Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 294




Hàn Băng cùng Tư Đồ Vũ Thiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó quét mắt một lượt xung quanh, quả thật là không nhìn thấy người tham gia nào khác, chỉ có mười vị đệ tử bạch y đang tụ lại một chỗ nghỉ ngơi.

"Đây, thẻ trúc chứng nhận hoàn thành thử thách của hai người." Vị đệ tử ôn hòa ném đến hai tấm thẻ bài bằng tử trúc khan hiếm.

Đưa tay chụp lấy thẻ bài tử trúc, bên trên khắc chữ nhất và nhị màu đỏ cam cực kỳ nổi bật. Tư Đồ Vũ Thiên đưa thẻ nhất cho Hàn Băng, còn bản thân cất thẻ nhị vào trong tay áo, nắm tay nàng kéo đến một bên, cởi áo choàng trên người trải xuống mặt đất.

"Băng Nhi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."

Hàn Băng nhìn thẻ nhất trong tay mím môi không nói gì, ngoan ngoãn nghe theo lời nam nhân ngồi xuống áo choàng, trong lòng bị sự ân cần chu đáo của đối phương làm cho ngọt đến không thể phản kháng.

"Đã muộn rồi, nàng gối đầu lên chân vi phu rồi chợp mắt một chút, đến sáng vi phu sẽ gọi nàng dậy." Tư Đồ Vũ Thiên hơi dùng sức kéo Hàn Băng gối lên chân mình, bàn tay nhẹ nhàng che hai mắt nàng lại, dịu dàng dụ dỗ.

Hàng lông mi khẽ run rẩy một hồi cọ vào lòng bàn tay dâng lên từng hồi ngứa ngáy, mỗ nam nhân nhìn đôi môi mềm mại hơi mím lại của người thương, ánh mắt trầm lặng, mặc dù trong đầu có suy nghĩ muốn mạnh mẽ hôn xuống nhưng vẫn kiềm nén lại, tinh thần cảnh giác xung quanh, âm thầm bảo hộ tiểu mỹ nhân.

"Thật ra ta cũng không mệt lắm, huynh..." Hàn Băng chưa nói hết lời, trên môi đã bị một ngón tay chạm vào cắt ngang.

"Băng Nhi mệt rồi, phải nghỉ ngơi."

".... Được được, ta ngủ." Hàn Băng ba phần bất lực bảy phần chiều theo mà nhắm mắt lại, thả chậm hô hấp, yên tâm giao phó tính mạng của bản thân vào tay hắn.

Tư Đồ Vũ Thiên kéo môi cười, bàn tay che môi Hàn Băng chuyển xuống đan xen với tay nàng, chậm rãi nắm chặt lại. "Ngủ ngon."

Yên lặng lắng nghe hơi thở đều đặn của mỹ nhân, Tư Đồ Vũ Thiên thu lại bàn tay che mắt của nàng, cách một lớp mặt nạ bạc bên ngoài, ánh mắt phác họa đường nét tinh xảo khuynh thành của Hàn Băng, trái tim dâng lên cảm xúc xao xuyến bình yên, tựa như một dòng nước ấm áp chảy qua khắp cơ thể, hạnh phúc ngập tràn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơn hai canh giờ sau, vào giây phút mà ánh mặt trời bắt đầu ló dạng từ đằng đông, một nhóm bảy người bề ngoài có chút chật vật chạy đến.

Đệ tử ôn hòa lại lần nữa phân phát thẻ tử trúc cho bọn họ xong im lặng chờ đợi cũng không giao tiếp gì thêm với những người đó.

Hàn Băng ngủ một giấc thật ngon, sau đó bị tiếng chim ríu rít cùng âm thanh di chuyển đánh thức, chậm rãi mở mắt ra nhìn bầu trời trong xanh xinh đẹp, từ từ ngồi dậy.

"Vũ Thiên, buổi sáng tốt lành. Huynh có mệt mỏi ở đâu không?" Từ trên chân đối phương thức dậy, Hàn Băng cực kỳ tri kỷ mà hỏi thăm nam nhân nào đó.

"Buổi sáng tốt lành, Băng Nhi. Ta không sao, rất thoải mái." Tư Đồ Vũ Thiên vuốt thẳng mấy sợi tóc bị rối trên đầu nàng mỉm cười. "Băng Nhi có đói không? Muốn ăn chút gì không?"

"Không đói."

Nhìn đám người tham gia thi đấu, nhóm thì tựa đầu tựa vai vào nhau nghỉ ngơi, nhóm thì di chuyển tới lui tìm vị trí thích hợp, chờ một lúc lại có vài ba người bề ngoài chật vật bẩn thỉu đi đến, nhận lấy thẻ trúc xong liền trực tiếp lăn đùng ra đất thở dốc.

Thời điểm mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu, tổng số người đến đích mới chỉ được bảy mươi hai người, trong đó người của các đại gia tộc cùng quân đội đế quốc chiếm phần lớn, chỉ còn lẻ tẻ tầm chục người là kẻ mạo hiểm.

Tư Đồ Vũ Thiên sớm đã đi bắt hai con thỏ rừng cùng ít hoa quả dại về, làm sạch rồi đưa cho Hàn Băng nướng, đơn giản giải quyết bữa trưa của hai người.

Trong trữ nạp giới của Hàn Băng còn để rất nhiều thịt sống cùng thịt nướng chín thơm phức, nhưng vì không tiện lấy ra dùng nên mỗ nam nhân nhanh chân chạy đi một chuyến.

Hai người ngồi dưới gốc cây cổ thụ tán lá xum xuê ngay đó tránh ánh nắng gay gắt trên đầu, Hàn Băng dựa vào vai Tư Đồ Vũ Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi chờ đợi.

Bỗng nhiên, mặt đất truyền đến từng hồi chấn động kịch liệt, kèm theo sự rung chấn đó chính là tiếng gầm thét vang dội cùng tiếng kêu la cứu mạng.

Trong nháy mắt, Tư Đồ Vũ Thiên đã kéo Hàn Băng ôm vào trong lòng nhảy ra khỏi nơi hai người đang ngồi nghỉ ngơi, đứng ở một góc dễ thủ dễ công nhìn chằm chằm vào phương hướng đang phát ra tiếng động.

Những người khác nghe thấy tiếng gầm gào tức giận của linh thú đều đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, bất an dè chừng nuốt nước bọt mà cảnh giác.

Mười vị đệ tử bạch y cũng đứng dậy, khuôn mặt lãnh tĩnh bất biến, bàn tay xiết chặt thanh kiếm trong tay chờ phát động bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy, chưa đến nửa khắc, từ trong rừng chạy ra hai hán tử cao lớn cùng một nữ nhân cả người chật vật không chịu nổi. Mà phía sau bọn họ, là một đàn Hầu Quy linh thú hơn trăm con.

"Đến đích rồi! Có... có người!"

"Cứu... cứu bọn ta!"

"Hãy.. hãy giúp ta! Làm ơn.."

Hai hán tử nhìn thấy phía trước là một vùng đồng bằng tràn đầy cỏ mềm cùng những người tham gia khác liền kích động hô hào, càng thêm gắng sức hướng về phía trước mà chạy đến.

Nữ tử nhìn thấy có người, ánh mắt cũng lóe lên tia hi vọng, há miệng thở dốc, không dám dừng lại dù chỉ một giây, cắm đầu chạy tới, tựa như chạy đến đường sống duy nhất.

"Hú hú khà!!"

"Khè khè khà!"

"Hú hú hú!! Hú khà khà khà!!"

Đám Hầu Quy nhìn thấy phía trước đột nhiên xuất hiện thêm nhiều nhân loại đáng ghét thì có hơi dừng lại, đu đứng ở trên thân cây cao lớn trong rừng hung ác nhìn tất cả mọi người, móng vuốt sắc bén cào vào thân cây thể hiện sự tức giận cùng nôn nóng của bọn chúng.

Ba người dẫn tai họa đến nhanh chân chạy vào giữa đám người, sau đó phủ phục dưới đất mà thở dốc, không chút hình tượng nằm bệt ra đất run rẩy thở phào nhẹ nhõm.

Ở đây có nhiều người như vậy, đám Hầu Quy kia chắc chắn sẽ không dám trực tiếp tấn công!

Hàn Băng nhìn linh thú nửa khỉ nửa rùa đang treo trên cây thầm cảm thán thế giới thần kỳ này, sau đó im lặng tìm kiếm điểm yếu của đám linh thú trước mặt.

Hầu Quy linh thú là một loại khỉ biến dị của đại lục Chiêu Ngọc, không giống như loài khỉ khác, trên người Hầu Quy linh thú có đeo một chiếc mai rùa cực lớn, khi bị tấn công hay gặp nguy hiểm đều có thể chui vào mai tránh né công kích, sau đó sẽ dùng những móng vuốt dài ngoằng sắc bén đánh trả, trực tiếp tặng cho đối thủ một kích trí mạng.

Loài linh thú này luôn giữ vững tập tính sinh hoạt quần cư, mỗi một nhóm sinh sống đều hơn trăm con, bởi vì có hàm răng sắc nhọn nên cũng có một số cá thể ăn thịt sống, một số còn lại đều là ăn hoa quả giống như khỉ bình thường.

Những con Hầu Quy ăn thịt thường không chủ động tấn công nhân loại, nhưng khi bị chọc giận, sẽ trực tiếp ăn sống nhân loại đó, đối với những loài linh thú khác cũng sẽ vậy, chạm vào liền bùng nổ, y hệt như boom nguyên tử.

Hầu Quy linh thú rất nhanh nhẹn, phản ứng với nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, chỉ hơi gió động cỏ lay cũng đủ để chúng chui vào lại bên trong mai rùa, sau đó từ mai rùa đột ngột chui ra đánh lén, chính vì điều đó, hầu như đám khỉ này không hề có nhược điểm.

Bất quá, sau một hồi im lặng quan sát, trong đầu Hàn Băng dần vẽ lên một kế sách tỉ mỉ để có thể tiêu diệt hết đám Hầu Quy này.

Hai bên hình thành thế cực giành co không bên nào chủ động trước, không khí yên tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy khiến đám người vô thức trở nên khẩn trương hồi hộp.

Ba người dẫn rắc rối đến không chút nào cố kị tình huống, thấy mọi người không có chút động thái nào, một hán tử nhanh chóng mở lời.

"Sao mọi người lại đứng im hết rồi? Mau tiến lên tiêu diệt mấy con quái vật đó đi chứ!"

"Đánh đi a!? Nếu không giết sạch bọn chúng, bọn chúng sẽ mãi đuổi theo chúng ta đấy!"

Hàn Băng nhìn hán tử ăn đau không nhớ mùi đầy ngu ngốc bên kia ánh mắt hiện lên chút ghét bỏ cùng phiền toái, tinh thần lực trong cơ thể chậm rãi thả ra kiểm tra tình huống xung quanh, sau đó bất ngờ phát hiện, trên người nữ tử đi cùng hai kẻ ngu xuẩn kia phát ra một tia sinh khí mơ hồ yếu ớt.

Nhìn kỹ lại, phần bụng của vị cô nương đó có hơi phồng lên tựa như mang thai bốn tháng khiến người nhìn vào có chút nghi hoặc không thôi.

Một nữ tử mang thai bốn tháng sao còn tham gia giải đấu đầy rẫy nguy hiểm như này?!

Bắt đầu bão nha mn, nếu Miki mà buồn ngủ quá thì sẽ bão tiếp vào buổi trưa nhá, vì hiện tại đã hơn 12h đêm roài, kkkk.