Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 171




Hàn Băng âm thầm lặp lại khẩu quyết trong đầu, chậm rãi lý giải từng đoạn một, sau đó ghép thành một đoạn hoàn chỉnh.

Trong không khí dần lắng đọng lại thành một cây kim nho nhỏ trong suốt, dựa theo suy nghĩ của Hàn Băng mà di chuyển thành một vòng tròn.

Cây kim tỏa ra cảm giác ôn hòa mềm mại khiến người khác không chút phòng bị, nhưng dưới sự điều khiển của nàng đâm thẳng vào cột gỗ giữa phòng lại lộ ra lãnh ý đáng sợ.

Kim nhỏ sau khi đâm vào cột gỗ liền biến mất, trên cột gỗ để lại một lỗ châm nhỏ như lỗ kiến, nếu cây kim nhỏ biến thành một đoản kiếm dài, có lẽ cây cột này đã bị đâm hỏng một nửa!

Hàn Băng khó chịu nhíu mi, mồ hôi trên trán lấm tấm xuất hiện, hơi thở có chút hỗn loạn.

"Đúng là... cần phải luyện tập nhiều hơn nữa!"

Chậm rãi điều tức lại hơi thở của bản thân, xung quanh cơ thể Hàn Băng như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng mỏng manh, từng tầng sóng sánh uốn lượn đầy kỳ ảo.

............................

"Chủ tử, đã điều tra Cửu Giao điện!" A Nhất nhanh chóng đưa lên một mật thư, cung kính cúi đầu. "Khoảng thời gian tầm một tháng đổ lại đây, phía bên Cửu Giao điện liên tục trở về hơn mười dược y du sĩ, đều là những nhân vật thâm niên trong lĩnh vực cổ độc cổ trùng. Không thể tra được địa điểm cụ thể của những dược y du sĩ đã đến và làm những gì."

"Ha!" Tư Đồ Vũ Thiên lạnh lùng đọc nội dung trong mật thư, lại chậm rãi vứt thư tín vào trong lò sưởi, chấm bút lông vào nghiên mực.

"Tìm cách lấy thông tin địa điểm dừng chân cùng trùng loại của bọn họ, nếu khai ra thì dùng Tiểu Mãn Thiên Trùng, không khai thì tìm cớ tử* cho bọn họ."

*cớ tử: lý do chết, cái cớ để chết.

"Vâng, thuộc hạ đã rõ." A Nhất lĩnh mệnh rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Tư Đồ Vũ Thiên.

Tiểu Mãn Thiên Trùng là một loại cổ trùng quý hiếm, từ cách chọn cổ đến dưỡng cổ đều cực kỳ tốn kém, sau khi bị ký sinh cần phải có thuốc ức chế đặc biệt, mà thuốc ức chế lại dựa theo dưỡng phương cổ* mà điều chế ra, độc nhất vô nhị!

*dưỡng phương cổ: phương thức/phương pháp nuôi dưỡng cổ trùng.

Sau khi cổ trùng ký sinh sẽ di chuyển đến đại não và sinh sống tại đó, chỉ cần người bị ký sinh xuất hiện ý nghĩ muốn giết chủ cổ sẽ bị cổ trùng gặm cắn não bộ, đau đớn không thể dùng từ ngữ nào miêu tả nổi.

Mà mỗi tháng, Tiểu Mãn Thiên Trùng sẽ thức dậy nạp năng lượng vào cơ thể một lần, nếu không kịp thời dùng thuốc ức chế sẽ khiến cổ trùng đói quá hóa dại, trực tiếp ăn hết tất cả mọi thứ xung quanh vào trong bụng.

Nếu chủ cổ chết đi, cổ trùng sẽ tự động tiết ra một chất độc gây hoại tử, trực tiếp khiến đầu của người bị ký sinh sưng mủ thối rữa. Trong vòng một khắc nhắm mắt về trời, vô phương cứu chữa.

Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi di chuyển bút lông trong tay, lúc nhấc bút lên, trên tờ giấy trắng đã viết một chữ "Tử" ngay ngắn uy nghiêm.

Ánh mắt sắc bén của hắn chậm rãi dời về cửa sổ, nhìn hướng xa xăm, trong lòng trống trải thở dài một hơi.

"Sắp đến rồi! Chẳng còn bao lâu nữa, mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn!"

Cốc cốc cốc!

Phía bên ngoài cửa phòng, A Nhị thay vị trí của A Nhất tiến vào, trên tay bưng một khay điểm tâm mới còn bốc lên hơi nóng.

"Chủ tử dùng chút bánh ngọt, nghỉ ngơi một chút đi."

Tư Đồ Vũ Thiên gật đầu với hắn, phất tay ra hiệu cho A Nhị ra ngoài, bản thân vẫn ngồi lì ở trên thư án.

Một khắc sau, A Tam từ bên ngoài đĩnh đạc tiến vào, cúi người thông báo tông chủ muốn gặp hắn.

"Ta đã biết, bảo người của tông chủ trở về trước, một lát nữa bổn Thánh tử sẽ qua ngay." Tư Đồ Vũ Thiên mặt lạnh như tiền nhịp ngón tay xuống mặt bàn.

Không biết lần này tông chủ tìm hắn là có chuyện gì!?

Tông chủ Phúc Nhậm Tạ là một người có thủ đoạn, lạnh lùng và ngoan tâm!

Số người chết oan trong tay hắn ta không dưới một nghìn, bởi vì tu luyện một loại công phu tà ma ngoại đạo mà giết hại vô số người, hút lấy nội lực của đối phương rồi chuyển hóa thành của riêng hắn.

Trong khoảng thời gian gần đây, số khô thi được khiêng ra từ phòng của Phúc Nhậm Tạ mỗi ngày đều trên dưới mười bộ, mỗi khuôn mặt của khô thi đều dừng lại ở biểu cảm hoảng sợ gào thét, bởi vì cơ thể bị hút hết tinh khí, dưỡng khí cùng nội khí nên chỉ còn da bọc xương, vô cùng đáng sợ ghê tởm.

Tư Đồ Vũ Thiên lúc nhỏ cũng suýt chút nữa đã biến thành một khô thi, may mắn là tông chủ tiền nhiệm lúc bấy giờ ngăn cản kịp thời, mới có thể vớt về cho hắn một mạng, tận tâm chăm sóc chỉ dẫn, đưa hắn lên vị trí cao cao tại thượng như ngày hôm nay.

Nhưng tông chủ tiền nhiệm đã quy ẩn sơn lâm từ năm năm trước, không hỏi thế sự vận đổi sao dời của tông môn thời điểm hiện tại, hoàn toàn trở thành một nhân vật lánh đời, biến mất giữa dòng sông lịch sử.

"Đi thôi." Tư Đồ Vũ Thiên đứng dậy từ trên ghế, đẩy thẳng cửa ra, theo hành lang gấp khúc kéo dài dằng dặc mà đi đến chính điện của Phúc Nhậm Tạ.

Trong chính điện, Phúc Nhậm Tạ cao ngạo ngồi trên ghế chủ tọa điêu khắc long gầm hổ cuốn, khuôn mặt sắc bén âm u nhìn người đang đi tới, ánh mắt đôi lúc chợt sáng chợt tối.

"Tông chủ cho người gọi, không biết là có chuyện gì muốn giao phó?" Tư Đồ Vũ Thiên chắp tay phía trước, đầu cúi xuống không nhìn người phía trên.

"Bản tông chủ dạo gần đây đúng là có một vài chuyện phiền toái, muốn nhờ vả Thánh tử đi làm giúp.." Phúc Nhậm Tạ cố ý dừng lại giữa chừng, hai mắt âm ngoan nheo lại, muốn quan sát biểu cảm của Tư Đồ Vũ Thiên, nhưng không tìm ra được bất kỳ sự khác biệt nào.

"Chính là trong khoảng thời gian sắp tới đây, triều chính Thiên Linh quốc sẽ có biến động, bản tông chủ muốn Thánh tử trong khoảng thời gian biến động đó, dẫn dắt chúng đệ tử tiến hành... thôn phệ quốc gia!"

Tư Đồ Vũ Thiên vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng đại ma đầu ngồi trên ghế, cúi người nhận lệnh.

"Nếu đây là ý muốn của tông chủ, Thánh Tử điện luôn nguyện lòng thực hiện."

"Tốt lắm! Bản tông chủ tạm thời giao cho Thánh tử Diệm Quân Lệnh, có thể điều động hai vạn tinh binh* ẩn dấu xung quanh kinh thành, hi vọng Thánh tử sẽ không làm bản tông chủ thất vọng!" Phúc Nhậm Tạ để cho người hầu bên cạnh đưa xuống một ngọc bài màu tử huyết vô cùng u ám kiều diễm.

*hai vạn: 20.000

tinh binh: quân lính tinh nhuệ.

"Tạ môn chủ tin tưởng, Thánh Tử điện sẽ hết lòng hoàn thành nhiệm vụ lần này." Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận dùng nội lực bao quanh bàn tay rồi mới chậm rãi nhận lấy Diệm Quân Lệnh từ tay đối phương.

"Nếu không còn chuyện gì khác, vậy ta xin phép được trở về sắp xếp, chuẩn bị kế hoạch sắp tới."

"Được."

Dạo này mình rất thích nghe một bài hát Trung, tên là "Đáy biển", nghe da diết và buồn lắm ý, ai có hứng thú thì nghe với mình nhoa! Mọi người nhớ ngủ sớm nhé, kkk! ???