Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 114: Dây Leo




Tư Đồ Vũ Thiên ngồi đối diện nàng, tay chống vào cửa số làm điểm tựa, gối đầu lên trên đó, ánh mắt nhìn lên bầu trời, có chút xa xăm sau lại dịu dàng di chuyển về phía Hàn Băng.

Hàn Băng cầm trong tay quyển sách của nàng, giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt của hắn, lật sang một trang mới.

Đây đã là ngày thứ hai bọn họ xuất phát, Tư Đồ Vũ Thiên giống như hình với bóng, nàng ở đâu hắn ở đấy.

Nam Thiên Sang đôi lúc chạy đến bên cạnh nàng liền bị A Ngũ bắt về giữ ở bên người, không để tiểu tử đó làm phiền thế giới hai người của chủ tử.



Theo tuyến đường họ đang đi mặc dù có chút xa nhưng không cần phải đi vào rừng rậm nguy hiểm, cũng không lo lắng sẽ có linh thú tấn công.



Vậy nên chặng đường đến thành Lạc Gia có chút lâu hơn so với dự tính.

Ngày thứ mười của chuyến đi, họ đến được thị trấn nhỏ giáp ranh huyện Lạc Gia thì trời bắt đầu đổ một trận mưa to, bắt buộc sáu người phải tìm một phòng trọ dừng chân nghỉ ngơi.





Hàn Băng bước từ trong thùng nước tắm ra, trên tay cầm khăn bông lau phần đuôi tóc bị ướt, chậm chạp di chuyển đến bên cửa sổ.



Ràoooo....!vù vù...!

Cơn mưa vốn đã rất lớn nay lại có thêm gió thổi, đẩy những hạt mưa đập vào khung gỗ cửa sổ và mái ngói, mang tới cho nàng chút cảm giác nặng nề và bất an.

Có lẽ cơn mưa này tạm thời không thể dừng lại sớm, ít nhất cũng đến sáng ngày mai mới tạnh hẳn đi?!

Sau khi thấy tóc đã khô được phần nào đó, Hàn Băng tiến về chiếc giường duy nhất trong phòng, nhìn chăn nhung ấm áp được trải gọn gàng liền đặt mông ngồi xuống.



Dưới chân giường là một lò sưởi ấm cỡ nhỏ đang tí tách cháy, từ trong lò sưởi toát ra một mùi hương hoa nhài thoang thoảng, rất dễ chịu.





Thời tiết ở Thiên Linh quốc về ban đêm sương mờ sẽ dày đặc, nhiệt độ cũng sẽ bị giảm xuống đáng kể so với ban ngày nên những khách điếm nơi đây đều sẽ có chăn bông và đệm ấm.

Có lẽ do hồi chiều chạy gấp để kịp đến thị trấn nhỏ này trước khi mưa xuống nên nàng cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, ngáp dài một hơi liền ngả lưng xuống nhắm mắt nằm ngủ.



Mà bên ngoài trời mưa tầm hai dặm đường, dưới mặt đất thi nhau mọc lên những dây leo kỳ lạ, điên cuồng bám víu vào những nơi có thể bám lấy.



Dưới tác động của cơn mưa lớn, những dây leo phát triển nhanh chóng, theo mắt thường có thể thấy chúng dần dần lớn lên, từ ngón tay út chỉ trong thoáng chốc đã bằng cổ tay trẻ em ba tuổi!

Mà trên những dây leo bắt đầu đâm lên những cành gai sắc nhọn, tiếp đó chính là những nụ hoa màu sắc rực rỡ bắt mắt, cực kỳ thu hút.



Những nụ hoa nở ra che đi những cây gai nhọn ấy, cũng là che đi phần nguy hiểm của chính nó một cách hoàn hảo! Cánh hoa nở ra khi gặp trời mưa liền phát ra một màu tím nhạt mờ ảo, cùng lúc đó là mùi hương thơm kỳ lạ, ngửi thoáng qua liền muốn chìm đắm trong đó, như say như mê.



Dây leo giống như những con rắn sống, theo bốn phương tám hướng mà bò đi, những nơi nó đi qua đều mang theo một sắc tím kì dị.

......................



Buổi sáng hôm sau trời vẫn mưa rơi tầm tã, chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại! Bầu trời nặng trĩu như sà xuống mặt đất, âm u và tăm tối.

"Băng Nhi, ăn chút quả anh đào sấy khô đi!" Tư Đồ Vũ Thiên từ bên ngoài đẩy cửa phòng bước vào, nhìn Hàn Băng đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm mưa rơi mỉm cười.



Hàn Băng nghe tiếng động quay đầu lại, Tư Đồ Vũ Thiên một thân y phục màu trắng gạo thêu vân mây cùng bạch hạc, giống như một tiên nhân lạc bước xuống trần, nhất thời làm nàng ngơ ngác.


Cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi nước lạnh lẽo giúp Hàn Băng tỉnh táo lại, chớp mắt hai cái, quay mặt đi giấu vẻ lúng túng vừa rồi.

"Ta không ăn đâu, ngươi ăn đi!"

Tư Đồ Vũ Thiên đặt hộp gỗ lên bàn, tiến tới chỗ nàng, cởi bỏ áo choàng trên người mình xuống, dịu dàng khoác lên người nàng.



"Cẩn thận kẻo cảm mạo! Thời tiết mùa này thay đổi thất thường, rất dễ mắc bệnh!"

Cảm nhận độ ấm từ chiếc áo choàng cùng hương thơm đặc trưng của Tư Đồ Vũ Thiên truyền đến, Hàn Băng quay đầu đi, tránh hơi thở gần kề ngay bên tai nàng.



"Ta không yếu như vậy." Đều là người tập võ có nội lực phòng thân, làm sao có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy được?! Coi nàng là búp bê sứ, mong manh dễ vỡ sao?!

Tư Đồ Vũ Thiên mặc kệ lời nàng nói, vẫn kiên quyết buộc sợi dây cố định lại chiếc áo, đến khi buộc xong lại xoa đầu nàng.



Đối với việc hắn xoa đầu mình Hàn Băng mặc dù có chút không thích nhưng cũng không nói gì, tiếp tục nhìn ra ngoài trời mưa.



Cơn mưa kéo dài đến chiều tối muộn mới kết thúc, vì thấy bầu trời đã xuống sắc nên Hàn Băng quyết định ở lại thêm một đêm, sáng ngày hôm sau bắt đầu đi tiếp.

....................!

Vù vù vù...!

Gió thổi qua mặt nàng mang theo sương đêm buốt giá, trong màn sương dày đặc xen lẫn cả mùi hương kỳ lạ.



Vốn dĩ Hàn Băng đang ngồi trong phòng luyện công và chuẩn bị đi ngủ thì Tiểu Hồ trong khế ước liên kết với nàng, thúc giục nàng thả nó ra ngoài và gọi nàng đi theo nó.






Hàn Băng cẩn thận nhảy từ cửa sổ ra dùng kinh công bay đi theo sát Tiểu Hồ.

Đến khi ra khỏi khách điếm Hàn Băng mới khinh ngạc phát hiện sự biến đổi xung quanh nơi này.

Dưới mặt đất chi chít là dây leo nở hoa đang phát ra ánh sáng mờ màu tím, trong không khí tràn ngập một mùi hương mê hoặc lòng người, dụ dỗ nàng đến gần dây leo đó.

"Chủ nhân đừng chạm vào chúng! Đó là Tử U Thi Hoa, rất độc!"

Tử U Thi Hoa?!

Nàng từng đọc trong một cuốn sách cổ nói về loài hoa này! Tử U Thi Hoa là một loại cây thuộc dòng thân leo, chủ yếu sống ở vùng có đất phù xa màu mỡ.

Trên thân cây có những gai độc cực kỳ nguy hiểm, so độ độc đó có lẽ chỉ đứng sau cạp long (rắn đen trắng) và rắn hổ mang chúa!

Tử U Thi Hoa che giấu sự nguy hiểm của chúng dưới những vẻ ngoài mê hoặc, dụ dẫn con mồi tiến đến gần bằng nụ hoa phát quang và hương thơm đặc biệt của riêng nó.



Khi con mồi tiến vào phạm vi giăng bẫy của Tử U Thi Hoa thì ngay lập tức, nó sẽ kích phát khả năng bắt mồi.



Những dây leo sẽ phóng ra quấn chặt lấy con mồi, nọc độc từ trên thân dây leo sẽ truyền từ miệng vết thương vào trong cơ thể, khiến các cơ quan của con mồi tạm dừng hoạt động và dần dần chết đi.

Sau một khắc khi con mồi mất đi hơi thở, từ trong nhụy hoa sẽ vươn ra một ống hút cắm vào thân thể con mồi, hút lấy chất dinh dưỡng để nuôi chính nó.

...( **ꈍᴗꈍ) (*´ω`)...

Ta da! Vậy là bão xong rồi nhoa! Hi hi, chúc mọi người ngày đầu năm tràn đầy vui vẻ nè! Chúc ngày mai lì xì đầy túi nhoa***!!!.