"Đừng tưởng rằng các ngươi duy trì thi đấu là muốn nói gì thì nói. Có giỏi thì đem bằng chứng ra đây."

"Mấy tên tiểu bạch kiểm ỷ vào thân phận cao nên muốn đổ oan cho huynh đệ bọn ta sao? Phi!"

Nhóm người nhao nhao lên, ta một câu ngươi một câu ồn ào như một đám vịt đực tranh nhau kêu quác quác.



Tô Quân không chút bối rối hoang mang nào, chỉ bình tĩnh nhìn về một phía, rất nhanh, người trong thôn nhỏ đã tiến đến, một thôn nữ bình đạm tiến lên.

"Là hai tên đó, đêm ngày hôm qua ta đã thấy hai đáng khinh này lén lút sau nhà của Mục tỷ tỷ, ngay sau khi bọn họ rời đi, nhà của Mục tỷ tỷ liền bốc cháy." Nữ tử chỉ thẳng vào hai người trong đội ngũ.

Hai người bị chỉ điểm có chút chột dạ, lấm la lấm lét nhìn xung quanh một cái, lắp bắp cãi.

"Điêu... điêu xảo! Đêm qua, đêm qua ta đã ngủ từ sớm, sao có thể đi phóng hỏa đốt nhà Mục tỷ gì đó của ngươi được chứ!"

"Phải đấy, đêm qua ta cùng Vương Tân còn ôm nhau ngủ, sao có thể đi ra ngoài làm chuyện xấu được!" Tên bị chỉ điểm còn lại cũng nhanh chóng gào lên cãi lại.

"Nhìn thấy hai người các ngươi không phải chỉ có ta đâu, còn có hai người khác nữa." Thôn nữ không thèm đôi co với hai người bọn họ, vứt ra một cái túi vải đã bị thiêu mất hơn một nửa.

"Ngày hôm qua khi các ngươi tiến vào trong thôn, ngươi đã mở lời trêu chọc những thôn nữ đi đường nên ta nhớ rất rõ, cái túi vải này được treo bên người của ngươi, nhưng khi nhà của Mục tỷ tỷ bị cháy, ta lại tìm thấy nó ngay đằng sau nhà tỷ ấy!"

Gã hán tử thô kệch nghiến răng thầm mắng hai tên vô dụng, trực tiếp cầm bản đao lên chém mạnh một đường, hai cái đầu 'bịch bịch' rơi xuống đất, nét mặt còn chưa hết bành hoàng. Gã hán tử thu bản đao, đẩy mọi việc về phía hai người vừa chết.

"Mọi việc đều do hai tên thiếu suy nghĩ này gây ra, ta là đại ca cũng có phần lỗi vì không chỉ bảo bọn chúng đi đúng đường, bây giờ chặt đầu chúng để tạ lỗi, mọi chuyện coi như dừng lại tại đây."

Chết không đối chứng, những người khác trong đội ngũ nhìn hành động giết người không chút do dự của gã liền run sợ trong lòng, dưới chiêu giết gà dọa khỉ của đối phương, càng không dám mở lời nói thêm câu nào.

Tô Quân lạnh lẽo nhìn gã một hồi lâu, hơi phất tay một cái, bốn vị sư đệ thu kiếm lại đi về vị trí cũ. Những thôn dân nhìn một màn đẫm máu như vậy có chút tức giận nhưng dưới sự xin lỗi chân thành của Tô Quân, đành nhịn xuống kéo nhau trở về thôn, giúp đỡ thôn phụ Mạc xây dựng lại nhà cửa.

Tô Quân dẫn nhóm người đi thẳng vào trong rừng nhỏ, sau đó lại tiến vào một cái hang động tối om không thấy ánh sáng.

Hang động chỉ đủ cho hai người đi song song với nhau, mặt đất lồi lõm không đồng đều, trên bức tường phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, thạch nhũ sắc bén trên đỉnh đầu tựa như những lưỡi kiếm sắc bén chực chờ cắm xuống tựa như có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

Tư Đồ Vũ Thiên nắm tay Hàn Băng đi ở cuối hàng, phía sau lưng hai người là một khoảng không tối đen đáng sợ, phải nhờ vào dạ minh châu mờ nhạt heo hút ở trong tay vị đệ tử đi phía trước mới miễn cưỡng nhìn thấy đường nét cơ bản của mọi thứ xung quanh.

Năm vị đệ tử cầm theo dạ minh châu đứng đều trong đội ngũ tham gia thi đấu soi đường, đoàn người đi liên tục hơn ba canh giờ, không gian trong hang động mới dần trở lên rộng rãi hơn một chút. Lại đi thêm một canh giờ nữa, hang động trở thành thạch động, đường đi cũng rộng rãi đủ cho mười người sánh vai cùng đi.



Tô Quân dừng chân lại, bốn vị sư đệ cũng nhanh chân bước lên xếp sau lưng y, mấy viên dạ minh châu phát ra ánh sáng mờ nhạt đủ để bọn họ nhìn thấy mọi thứ trong thạch động.

Thạch động rất rộng lớn thoáng đãng, đứng gần một trăm người vẫn thấy thoải mái.

Phía sau lưng Tô Quân là năm hang động nhỏ không biết dẫn tới nơi nào, đứng bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong ra sao, thậm chí ngay cả ánh sáng của dạ minh châu cũng không thể len lỏi vào bên trong.

"Cửa ải thứ hai, cửa ải trận pháp huyễn hoặc. Sau lưng ta là năm hang động tự nhiên đã được bố trí sẵn các loại trận pháp để cản trở. Điều mọi người cần chính là đi sâu vào bên trong hang động, tụ tập về phía suối nước trong cùng của thạch động." Trong không gian kín, tiếng nói của Tô Quân vang vọng rõ ràng muốn nghe không rõ cũng không được.

"Và trong thử thách này có một yêu cầu, người cùng một đội không được chọn chung một hang động, nếu đội nào quá nhiều người, vậy phải tách thời gian ra để tiến vào. Thử thách này kiểm tra khả năng đơn lẻ của từng cá nhân."

"Mỗi người sẽ nhận được một mồi lửa để soi đường, mỗi đường đều có những thử thách khác nhau, hi vọng tất cả các hào kiệt dũng sĩ đều sẽ đi đến cuối đường. Sau năm ngày nếu không đi được đến đích, vậy liền phán xét thất bại."

Bốn sư đệ nhanh chóng mở tay nải xuống mở ra, trong đó là mồi lửa nhỏ bằng hai ngón tay, bên góc từng hang động cũng để sẵn một cây đuốc chưa được thắp sáng.

Tư Đồ Vũ Thiên tiến lên nhận lấy hai mồi lửa rồi đưa cho Hàn Băng một cái.

"Huynh muốn chọn cửa nào?"

"Băng Nhi muốn chọn cửa nào?"

Gần như hai người cùng lúc cất lời, Hàn Băng bật cười với hắn. "Tùy tiện thôi, dù sao thì hang động nào cũng đều sẽ dẫn đến cùng một nơi."

"Được, hẹn gặp lại nàng ở đích đến." Mỗ nam nhân xoa đầu người thương một cái, sau lại ôm chặt nàng vào lòng.

Hàn Băng vỗ vỗ lưng hắn. "Ta sẽ vào hang động số ba, huynh phải cẩn thận đừng để bị thương đấy." Sau đó liền âm thầm nhét vào vạt áo hắn một vài lọ thuốc giải độc, thuốc hồi nội lực cùng thuốc độc.

"Được, Băng Nhi cũng phải cẩn thận." Tư Đồ Vũ Thiên đưa Hàn Băng đến tận cửa hang ở giữa, nhìn nàng châm đuốc lên bước vào trong hang động, mới dứt khoát bước vào hang thứ hai bên cạnh.



Trước hai người bước vào cũng đã có một vài người tiến lên, nhưng sau khi tiến vào trong hang động lại chẳng thấy ánh sáng nào hắt lại hoặc bóng dáng của người đi trước.

Hàn Băng ngay sau khi bước vào đã cảm nhận được bản thân đi vào một trận pháp ảo cảnh, nàng bình tĩnh bước về phía trước nghiên cứu trận pháp, tìm kiếm mắt trận để vượt qua.

Sau gần nửa khắc, Hàn Băng tìm thấy một cây hoa cúc dại nhỏ xíu nằm ở giữa khe đá không dễ thấy, từ năng lượng mà cây cúc dại phát ra cho thấy, nó là mắt trận quan trọng của trận pháp này.

Trận pháp đầu tiên có tên là Tụ Vòng Hoàn trận, người rơi vào trong trận pháp sẽ chỉ lòng vòng tại chỗ không thể thoát ra được, cho dù đi xa đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vẫn sẽ trở về vị trí ban đầu.

Bởi vì còn có những người tham gia sau nên Hàn Băng không phá hủy trận pháp, nàng đặt bản thân ở vị trí của người sắp đặt thử thách mà suy nghĩ, đối phương chắc chắn không muốn có ai đó phá hủy trận pháp đầu tiên để người đi sau được lợi, cho nên, ngoài trừ phá hủy mắt trận, hẳn là sẽ còn một phương pháp khác để thoát ra khỏi trận pháp này.

Hàn Băng nhìn chằm chằm vào cây hoa cúc dại nhỏ xíu không bắt mắt ở giữa khe đá, một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu bị nàng bắt được, Hàn Băng cẩn thận đưa tay chạm vào cây hoa cúc dại một cái.

Hình ảnh trước mắt nàng nhanh chóng thay đổi. Hiện tại đập vào mắt nàng là một lối đi sạch sẽ sáng sủa, mặt đất được lát gạch xanh ngọc quý hiếm, xung quanh hang động cứ hai bước lại có một viên dạ minh châu soi sáng rực rỡ, trên mặt thạch động có điêu khắc vô số vân mây sóng nước xinh đẹp kỳ bí, cùng một vài hình ảnh của linh thú quý hiếm.