Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 227




Các tiểu nhị nhanh chóng tiến lên, phân phát cho mỗi người trong khán phòng một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, luôn miệng nói. "Cảm ơn quý khách, quý khách đi thong thả, lần sau lại đến nhé!"

Những vị khách trong phòng bao riêng cũng được tặng một phần giá trị hơn, người thì là nghiên mực thượng hạng, người thì tặng một nhánh linh chi năm năm tuổi, sau đó dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, theo đường thông đạo bí mật rời đi.

Bởi vì tránh đi nguy hiểm có kẻ trực chờ bên ngoài cướp bảo nên đường hầm chia ra rất nhiều lối, chỉ chờ chủ nhân muốn đến đâu mới rẽ hướng mà đi. Cũng chính vì điều này nên những khách hàng thẻ vàng đều không cảm thấy hối hận khi đã bỏ tiền lúc đầu.

Tư Đồ Vũ Thiên sau khi biết được điều này cũng có chút ít tán thưởng trong lòng, cảm thấy người nghĩ ra cách này suy nghĩ khá sâu xa chu toàn.

Nhưng mà bởi vì hai người không đấu giá được vật phẩm nào nên không cần thông qua đường hầm để ra ngoài mà trực tiếp đi bằng cửa chính.

"Ngươi buông ra được rồi đấy." Hàn Băng hơi nhíu mày, bẻ cánh tay đang ôm eo nàng ra nhưng không được.

Tư Đồ Vũ Thiên lưu luyến mơn trớn trên eo mỹ nhân mấy cái sau mới miễn cưỡng thả lỏng cánh tay, Hàn Băng ngay lập tức thoát ra, chỉnh trang lại y phục nhăn nhúm xộc xệch.

Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn nàng, từ sâu trong mắt hiện lên sự nuông chiều cùng bất đắc dĩ, cũng theo nàng đứng dậy, phủi phủi ngoại bào hai cái tượng trưng rồi thôi.

"Đi thôi."



Rất tự nhiên mà nắm lấy tay Hàn Băng, Tư Đồ Vũ Thiên đi trước đẩy cửa ra, nhìn bên ngoài khán phòng đã không còn ai, các tiểu nhị đang lần lượt dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ.

Đang bước xuống cầu thang, hai người loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, hình như là ở phía trước cửa ra vào. Hàn Băng khẽ nghiêng đầu lắng nghe, dùng thần thức quét qua, nhìn thấy Nam Thiên Sang bị chặn bên ngoài có chút nghi hoặc.

Tư Đồ Vũ Thiên vẫn dùng tốc độ thư thả mà đi đến, chậm chạp hòa vào đám đông đang đứng xem chuyện, hóng hớt.

Nam Thiên Sang đứng cạnh Kha Vũ, nhưng quần áo có hơi bị bẩn, có lẽ là vừa bị té ngã.

"Ngươi đụng phải người khác còn bắt người khác phải xin lỗi ngươi sao? Ai cho ngươi mặt mũi đó chứ hả?" Kha Vũ chỉ thẳng vào nữ tử đứng trên bậc tam cấp.

"Hừ! Bộ dạng nghèo kiết xác của các ngươi mà cũng dám vác mặt đến hội đấu giá sao?" Nữ tử khinh thường cười, dùng ánh mắt cao ngạo như thể nàng ta là duy nhất nhìn xuống hai người. "Dựa vào đâu? Dựa vào ta là muội muội kết nghĩa của Tư ca ca Tư Gia Lâm, một trong những quản lý của hội đấu giá."

"Muội muội kết nghĩa của Tư Gia Lâm? Ngươi?!" Kha Vũ nghe xong liền ngẩn ra, trong đầu hoàn toàn là nghi vấn cùng không thể tin.

"Tư thúc kết nghĩa với đại thẩm ngang ngược này sao ạ?" Nam Thiên Sang nghiêng đầu nhìn về phía Kha Vũ thắc mắc.

"Thúc cũng không biết, cái tên lắm chuyện đó chưa kể với thúc về vụ kết nghĩa này bao giờ. Nhưng nếu là thật, vậy mắt nhìn cũng quá là kém đi?!"

"Đúng là rất kém! Vừa xấu xí vừa chanh chua như vậy, Tư thúc đúng là mắt mờ rồi." Nam Thiên Sang gật đầu tán thành với lời nói của Kha Vũ.

"Lại còn dám nói xấu bổn cô nương?! Một lũ nghèo hèn đáng chết, hôm nay bổn cô nương sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ."

Nói rồi, nữ tử ngay lập tức rút trường tiên từ trong tay gia đinh trông ngựa bên cạnh, đánh thẳng về phía Nam Thiên Sang.

Tiểu tử không chút sợ hãi khẽ nghiêng người tránh đi, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía đối phương. "Vị đại thẩm này, nói chuyện thì nói, cần gì phải động tay động chân chứ?"

"Đại thẩm? Tên ranh con hỗn xược, để ta dạy ngươi biết thế nào là lời nên nói và không nên nói!"



Vừa dứt lời, nữ tử đã vung cánh tay, đầu roi liền theo lực hất mà di chuyển, đánh thẳng vào mặt Nam Thiên Sang, ý đồ muốn đánh nát miệng tiểu tử.

Nhận ra được sát ý của đối phương, Nam Thiên Sang ngay lập tức cúi người tránh đi, lại hét lên với Kha Vũ đang muốn nhập cuộc. "Kha thúc, cháu có thể đánh được, thúc đừng can thiệp vào."

Kha Vũ đang rút kiếm tiến lên liền hơi dừng lại, chần chừ nhìn thân ảnh linh hoạt tránh né trường tiên của tiểu tử, cắn răng thu thế về, cả cơ thể tập trung cao độ, sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào khi cậu nhóc gặp nguy hiểm.

"Mặc Hoa!"

Nam Thiên Sang gọi một tiếng, tiểu bạch xà đang hóa thành vòng tay liền động đậy phi ra, chỉ chớp mắt đã biến thành một mãnh thú khổng lồ bao bọc cậu ở bên trong, nhe răng nanh hướng về phía nữ tử kia gào thét.

"Khèeeee!"

Nữ tử bị bất ngờ, hai mắt mở lớn nhìn cự bạch xà bỗng nhiên xuất hiện, sợ hãi lùi lại hai bước. "Ngươi... ngươi chơi gian lận, thế nhưng lại gọi khế ước thú ra bắt nạt ta!"

"Ha, đại thẩm à, ngươi nói cũng thật buồn cười! Kẻ chủ động tấn công là ngươi, lại tấn công một tiểu hài tử tay không tấc sắt như ta, còn chê ta gian lận? Đại thẩm à, ngươi có mặt mũi không vậy?" Hơi dừng lại một chút, Nam Thiên Sang bĩu môi liếc nhìn nữ tử kia một cái.

"Ta với đại thẩm đâu phải thi đấu gì, mà là đang đánh nhau a! Người bị bắt nạt ở đây là ta mới đúng, tiểu hài tử ta sao có thể bắt nạt lại đại thẩm ngươi được chứ?!"

"Ngươi...!" Nữ tử vừa sợ hãi bởi Mặc Hoa vừa tức giận vì lời nói của Nam Thiên Sang, lại không dám chủ động tấn công lần nữa.

"Ngươi có biết bổn cô nương là ai không? Đồ dân đen ngu xuẩn, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của bổn cô nương, bổn cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là biết vậy đã không làm!"

"Không phải là muội muội kết nghĩa của Tư thúc sao? Ta biết rồi, đại thẩm không cần khoe khoang nữa! À, Tư thúc đến rồi, chúng ta cùng xem xem thúc ấy nói gì!" Nam Thiên Sang vẫy tay với Tư Gia Lâm, vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi.

"Cái gì cơ?" Nữ tử nghe thấy lời cậu nói mặt tái xanh không còn giọt máu, hoảng hốt nhìn xung quanh.

Tư Gia Lâm nhanh chân bước đến, phía sau chính là Triệu Sơn cũng đang đi cùng, nhíu mày nhìn đám đông vây quanh trước cửa hội đấu giá.



Mạc La bên trong cũng được chưởng quản chạy đến gọi ra giải quyết vấn đề, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn nữ tử tự xưng là muội muội kết nghĩa kia.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao lại đánh nhau trước nơi làm ăn của Triệu gia bọn ta?!" Triệu Sơn giọng nói mạnh mẽ chen vào, mọi người xung quanh theo tiếng nhìn lại, lần lượt tách ra cho hắn đi vào.

"Kha Vũ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Tiểu Sang lại gọi khế ước thú ra rồi?" Tư Gia Lâm đi đến bên cạnh Kha Vũ nghi hoặc.

"Còn không phải tại ngươi sao?"

"Sao lại tại ta?" Tư Gia Lâm đột nhiên bị đổ oan ngay lập tức kêu lên không thừa nhận.

"Là ngươi! Ả khổng tước xòe đuôi kia nói ngươi nhận ả làm muội muội kết nghĩa, đụng ngã Tiểu Sang không xin lỗi còn tấn công tiểu tử của chúng ta, liên tục mở miệng mắng chửi ta là đồ dân đen nghèo mạt kiết xác! Ngươi nói xem, là tại ai chứ hả?" Kha Vũ tức giận véo tai Tư Gia Lâm xách lên, chỉ về phía nữ tử mà gào thét, coi hắn là nơi xả giận.

"A a đau đau đau! Ta có kết nghĩa lung tung gì đâu? Ả là ai ta còn không biết cơ mà! Ngươi mau buông tay ra đã, đau quá! Shhhh!"

Sau khi giải thoát tai mình khỏi tay Kha Vũ, Tư Gia Lâm liền lạnh lùng nhìn về phía nữ tử, chậm rãi tiến lên. "Ngươi là ai? Tại sao dám mở lời lừa gạt người khác? Nếu hôm nay không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi nơi này."

Mọi người ồ lên kinh ngạc, không ngờ nữ tử lại dám hoa ngôn xảo ngữ, bịa đặt thân phận ngang ngược lộng hành như vậy. Nay bị người của hội đấu giá bắt được, không biết sẽ giải thích như thế nào.