Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 133




"Nếu không cứu được, vậy ta để ngươi sống làm gì?"

Dứt lời, Hàn Băng liền nặng tay đè kiếm xuống, mũi kiếm chuẩn xác xuyên qua lồng ngực Tạ Triều.

Tạ Triều hai mắt trợn to lên rồi dần mất đi tiêu cự, chết không nhắm mắt.

Hàn Băng rút kiếm ra, lau sạch vết máu trên kiếm rồi vứt vào trong hang gói thuốc bột, chẳng mấy chốc hang động liền bốc cháy nghi ngút.

Theo đường cũ trở lại để tụ họp với A Ngũ và Nam Thiên Sang, Hàn Băng nhìn tiểu bạch xà quấn gọn trên tay mình như một hình xăm không biết nên làm gì.

Đi ngang qua một vùng cỏ lau xanh tốt, Hàn Băng đột nhiên dừng lại, sau đó ngồi xổm xuống, giơ cánh tay mà tiểu bạch xà quấn lên.

"Tiểu bạch xà, bây giờ ta thả ngươi về với tự nhiên, ngươi đi đi!"

Hàn Băng đưa cổ tay xuống sát mặt đất, chờ cho con rắn tự bò đi. Tiểu bạch xà ngẩng đầu lên nhìn nhìn, sau lại quấn chặt tay nàng hơn, tỏ ý không muốn đi.

Hàn Băng ngây ra một chút, nắm đầu tiểu bạch xà gỡ ra, dự tính vứt nó xuống để nó tự đi.

Vừa gỡ được hai vòng thì nó bỗng thả lỏng hết cả người, rời khổ cổ tay nàng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất quấn vào cổ tay khác của Hàn Băng.

"..." Đây là muốn ăn vạ nàng sao? Nàng không muốn gánh thêm mấy cục nợ này đâu a!

"Ngươi đi đi, ta không muốn nuôi ngươi!"

"Xi xi xi!"

"Tiểu Hồ, nó nói gì vậy?" Hàn Băng giao tiếp qua khế ước.

Tiểu Hồ nằm trên vai nàng, nhìn tiểu bạch xà bám dính trên tay Hàn Băng, nhảy xuống đất đánh vào đầu nó mấy cái.

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Hàn Băng: "..."

"Khèeeee!" Con hồ ly đáng ghét!

"Grừuu!" Con rắn thối tha, ý đồ bất chính, muốn cướp chủ nhân của ta sao?! Mơ tưởng!

Nhìn hai động vật nhỏ tiếp tục gầm gừ nhau, Hàn Băng cảm giác hơi bất lực, lại một lần nữa tách tiểu bạch xà quấn trên tay mình ra.

"Ngươi đi đi!"

Hàn Băng để tiểu bạch xà xuống dưới đất, sau đó ôm lấy Tiểu Hồ rồi đứng dậy, xoay người dùng kinh công rời đi.

"Xi xi xi!" Tiểu bạch xà nhìn hướng nàng dời đi bắt đầu bò theo, thân rắn trườn trên mặt đất thoáng cái liền biến mất.

Hàn Băng gặp lại A Ngũ ở lối vào thạch động, nói sơ qua về tình hình của nàng vừa rồi, cuối cùng kết thúc bằng việc không thể cứu những nhân trùng đó.

"Thật đáng tiếc! Họ đều là những người dân vô tội!" Nam Thiên Sang vẻ mặt không đành lòng nhìn vào thạch động.

"Ta nghĩ, để tốt cho thôn dân, chúng ta nên hỏa táng những nhân trùng này để họ không làm hại thêm người nào nữa." Hàn Băng đứng nhìn những nhân trùng bị treo trên tường.

A Ngũ không cho ý kiến, dù sao hắn cũng không quá hiểu biết về phương diện này. Nam Thiên Sang đi quanh nhân trùng một lượt, nhét vào miệng mỗi người một viên thuốc màu đen.

Hàn Băng nhìn hành động của tiểu tử đó không nói gì, cầm cây đũa đặt trên bàn lên, đâm thẳng xuống trùng mẹ trong bình gốm.

Trùng mẹ giãy giụa kịch liệt, đầu trùng bắt đầu thả ra những bọng nước trắng bốc mùi, lăn lộn thêm một chút liền nằm im bất động.

Mà những nhân trùng kia sau khi trùng mẹ bị giết liền từ trạng thái kích động gào thét biến thành tĩnh lặng, ngoan ngoãn.

Khoảng một khắc sau đó, một nhân trùng bắt đầu há miệng nôn. Nam Thiên Sang nhìn người đó, lùi lại cách xa bọn họ, trốn sau lưng A Ngũ.

Từ miệng nhân trùng kia nôn ra một đống lít nhít toàn là sâu trắng, bò ngổn ngang trên mặt đất, cuối cùng nôn ra một con sâu dài to gần bằng một nắm tay, dài khoảng mười phân (10 cm).

*ôi kinh quá đi, hu hu (─.─|||. Truyện Sủng

Những người khác cũng liên tiếp nôn ra một đống sâu, chỉ trong nháy mắt, dưới chân họ bao phủ một màu trắng tinh.

A Ngũ kéo Nam Thiên Sang đi đến cửa động, Hàn Băng rắc thuốc bột vào trong, lấy ra mồi lửa thổi lên rồi vứt vào thạch động.

Tách... tách... xì xèo... bốp..

Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, thiêu đốt những con sâu trắng dưới mặt đất, tiếng lửa bén vào cơ thể chúng vang lên, tiếp đó là mùi hương khét lẹt bay ra.

"Khụ khụ.. ọe..." Nam Thiên Sang không nhịn nổi nữa, xoay người bắt đầu nôn khan. Cảnh tượng vừa rồi thật sự rất khinh dị, cậu không thể nào chịu nổi!

A Ngũ nhìn như không có việc gì nhưng khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi chảy trên trán đã bán đứng suy nghĩ của hắn!

Hàn Băng lãnh đạm nhìn ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, những bóng dáng thấp thoáng bị treo trên tường đá cũng bắt lửa và dần cháy rụi.

Tiểu Hồ nằm im trên vai nàng, cái đuôi phe phẩy, hai mắt nhìn cảnh tượng phía trước, thở mạnh một cái.

Thật nóng quá! Như muốn đốt cháy bộ lông xinh đẹp của nó vậy!

Hàn Băng cảm nhận được tâm tình của Tiểu Hồ, muốn thu nó lại vào trong khế ước, nhưng Tiểu Hồ lại lắc đầu từ chối nên nàng liền đứng lùi về sau một chút, cách xa cửa động tránh nóng.

Ba người đứng ở nơi đó hơn một canh giờ, sau khi xác nhận tất cả cổ trùng đều chết hết mới bước vào, nhặt nhạnh sương cốt của những người dân bị hại đó, cho vào một cái hũ nhỏ, mang về lại thôn làng.

Tôn lão nhận lấy hũ tro cốt trong tay Hàn Băng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt theo vết chân chim bắt đầu rơi xuống.

"Đa tạ thiếu hiệp, thật lòng đa tạ thiếu hiệp! Lão già ta đây không biết nên làm gì để trả ơn cho ngài..."

"Không cần đâu Tôn lão gia, ngài cứ coi như đây là hậu tạ cho việc ngài thu nhận chúng tôi đêm hôm đó." Hàn Băng lắc đầu ngăn cản hành động muốn quỳ xuống.

"Ngài đừng làm vậy, vãn bối sẽ tổn thọ mất!"

"Đa tạ thiếu hiệp!" Tôn lão lau nước mắt đứng thẳng người lên, miệng vẫn không ngừng nói câu cảm ơn.

"Được rồi, sau này thôn dân không cần lo lắng sẽ gặp phải nhân trùng nữa. Vãn bối còn có việc, phải rời đi ngay bây giờ."

Tôn lão muốn nói gì đó nhưng Hàn Băng không muốn nghe tiếp, quay người một cái liền bay lên, chớp mắt đã biến mất.

Tôn lão nhìn theo phương hướng của nàng rời đi, đứng ngơ ngác thật lâu rồi mới đi vào trong phòng.

Về việc Tôn lão sẽ thông báo như nào Hàn Băng không quá quan tâm. Hiện tại bên ngoài không có điều gì nguy hiểm nữa nên ba người cắm trại ở ven một cái hồ.

Nam Thiên Sang bỏ sự kiện trùng cổ ra sau đầu, vui vẻ nhảy xuống nước bắt cá. Tiểu Cầu và Tiểu Hồ chạy vào trong rừng, chủ động đi bắt mấy con thỏ về.

Hai linh thú như đang tranh nhau, hết chạy đi mang thỏ mang gà về, Hàn Băng nhìn một núi thức ăn nhỏ mà câm nín.

"Đủ rồi! Hai linh thú bọn mi có ăn hết không mà bắt về nhiều như vậy chứ?" Giơ tay túm lấy hai linh thú trắng bồng bềnh, Hàn Băng nhíu mày nhìn bọn chúng đang trợn mắt nhìn nhau.

Mọi người biết không, hôm nay mình tắm cho bọn mèo nhà mình, trời ơi, toàn bọ chét thôi! Đến lúc lông bọn nó khô rồi lại lấy lược chải bọ, qua lại hai vòng xác bọ rơi đầy đất, lúc đó thật đáng sợ! Ai từng trải qua cảm giác này chưa?!!!! (༎ຶ_༎ຶ) (༎ຶ_༎ຶ)