Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 146




"Ta cứu ngươi thì sao mà không cứu ngươi thì sao?"

"Nếu là ngươi cứu... vậy ta sẽ, sẽ lấy thân báo đáp!" Nam hài cắn môi ngập ngừng trả lời.

"..." Hàn Băng ngơ ngác, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ.

Hiện tại nàng đang hóa thân thành nam tử Băng Phong tuấn tú lãnh ngạo, vậy mà hắn lại muốn lấy thân báo đáp? Bốn chữ "lấy thân báo đáp" này sẽ không phải có nghĩa như nàng đang nghĩ đó chứ?!

"Lấy thân... báo đáp?"

"Ừm, chính là... lấy thân trả ơn ngươi cứu ta! Bây giờ ta là người của ngươi rồi!"

"...."

Mặc dù nàng không kỳ thị đồng tính luyến ái nhưng nghĩ đến việc bản thân là một trong hai nhân vật chính cũng quá là... khó chấp nhận đi! Dù nàng chẳng phải nam nhân thật sự cũng không tiếp thu nổi! "Ngươi thích nam nhân?"

"Ta.. ta thích nữ nhân, nhưng mà ta vẫn muốn lấy thân báo đáp với ngươi!" Nam hài lắc đầu.

"..." Cái logic kỳ quái gì vậy?! Chẳng lẽ hắn là Bisexual*?

* Bisexual: song tính luyến ái.

Ngoài ra còn có lesbian (đồng tính nữ), gay (đồng tính nam), transgender (chuyển giới) và một số loại khác, ai tò mò có thể tìm hiểu nhoa, kkkk.

Nam hài ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, nhưng do ngược sáng nên cũng không rõ vẻ mặt nàng như thế nào.

"Nếu ta đã là người... người của ngươi rồi, vậy ta có chuyện cần... cần giúp đỡ, ngươi phải giúp ta!" Càng nói, tay hắn càng thêm dùng sức giữ chặt gấu váy của nàng.

Hàn Băng nhíu mày liếc hắn một cái, đưa tay giật gấu váy của mình ra khỏi tay hắn, xoay người bước đi.

"Đừng! Đừng đi mà! Cầu xin ngươi, hãy giúp ta! Muốn ta làm trâu làm ngựa gì cũng được, chỉ cần ngươi giúp ta!"

Nam hài thấy nàng bước liền đi vội vã bò dậy, ôm thật chặt chân của nàng gào khóc, không có một chút gì gọi là khí thế của đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.

Hàn Băng nhìn keo dán hình người trên chân mình, gỡ cũng không thể gỡ được có chút tức giận cùng bất lực.

"Tại sao ta phải giúp ngươi?"

"Ngươi... ngươi đã cứu ta! Ngươi chính là người tốt! Đã là người tốt vậy ngươi làm ơn hãy giúp ta đi!" Nam hài ra sức ôm chân nàng.

"Trên thế gian này ai quy định ta là người tốt? Ai quy định người tốt thì phải giúp người?" Hàn Băng thật sự rất không thích hành động hiện tại của đối phương.

"Ân nhân, ân nhân! Cầu xin ngài giúp ta đi! Mọi người sắp chết rồi, nếu không có ai giúp đỡ, chắc chắn sẽ chết hết! Cầu xin ngài, ta cầu xin ngài mà!"

"Mọi người?!" Hàn Băng bắt được từ mấu chốt trong lời nói của hắn ta.

"Ân nhân, làng của ta không biết bị gì, mọi người giống như bị ma nhập vậy, cắn xé lẫn nhau, rất đáng sợ! Không những vậy, còn... còn nôn ra rất nhiều côn trùng núc nhúc đáng sợ! Ân nhân, xin ngài hãy cứu dân làng đi!"

Nam hài quỳ xuống dập đầu liên tục, một hơi nói ra hết mọi chuyện, khuôn mặt trắng bệch hiện đã tái xanh.

Cắn xé? Nôn ra côn trùng?

Đây không phải rất giống nhân trùng ở ngôi làng kia sao? Chuyện này là như thế nào?

"Ân nhân! Cầu xin ngài, ta cầu xin ngài!" Nam hài vẫn liên tục dập đầu, sỏi đá dưới hắn đã thấm một ít máu đỏ tươi.

"Được rồi, ngươi đừng dập đầu nữa! Yên tĩnh một chút ta sẽ suy nghĩ lại!" Hàn Băng híp hai mắt, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.

Nam hài nghe lời nàng ngay lập tức dừng lại động tác, lấy tay lau nước mắt nước mũi, chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Qua kia rửa mặt thật sạch rồi lại tới gặp ta!" Hàn Băng chỉ về phía bờ sông nói với hắn.

"Vâng vâng." Nam hài đứng dậy, có chút lảo đảo mà chạy tới bờ sông, động tác nhanh nhẹn rửa mặt thật sạch rồi quay về.

"Đưa tay đây! Ngươi tên gì?"

"Ta là Hạ Vọng. Ân nhân, danh tính của ngài là gì?" Hạ Vọng đưa cả hai tay tới trước mặt nàng.

Hàn Băng giữ cổ tay trái, ngón tay để trên mạch đập của hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Trong người ngươi có cổ trùng!" Nàng chắc chắn loại cổ trùng lần này còn cao cấp hơn lần trước, chính là loại Thực Cốt Trùng.

Thực Cốt Trùng này sẽ khiến cho người bị ký sinh cảm giác đói khát liên tục, dù ăn bao nhiêu cũng không thấy no.

Thực Cốt Trùng sau khi vào cơ thể người sẽ nhanh chóng hấp thu chất dinh dưỡng rồi phân tách cơ thể ra làm hai, hai làm bốn, bốn làm tám... cứ như vậy nhân lên theo thời gian.

Bị loại trùng này ký sinh sẽ khiến vị giác thay đổi, đặc biệt muốn ăn đồ sống uống máu tươi, sau đó Thực Cốt Trùng sẽ từ miệng vết thương mà chui vào cơ thể ký chủ mới tiếp tục phân tách gia tăng số lượng giống loài.

Nếu như ký chủ chết đi, Thực Cốt Trùng sẽ cắn xé lẫn nhau trong cơ thể đó, từ trăm nghìn con còn lại mười con mạnh nhất, bò đi tìm nguồn thức ăn mới.

Mà Hạ Vọng trước mặt nàng đây đã bị Thực Cốt Trùng ký sinh, khoảng thời gian cũng không lâu lắm, cũng chưa hấp thụ đủ năng lượng cho nó tiếp tục thực hiện khả năng phân tách thêm.

Nếu lại để chậm thêm một hai ngày nữa, khả năng cứu chữa chỉ có thể là số không!

Hàn Băng mò trong tay áo bộ kim châm của bản thân vừa cất không lâu, mở ra cẩn thận cầm lên một cây dài xem xét.

"Ta sẽ giúp ngươi châm cứu bức cổ trùng đó ra, một chút nữa ngươi sẽ cảm thấy khó chịu buồn nôn." Vừa nói nàng vừa trải xuống đất một mảnh vải trắng, chỉ vào đấy. "Nếu có nôn thì nôn vào đây, đừng nôn ra đất, rất nguy hiểm."

Thực Cốt Trùng nếu rơi ra đất sẽ chui xuống sâu dưới mặt đất chờ đợi thời cơ ký sinh vào vật sống khác, bọn chúng rất thông minh.

"Vâng, ta biết rồi, ân nhân hãy làm đi!" Hạ Vọng gật đầu, mím môi trả lời.

"Uống vào!" Hàn Băng đưa cho hắn một viên thuốc màu đen.

Hạ Vọng đưa tay nhận lấy, có chút đắn đo suy nghĩ.

Ân nhân sẽ không giết hắn chứ? Nhưng nếu giết hắn vậy thì lúc trước, khi hắn đang hôn mê đã giết rồi! Hoặc là chẳng cần cứu hắn lên, cứ để hắn trôi trên sông tự sinh tự diệt là được rồi mà!

Tự bổ não xong, Hạ Vọng không chút chần chừ nuốt xuống viên thuốc.

Lúc này Hàn Băng mới chợt nhớ ra nàng vớt hắn từ trên sông lên, nói như vậy thì số cá nàng vừa đánh có khả năng bị Thực Cốt Trùng ký sinh rất cao!

Nhưng mà theo như nàng biết thì Thực Cốt Trùng rất sợ nước, không biết đây có phải sự thật hay không, chốc nữa bắt trùng trong người Hạ Vọng ra thử mới được!

Xác định suy nghĩ của bản thân xong, Hàn Băng rút ra kim châm chậm rãi đâm xuống lưng hắn. Hạ hơn mười châm mới dừng tay, sau đó giữ tay ở cây châm đâm sau gáy hắn, mâm mê xoay tròn tham nhập luồng khí vào cơ thể hắn.

Luồng khí này thật sự rất giống nội lực, cách điều động cũng tương tự, nhưng sức mạnh khi đánh ra so sánh với nội lực, thì nội lực lại không thể nào với tới!

Đúng lúc đang chuyên chú truyền nội khí vào kim châm, phía sau Hàn Băng vang lên tiếng bước chân.

*à ừm, nội khí chính là luồng khí lúc trước á, nhưng vì ở hiện tại Băng tỉ chưa biết tên của luồng khí nên mình sẽ ghi là nội khí nhoa, về sau sẽ được sửa lại thành cái gì gì đó, hahaha!

Rất nhẹ, là người có tập võ, không chỉ một người!

"Này! Hai người đang làm gì thế?!"

*có ai đoán được người đang đi đến là ai hưm!? Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa, kkk.