Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 222




Thậm chí phòng bao chữ ở tầng hai cũng phát ra tiếng hô báo giá. Đối với những công tử thế gia cùng các đại gia tộc, những tác phẩm lưu truyền triều đại như vậy còn quý hơn cả kho báu!

"Ta muốn bức tranh thủy mặc đó!" Hàn Trịnh hai mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào đồ vật trên sàn đấu giá.

Hàn Ân Ý biết đại ca của mình là một người si mê tranh và thích sưu tầm họa cổ nên cũng không can ngăn hắn, để mặc hắn giơ bảng đấu giá. Dù sao chuyến đi lần này, bọn họ mang không ít ngân phiếu theo bên người. Mua một bức tranh cổ cũng không tốn bao nhiêu.

Hưng Công nhấp môi ly trà thơm được chuẩn bị đặc biệt híp mắt nhìn bức tranh thủy mặc bên dưới, trong đầu liên tục suy nghĩ về lời mà Mạc La nói.

Bản đồ kho báu sao? Liệu kho báu này có tồn tại hay không? Hay chỉ là một lời đồn thổi nhằm mục đích tăng giá vật phẩm lên? Mà nếu thật sự tồn tại, vậy thì kho báu kia sẽ có bao nhiêu của cải? Những của cải là vàng bạc châu báu, kim sa tơ lụa hay bí tịch võ luyện, hoặc hơn nữa là đan dược thần kỳ?

Càng suy nghĩ lòng tham của hắn càng nổi lên, nhưng cuối cùng vẫn bị nén lại sâu trong đầu, mỉm cười ôn hòa một tiếng nhìn Hàn Trịnh liên tục hô giá.

Ưu Thu Phỉ ngồi bên cạnh Hưng Công yên tĩnh ăn điểm tâm không nói lời nào. Dư quang ánh mắt vẫn luôn âm thầm để ý đến Hàn Ân Ý ngồi ngay bên cạnh thị, trong lòng tỏ khinh thường nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ điều gì.

Hàn Băng nghe thấy âm thanh hô đấu giá của Hàn Trịnh có chút kinh ngạc, không ngờ vị "ca ca" này của nàng lại có hứng thú với họa cổ. Chớp mắt một cái, trong lòng Hàn Băng liền nảy ra ý đồ xấu xa.

"Chín trăm bảy mươi lượng vàng."

"Chín trăm tám mươi!" Hàn Trịnh hô giá không chút ngần ngại nào.

"Một nghìn lượng vàng!" Hàn Băng hạ mắt nâng giá.

Tư Đồ Vũ Thiên rót cho nàng một ly trà ấm. "Băng Nhi thích họa cổ sao?"

"Không, ta chỉ muốn tăng giá lên một chút để vui đùa thôi." Hàn Băng ngay lập tức lắc đầu.



Đùa gì chứ! Nếu nàng nói có, chắc chắn ngày mai tên phúc hắc vô liêm sỉ này sẽ biến phòng ngủ của nàng thành phòng trưng bày tranh cổ mất!

"Ồ?!" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười, đôi mắt phượng sắc khẽ nheo lại, tạo cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa dịu dàng.

"Một nghìn một trăm lượng vàng." Hàn Trịnh giơ biển báo giá, có chút nhíu mày.

"Một nghìn hai trăm." Hàn Băng thảnh thơi nhấp một ngụm trà, tăng giá.

Cả khán phòng dần dần yên tĩnh lại, chỉ còn hai phòng chữ riêng đang so nhau hô giá, mỗi một lần hô đều là số trăm.

"Một nghìn ba trăm!" Hàn Trịnh hô giá, ánh mắt liếc nhìn qua cửa sổ, nhìn vào căn phòng chếch chéo bên trái phòng bọn hắn.

"Một nghìn bốn trăm." Hàn Băng chậm rãi nói từng chữ.

"Một nghìn năm trăm!" Hàn Trịnh bực tức hô giá, trong giọng nói đã không che giấu nổi cảm xúc của chính hắn.

"Một nghìn..."

"Hai nghìn lượng vàng!"

Hàn Trịnh ngay lập tức tăng cao giá, híp mắt chờ đợi đối phương tiếp tục. Tất nhiên Hàn Băng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chậm chạp hô. "Hai nghìn..."

"Ba nghìn."

Hàn Băng mỉm cười, cầm lấy một miếng điểm tâm còn ấm lên cắn một miếng, cũng không có ý định tăng giá thêm.

Hàn Trịnh chờ đợi mãi không thấy ai hô đấu giá nữa, hừ lạnh một tiếng tự kiêu, ánh mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.

"Ba nghìn lần thứ nhất! Ba nghìn lần thứ hai! Ba nghìn lần thứ ba! Vật phẩm này thuộc về vị khách quan phòng chữ Nghiêm lầu ba!" Mạc La hồi hồn, nhanh chóng chốt hạ giá vật phẩm, ánh mắt liếc nhìn về phòng chữ Nhất nơi Hàn Băng đang ngồi quan sát, trong lòng khẽ lau mồ hôi.

Vừa rồi tiểu đệ làm hắn sợ chết mất! Giá tăng cao như vậy, lỡ đâu đối phương đột nhiên dừng không mua nữa thì sao?! Tiểu đệ là người luôn rất lãnh đạm, lần này lại chủ động báo giá, chẳng lẽ là thích họa cổ?

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Mạc La khiến hắn nghi vấn, lại không thể phân tâm nên đành giới thiệu vật phẩm thứ ba tiếp theo.

"Đây là một bí kíp luyện võ công mà ai ai cũng muốn dùng! Là một trong những tuyệt chiêu từng khuấy động giang hồ một thời gian, Phong Thiết công pháp!"



"Phong Thiết công pháp nghe đâu là bị thất truyền ba mươi năm rồi!"

"Vào thời điểm ấy, công pháp này có rất nhiều người mong mỏi, thế nhưng lại bị một thần thâu trộm đi, không rõ tung tích."

"Gia gia ta cũng có một thời gian nhắc đến cái tên đó, không ngờ bây giờ ta lại có cơ hội chiêm ngưỡng bí tịch, thật đúng là không uổng phí chuyến đi lần này mà!"

"Mạc huynh, mau mau đưa giá để bọn ta đấu giá nào!"

"Đúng vậy! Giá khởi điểm là bao nhiêu, mau nói đi!"

Từng người từng người thúc giục Mạc La đưa giá, đôi mắt nhìn về bí tịch tràn đầy nóng bỏng cùng tham lam. Dưới sự giục giã của khách nhân, Mạc La mỉm cười hô lên.

"Giá khởi điểm là một nghìn lượng vàng! Mỗi một lần tăng không dưới một trăm lượng!"

"Ta! Ta ra giá hai nghìn lượng vàng!"

"Ta ra hai nghìn ba trăm!"

"Hai nghìn ba trăm lượng có là gì?! Ta ra giá năm nghìn!"

"Tám nghìn, bí tịch phải là của ta!"

Những khách nhân ở đại sảnh điên cuồng hô giá, về phần những người ở trong phòng bao, gần như chưa người nào mở miệng cất lời.

Đối với họ, những tên ngu dốt kia tranh nhau cũng có thể coi là một màn giải trí nho nhỏ. Bọn họ không nhất thiết phải tranh đấu báo giá ngay từ đầu, chỉ cần chờ đến lúc giá cuối cùng cao nhất, sau đó sẽ đến lượt bọn họ đấu giá, thu mua đồ vật vào tay!

Chỉ thoáng qua chưa đến một khắc, số tiền đấu giá đã tăng đến năm vạn lượng vàng, một vài phòng riêng cũng bắt đầu tham gia đấu giá, mỗi một lần tăng đều là trăm lượng vàng.

*năm vạn: 5 vạn = 50.000

"Băng Nhi có muốn không?" Tư Đồ Vũ Thiên chống cằm nghiêng đầu nhìn ngắm nàng.

Hàn Băng bình tĩnh lắc đầu. Sau khi tu luyện đến tầng sáu của Nhất Nhất Ảnh Tâm, đối với tất cả các bí tịch nàng đều không còn hứng thú nữa!

Thêm đó, những chiêu thức cùng công pháp trước đó khi học được ở trong Động Quỷ, nàng đã hoàn toàn nắm chắc trong tay, cho dù không thể đánh bại người khác cũng có thể hoàn hảo chạy trốn mà không tổn thất gì!



Tư Đồ Vũ Thiên biết nàng sẽ từ chối nên không cảm thấy thất vọng lắm, dù sao Hàn Băng cũng đọc qua rất nhiều bí tịch rồi, hắn sợ nàng học thêm sẽ dễ bị rối loạn trí nhớ, tẩu hỏa nhập ma!

Hưng Công nhìn chằm chằm vào bí tịch bên dưới khán đài, ánh mắt không giấu nổi sự hứng thú, ham muốn nóng bỏng.

Hắn muốn nó! Hắn muốn bí tịch Phong Thiết công pháp đã tuyệt tích bấy lâu nay kia!

Vừa mới đấu giá xong họa cổ, Hàn Trịnh nhịn xuống xúc động muốn hô giá trong lòng, chộp lấy tách trà trên bàn uống hớp cho thông giọng.

Bí tịch võ công đã thất truyền quả là một vật phẩm đáng giá, nếu như thành công tu luyện, vậy trong thiên hạ này hẳn không có bao nhiêu đối thủ.

Nhưng một đồ vật như vậy, cũng mang đến không ít phiền phức cho chính chủ nhân của nó! Đối với một món đồ ai ai cũng muốn có được, kẻ nắm giữ bắt buộc phải có lực thực rất mạnh, mới không bị người khác giết đoạt.

Hàn Trịnh cũng hiểu điều kiện đơn giản đó nên rất nhanh đã thu hồi tâm tư với vật phẩm đấu giá lần này, yên lặng quan sát xem, Phong Thiết công pháp cuối cùng sẽ thuộc về ai.

"Mười vạn lượng vàng."

"Mười vạn hai trăm lượng vàng!"

"Mười vạn ba trăm!"

"Mười vạn năm nghìn lượng."

*mười vạn: 10 vạn = 100.000

Chỉ trong thoáng chốc, tất cả những người ở đại sảnh yên tĩnh im lặng lại, chăm chú quan sát những phòng riêng ở tầng ba đấu giá.