Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 224




"Năm nghìn lượng vàng."

Chỉ trong nháy mắt, cả khán phòng cùng đại sảnh im bặt đi, nhìn về nơi phát ra âm thanh, vẫn là phòng riêng chữ Ký đó.

Nếu nhớ không lầm thì đấu giá bí tịch vừa rồi, hắn mở miệng ra liền là một vạn! Lần này là một viên đan dược, đấu giá một cái liền tăng lên đến năm nghìn lượng!

*1 vạn = 1.0000, tính từ 4 số không trở lên là vạn nên 5000 là 1/2 của 1 vạn.

Có còn cho người khác cơ hội hay không vậy?!

Mặc dù tức giận trong lòng nhưng mọi người không ai dám làm loạn ở nơi này. Phòng đấu giá có quy tắc riêng chỉ cần ai nhiều tiền hơn người đó thắng. Bọn họ cũng không thể nào bắt ép người ta có tiền nhưng lại nhịn mua được, đúng không?

"Năm nghìn lượng vàng, có ai muốn ra giá cao hơn không?" Mạc La nhanh chóng lên tiếng hỏi.

"Sáu nghìn lượng vàng!" Nữ tử phòng chữ Ngọc lên tiếng góp vui.

"Bảy nghìn."

"Tám nghìn lượng." Thấy đối phương vẫn chưa bỏ cuộc, nữ tử liền thoải mái mà hô báo giá.

"Một vạn lượng vàng."

Cả đại sảnh đồng loạt vang lên tiếng hít khí kinh thán, vô cùng tò mò vị khách trong phòng bao chữ Ký là thần thánh phương nào, giàu có đến nỗi chi tiền vạn cũng không thấy y có chút do dự nào.



"Đan dược thuộc về công tử!" Nữ tử mềm mại nói, dường như vừa rồi người tranh nhau tăng giá không phải nàng ta vậy!

"Vậy viên Mệnh Trường đan đầu tiên thuộc về vị khách quý phòng chữ Ký với giá một vạn lượng vàng! Các vị khách quý đừng vội buồn bã, chúng ta vẫn còn một viên đan dược nữa, các vị hãy tự tin và vui vẻ lên!" Mạc La nhanh chóng đứng ra an ủi mọi người, cổ vũ bọn họ tiếp tục đấu giá.

"Chúng ta tiếp tục với viên đan được còn lại nào! Giá khởi điểm.."

"Tám nghìn lượng vàng." Nữ tử không chờ cho Mạc La nói hết đã báo giá.

"Ôi chà, vị khách quý này đã ra giá tám nghìn lượng vàng, các vị khách nhân khác có ai còn ra giá cao hơn hay không?" Dù sao cũng là một người thông minh tràn đầy kinh nghiệm, gặp tình huống như vậy nhưng Mạc La không chút rối loạn, khuôn mặt vẫn luôn duy trì dáng vẻ tươi cười hòa nhã.

"Nếu đã không còn ai đấu giá, vậy thì viên đan dược Mệnh Trường đan thứ hai này sẽ thuộc về vị khách quý phòng chữ Ngọc. Chúc mừng ngài, vật phẩm sẽ được mang lên ngay lập tức."

Mạc La gật đầu cho hai tiểu đồng lui xuống, hắng giọng thu hút sự chú ý của mọi người. "Và bây giờ... hội đấu giá có một tiết mục biểu diễn gửi đến cho tất cả các vị khách nhân, mời các vị thưởng thức!"

Vừa dứt lời, phía sau nhanh chóng ùa lên vài ba vũ y xinh đẹp, bắt đầu phô ra những đường nét uyển chuyển mượt mà của bản thân, nháy mắt phóng mị nhãn khắp nơi, thu hút sự chú ý của mọi người.

Từng giọng hát thánh thót vang lên, tiếng đàn sáo không biết từ đâu cũng vang lên, hòa chung với màn biểu diễn của nhóm vũ công khiến tiết mục của các nàng ấy càng thêm sinh động hấp dẫn.

Bên dưới, người hầu nhanh chóng đem lên bánh trái, điểm tâm và trà cho khách nhân thưởng thức, tất nhiên những thứ này đều là miễn phí. Dù sao thì phí thu vào cửa hội đấu giá cũng không rẻ, nếu tính tiền thêm sợ sẽ rất mất lòng người đến!

Mạc La nhân chút thời gian nghỉ ngơi này, đi theo đường mật thất tiến vào phòng của Hàn Băng.

"Tiểu đệ, lúc nãy đệ khiến ta sợ thốt tim!"

"Đệ biết chừng mực, sẽ không gây ra việc gì quá tầm khống chế." Hàn Băng nhẹ lắc đầu, rót cho hắn một ly trà ấm.

Mạc La cũng không khách khí, uống liên tục ba ly để nhuận giọng, thở hắt ra một hơi, lúc này mới nhìn đến nam nhân còn lại trong phòng.

"Tiểu huynh đệ này, nếu ngươi muốn vật phẩm nào thì hãy đấu giá nhiệt tình lên nhé!"

"Được." Tư Đồ Vũ Thiên lạnh nhạt gật đầu, trong lòng có chút khó chịu vì thế giới hai người bị quấy phá.

Xoa xoa cánh tay có chút lạnh lẽo, Mạc La cảm thấy nhiệt độ trong phòng có hơi thấp, đang muốn gọi người mang thêm lò sưởi thì chưởng quỹ đã đứng bên ngoài nhỏ giọng gọi hắn.



"Thôi, ta lại đi xuống đây! Đệ ở lại xem đấu giá tiếp theo đi, là món đồ đệ đưa cho chúng ta đấy."

"Ừm, Mạc ca đi thong thả."

Sau khi ra khỏi phòng, Mạc La liền bất ngờ cảm nhận không khí thay đổi, trở lên ấm áp hơn hẳn, kỳ quái quay đầu nhìn vào cửa phòng đã đóng, bối rối gãi đầu rời đi.

"Hừ." Tư Đồ Vũ Thiên liếc nhìn Hàn Băng lạnh mặt, trong lòng có chút tức giận bất bình, bởi vì nàng chưa từng chủ động rót nước trà cho hắn.

"..." Hàn Băng giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt tránh né nhìn xuống màn biểu diễn bên dưới, trái tim không chịu khống chế có chút hồi hộp ngượng ngùng.

Tư Đồ Vũ Thiên bị ngó lơ ngay lập tức kéo Hàn Băng vào lòng, cúi đầu xuống chạm trán với nàng. "Ta không vui, nàng thế nhưng lại không hỏi han dỗ dành ta?"

"...." Không thể tránh thoát tay hắn, Hàn Băng nín thở nhìn gương mặt gần sát mặt mình, ánh mắt hơi né tránh. "Trước tiên ngươi buông ta ra đã, ngồi đàng hoàng lại rồi nói."

"Không, ta muốn như vậy nói chuyện hơn."

Không chút nghĩ ngợi từ chối, Tư Đồ Vũ Thiên còn cố ý tiến đến gần hơn, mũi hắn và mũi nàng chạm vào nhau, môi cũng chỉ cách chưa tới một phân, dường như chỉ cần nói chuyện cũng có thể hôn đối phương.

Bàn tay ôm eo nàng càng thêm siết chặt, cứng rắn ôm chặt tiểu nhân nhi, chỉ hận không thể dung hòa làm một với nàng.

Hàn Băng hai tay đặt lên ngực hắn đẩy ra lại không thể, chỉ có thể cố gắng chặn ngang không cho hắn lại gần hơn, trái tim đột nhiên nảy lên lợi hại, mím môi đè nén cảm giác xấu hổ xuống, lạnh nhạt hỏi.

"Vậy ngươi tức giận chuyện gì?"

"Nàng đối với người khác rất chu đáo, nhưng đối với ta thì lại vô cùng lãnh đạm! Nàng còn chưa bao giờ chủ động rót nước trà cho ta, ta không vui." Sự xấu hổ của Hàn Băng sao có thể thoát khỏi mắt hắn, khó chịu trong lòng Tư Đồ Vũ Thiên thoáng vơi phần nào, nhưng ngoài miệng vẫn giả giờ không chịu, ép buộc nàng.

"Vậy ta rót cho ngươi là được, ngươi trước hãy buông ta ra."

"Hừ!" Tư Đồ Vũ Thiên nhíu mày, híp híp mắt phượng. "Ta không hài lòng với câu trả lời này!"

"Vậy chứ..."



Lời còn chưa kịp nói hết, âm thanh đã bị Tư Đồ Vũ Thiên chặn lại.

Chiếc lưỡi nóng ướt của hắn tấn công thần tốc, càn quét khoang miệng nàng, không cho phép nàng trốn tránh cự tuyệt, ép buộc nàng cùng hắn dây dưa một chỗ.

"Dừng..." Tay Hàn Băng dùng sức đẩy Tư Đồ Vũ Thiên ra, nhưng chỉ vừa tách ra được một khe hở, chưa kịp nghiêng đầu tránh đi đã bị hắn chế trụ, lại một lần nữa mất đi âm thanh.

Bàn tay to lớn giữ chặt đầu Hàn Băng không cho nàng chuyển động, ngón tay len sâu vào từng sợi tóc mượt khẽ xoa, một tay khác hoàn toàn ghì chặt nàng trong lòng.

Lòng bàn tay hắn nóng bỏng đến nỗi cách mấy lớp y phục Hàn Băng vẫn cảm nhận được, trái tim lại càng không không chế được mà đập lên rộn ràng, giống như con ngựa đứt dây cương không thể khống chế.

Hàn Băng dùng tay đập vào vai hắn, lại chỉ giống như gãi ngứa cho đối phương.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn gương mặt nín thở đến đỏ bừng của Hàn Băng lưu luyến tách ra, khẽ vươn lưỡi liếm bờ môi vì bị chà sát mà đỏ lên của nàng, há miệng cắn nhẹ một cái.

"Ngươi... a! Khoan đã, không được!"

Tư Đồ Vũ Thiên không nghe lời ngăn cản của Hàn Băng, một đường hôn xuống cổ nàng, lại ở ngay động mạch cổ mà hút mạnh một cái.

Hàn Băng đau đến nhíu mày, bàn tay vô thức nắm chặt vạt áo của Tư Đồ Vũ Thiên, không khống chế được khẽ run một cái.

"Sau này, chỉ được phép rót trà cho ta thôi!