Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 26: Cờ Vây Vòng Năm




Nghiêm Thanh vừa nói vừa đếm, rất nhanh liền chỉ định được người cần tìm.

Lam y công tử bị chỉ định liền đứng dậy, chờ đợi câu đố của các hoàng tử, công chúa.

“Quá quan trì, quan quan bế, nguyện quá khách quá quan*."

*Tới cửa quan trễ, cửa quan đóng, mời khách qua đường cứ qua.

Nhị hoàng tử Minh Vương Nguyên vẻ mặt bình tĩnh nhìn lam y công tử, ra câu đối.

Lam y công tử hơi nhăn mày suy nghĩ, ánh mắt đăm chiêu.

“Tiên đối dị, đối đối nan, thỉnh tiên sinh tiên đối*.”

*Người ra đối lạ, khó đối lại, mời tiên sinh cứ đối trước.

Vế đối của lam y công tử vô cùng đầy đủ, vô cùng chính xác khiến cho mọi người ở đây khâm phục.

"Hảo đối! Mời công tử ngồi xuống, chúng ta tiếp tục!"

........................!

"Hiện tại Nghiêm mỗ đã có kết quả của vòng bốn, mọi người có hồi hộp không nào? Ha ha, Nghiêm mỗ cũng không khiến mọi người đợi thêm nữa! Lần này, ai có tên sẽ được ở lại.





Người đầu tiên là Trí Quang, Diệu Linh, Hoài Đông, Quan Vũ,..."

Nghiêm Thanh rành mạch rõ ràng đọc tên từng người từng người một cho đến hết.

Thật sự là không ngờ, lần này loại bỏ người lại vô cùng nhiều! Đặc biệt là chỗ của Nhân lão giả, những bài thi chỗ ông hầu như đều bị loại bỏ, chỉ một số ít được giữ lại.

Không những vậy, các giám khảo nghe bài thơ của Hàn Băng đọc xong cũng có phần chấm điểm khắt khe hơn nên số người bị loại càng không cần phải nói!

Một số bài thi trực tiếp bị bỏ qua vì không hoàn thành, có thể là do thời gian quá ít hoặc không tập trung, cũng có thể là do Hàn Băng.



Lý do thực sự chỉ có họ mới biết!

Từ hơn sáu trăm người giờ chỉ còn lại đúng một trăm người vừa đủ.



Những người không được đi vào vòng trong giống như những thí sinh trước đó, lật đật ra về.



Lúc đi ngang qua Hàn Băng, ánh mắt ai oán của mọi người đều liếc về phía nàng.

Hàn Băng cũng không vì mọi người "thân thiện" nhìn mà tức giận, chỉ thản nhiên ngồi đó nói chuyện với Phạm Minh Thuận.

"Tiếp đến là vòng năm, vòng năm này thi cờ.



Nơi này có bày mười bàn cờ vây, mỗi bàn là một thế cờ khác nhau.



Mỗi bàn cờ đều có độ khó khác nhau, càng lên cao thì độ khó càng tăng theo.




Yêu cầu là mọi người hãy phá được bàn cờ số bảy! Bởi vì số lượng thí sinh còn lại khá nhiều nên ban tổ chức liền quyết định đặt thêm mười bàn cờ giống trên để mọi người hoàn thành bài thi nhanh hơn."

Từ hai bên khán đài nhanh chóng xuất hiện một nhóm người, cẩn thận di chuyển hai mươi bàn cờ, đặt hai bên thảm đỏ.

"Độ khó tính từ dưới lên, càng gần sân khấu thì càng khó.



Mọi người có quyền không phá bàn cờ đầu tiên mà nhảy lên bàn cờ cuối cùng cũng được! Chỉ cần ngươi có khả năng liền được đi tiếp.



Mỗi bàn cờ sẽ có một kì tử* chơi cờ với ngươi, chỉ cần thắng kì tử liền có thể phá bàn cờ tiếp theo."

*kì tử: ở đây là người chơi cờ, không phải nói người tài giỏi.

Nghiêm Thanh kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt như cũ tươi cười không đổi.



"Vòng năm này, chúng tôi sẽ lấy mười người vượt qua đầu tiên, còn lại sẽ bị loại bỏ! Thời gian cho mọi người là ba mươi phút!"

"Keng!"

Lần này không phải tiếng trống nữa mà lại là tiếng chuông vang lên, báo hiệu thời gian bắt đầu.

Mọi người nhao nhao đứng dậy đi về phía những bàn cờ.



Hai bên chia ra vô cùng đều, một bên nam nhân một bên nữ nhân.


Bởi vì Nghiêm Thanh nói có thể nhảy cóc nên mọi người hầu như đều đổ xô lên bàn cơ vây số bảy, các bàn khác hầu như rất ít người.

Hàn Băng bị Phạm Minh Thuận lôi kéo tiến về phía dãy bàn đó, nhìn dám người loi nhoi ở bàn số bảy, khóe miệng khẽ giật giật.

Hàn Băng giật ống tay áo của mình khỏi tay Phạm Minh Thuận, đổi hướng tiến bước về phía bàn cờ đầu tiên.



Mộ Anh Thiên nhu thuận đi theo sau lưng nàng, Phạm Minh Thuận cũng đồng dạng như vậy.



Nhưng không ngờ rằng cái đuôi nhỏ_Tứ công chúa cũng đi theo!

Phe phẩy quạt trước ngực, Hàn Băng nghiêng người nhìn bàn cờ.



Kiếp trước, Hàn Băng ngoại trừ có hứng thú với y học thì chính là có hứng với cờ vây này! Nếu nàng tự nhận là đệ nhị chơi cờ vây thì không có ai dám nhận đệ nhất!

Nhìn quân cờ đen trắng đan xen nhau nằm gọn trên bàn cờ, từng cảnh tượng chiến đấu khốc liệt nhanh chóng hiện lên đầu Hàn Băng.



Bốc lấy ba quân đen, Hàn Băng chậm rãi đặt xuống.

Kì tử ngồi ở bàn đầu tiên thấy có người đến liền kinh ngạc nhìn lên, chăm chú đánh giá người trước mặt này.


Trán cao rộng, mày rậm rạp, mắt sắc, mũi cao, môi mỏng hồng hào.



Từ ngữ miêu tả tuy đơn giản nhưng lại khiến người khác dễ thân cận hơn! Đặc biệt, một thân bạch y càng làm cho hắn thêm thanh khiết lãnh mạc.



Người đi theo phía sau mặc dù cũng coi là soái nhưng lại không bằng người trước mắt này.

Khi thấy Hàn Băng bốc cờ lên, kì tử này liền chăm chú nhìn vào bàn cờ, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê và nhiệt huyết.

"Ai ai ai! Băng Phong, sao huynh lại đi nước này? Phải đi nước này mới đúng chứ!" Phạm Minh Thuận bên cạnh thấy Hàn Băng đặt quân cờ xuống hoảng hốt nói.

Kì tử đồng dạng với Hàn Băng, không quan tâm mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung duy nhất lên bàn cờ.





Kì tử cầm lấy một quân cờ trắng, lưu loát đặt xuống.

Hàn Băng nhếch môi, đặt quân cờ đen cạnh cờ trắng vừa được đặt.



Kì tử liền đặt một quân trắng khác lên, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Ta thắng!"

Đặt quân cờ cuối cùng trong tay xuống, Hàn Băng đứng thẳng người lại, mở miệng.



Kì tử thấy vậy liền đưa cho Hàn Băng một huy chương chứng nhận nàng vượt qua bàn này, Hàn Băng cầm lấy rồi đi tiếp.

Không quan tâm mọi người trố mắt nhìn mình, Hàn Băng tiếp tục đi qua bàn số hai.



Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chưa đến nửa phút liền thắng khiến Mộ Anh Thiên cùng Phạm Minh Thuận hâm mộ không thôi.

Số người tập trung ở bàn bảy cũng không hề giảm đi, khí thế mười phần hết người này đến người khác đổi chỗ cho nhau, quyết tâm đánh ngục kì tử ở bàn này.

Hàn Băng lấy ra năm phút vượt qua sáu ván cờ và kì tử, nheo mắt nhìn đoàn người vây quanh đứng trước bàn số bảy.



Một số người cảm thấy tự tin, nhảy qua bàn số tám, số chín thậm chí là bàn cuối nhưng mặt mày nhăn nhíu lợi lại, cầm cờ nửa ngày không hạ xuống được.

Hàn Băng nhìn tình huống bất đắc dĩ trước mắt này, hơi nghiêng người định chen vào nào ngờ lại bị đẩy ra, chen vào cũng không được!

"Băng Phong huynh, hay là chúng ta đi đến bàn số tám đi! Bàn này muốn chen vào thật sự khó a!" Phạm Minh Thuận vuốt cằm nói.

Hàn Băng nghe vậy cũng gật đầu, vòng qua đám người trước mắt, đi đến bàn số tám.

Lúc này đây, bàn số tám có tổng cộng năm người đứng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào bàn cờ.



Hàn Băng chậm rãi đi tới, rất dễ dàng mà chen được vào bên trong..