Buổi tối, trong cung điện Tây Triều, một bữa tiệc xa xỉ đang diễn ra. Vũ nữ uyển chuyển múa lượn giữa đại điện, các triều thần tụ họp uống rượu với nhau. Vị trí cao nhất, chính là hoàng vị kia là nơi Cố Đạt ngồi, hắn khoác trên mình long bào cao quý, lơ đễnh nhấp một ly rượu, nhìn thành quả mà mình gây dựng.
Tiếng vọng bên ngoài truyền vào:
"Tam công chúa và quận chúa Bắc Triều đến"
Giọng nói vừa dứt, từ ngoài cửa lớn Cố Du Xuân và Tôn Từ Y bước vào, phía sau là một hàng cung nữ, một người đi phía trước một người phía sau thể hiện rõ thân phận. Mọi người trong đại điện đều lặng im ngắm nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của hai nữ nhân đến từ Bắc Triều, các nàng đều xinh đẹp.
Khi Tôn Từ Y nhìn thấy dáng vẻ đầy uy phong và xa xỉ của Cố Đạt không khỏi lấy làm lạ, trước đây hắn đâu có như vậy hay hắn vốn là thế nhưng không thể hiện ra ngoài? Nhưng cô cũng trầm trồ trước vẻ đẹp hoàng đế của hắn, trong nguyên tác Trương Từ Hiểu phò trợ hắn làm vua, hắn là một vị vua tốt, Cố Dĩ An là người liên thủ ở Bắc Triều, lên ngôi vua và đánh chiếm nước nhà.
Khi Tôn Từ Y và Cố Du Xuân đang định hành lễ thì vị hoàng đế trẻ cao cao tại thượng trên kia đã vội ngăn lại:
"Không cần đa lễ, ban tọa"
Cô nhìn Cố Du Xuân, Cố Đạt chắc là vẫn còn nghĩ đến tình cảm lúc trước giữa bọn họ. Hai người đi qua một bên, ngồi yên tại chỗ đã được chuẩn bị trước:
"Lần này đến đây để thỏa thuận hòa bình, công chúa và quận chúa mệt mỏi rồi"
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, ta vẫn thích dáng vẻ hiền lành của ngài hơn" Cố Du Xuân không kiêng nể nói thẳng
Cố Đạt để ly rượu trên tay xuống bàn:
"Hai người đều có mối liên hệ mật thiết với ta. Một người chảy chung dòng máu, còn một người là bằng hữu của ta"
Tôn Từ Y sốt ruột đảo mắt một lượt, không thấy Trương Từ Hiểu bọn họ đâu cả, chắc là đã bị giam lỏng ở đâu đó như đại lao. Tuy không thấy người thân nhưng cô thấy được Cố Toàn và Cố Ngân Sương, thì ra bọn họ đã sớm câu kết với nhau. Binh phù bị trộm chắc là chuyện tốt do Cố Ngân Sương làm ra.
"Bệ hạ, ngài hãy nể tình Bắc Triều là nơi ngài sinh ra mà tha cho 15 vạn đại quân của Bắc Triều, cùng với Trương Tướng quân, Trương Thừa tướng, Thành vương và Khải vương" Tôn Từ Y không vòng vo mà vào ngay vấn đề chính
"Yêu cầu của Bắc Triều có phải quá tham lam rồi không? Tha cho 15 vạn đại quân của Bắc Triều còn có những người dẫn binh?" Cố Đạt day day chân mày
Tôn Từ Y trong phút chốc cảm thấy Cố Đạt thật xa lạ. Trước giờ hắn luôn là người hiền lành, biết nghĩ cho người khác. Nhưng giờ đột ngột biến thành một tên ích kỷ, Cố Dĩ An, Trương Thừa tướng, Trương Từ Hiểu đều từng giúp đỡ hắn, thậm chí Cố Khải Ngôn còn là hoàng thúc của hắn, hắn sinh ra và lớn lên ở Bắc Triều, 15 vạn đại quân đó đều là những binh sĩ yêu nước, vậy mà hắn không định tha cho họ.
Tôn Từ Y cuộn chặt hai tay không muốn nhịn hắn nữa nhưng Cố Du Xuân lại ngăn cản:
"Phải làm sao bệ hạ mới chịu thả người đây?" Nàng hỏi
"Tam tỷ của ta, tỷ biết mà" Cố Đạt chán nản nhìn nàng: "Ta từng nói với tỷ ta rất thích Từ Y"
Tôn Từ Y sửng sốt, không biết có phải là cô nghe nhầm không nhưng Cố Đạt vừa nói rất thích cô.
"Ta đang thiếu một hoàng hậu, hà tất gì phải bỏ gần tìm xa? Nếu Tây Triều và Bắc Triều liên hôn thì coi như là bằng hữu, hai nước không chiến tranh, không lầm than."
Ý của hắn đã lộ rõ, có ngu cũng nhận ra hắn là muốn cô làm hoàng hậu của hắn. Nhưng cô đã có Trương Từ Hiểu rồi, đời này đã định chỉ yêu một người, làm thê tử của người đó. Cố Đạt cũng chưa từng nói với cô hắn thích cô, lời nói của vua không đùa, hơn nữa còn ở trên đại điện. Tôn Từ Y nhanh chóng bị đưa vào thế khó xử, Cố Du Xuân không biết phải làm sao.
Cố Đạt không vội nghe câu trả lời, hắn cho người đưa Tôn Từ Y và Cố Du Xuân về tẩm điện để nghỉ ngơi.
"Công chúa, người chưa từng nói Cố Đạt thích ta"
"Ta...ta cũng không biết mọi việc lại thành ra thế này. Cứ nghĩ Cố Đạt chỉ nói chơi thôi." Cố Du Xuân cũng không bình tĩnh nổi
Bây giờ cả hai đã xác định được nguyên nhân Cố Đạt tạo phản. Thứ nhất là vì lòng tham, hắn từ nhỏ đã phải chịu nhiều sự công kích: bị phụ hoàng ghét bỏ, huynh muội bắt nạt mà không thể phản kháng. Thứ hai chắc là vì tình yêu. Lúc nãy bóng đen trong người Tôn Từ Y có phản ứng, nghĩa là Cố Đạt cũng bị bóng đen nhập rồi, nhưng trông hắn không giống bị thao túng.
"Hiện giờ phải nghĩ cách để kéo dài thời gian câu trả lời, ta không thể làm hoàng hậu của Cố Đạt được. Không biết tình hình của A Hiểu và những người khác thế nào" Cô sốt ruột
Trần Cảnh Liêm đẩy cửa sổ trèo vào khiến hai nữ nhân trong phòng giật thót:
"Trần phó thống lĩnh, có cửa chính sao huynh không vào?" Cố Du Xuân trách móc
"Xin công chúa thứ lỗi, thần nghĩ đi cửa sổ sẽ nhanh hơn."
"Tỷ phu, thế nào rồi? Huynh biết bọn họ ở đâu không?" Cô hồi hộp
Trần Cảnh Liêm lắc đầu thở dài, giờ hắn là người thông thạo hoàng cung Tây Triều nhất, kiếp trước hắn đã từng đi đi lại lại, nhớ tất cả lối đi.
"Từ Y, ta đã tìm khắp hoàng cung Tây Triều, nghe ngóng khắp nơi nhưng đều không có tin tức gì của bọn họ"
Tôn Từ Y ngồi bịch xuống ghế, bây giờ không chỉ cứu 4 người bọn họ mà còn cả 15 vạn đại quân của Bắc Triều, đã vậy còn không có tin tức gì. Cố Du Xuân hỏi:
"Vậy mật thất thì sao? Mật thất huynh tìm chưa?"
Tây Triều ngoài thiên về ma chú còn là vương quốc của mật thất. Đúng với tên gọi của nó, Tây Triều là một đất nước có địa hình mật thất đồ sộ, không ai biết được có bao nhiêu mật thất, tầng hầm, ngõ ngách trong lòng đất. Trần Cảnh Liêm biết một vài lối đi bí mật và mật thất. Còn Tôn Từ Y thì chịu, tuy là người viết ra tiểu thuyết nhưng cũng chưa từng tưởng tượng ra những mật thất đó thế nào.
"Đúng rồi" Tôn Từ Y reo lên: "Có một mật thất dẫn đến nhà tù bí mật trong hoàng cung"
"Đúng là nơi đó ta chưa đi thử, nhưng mà Từ Y..." Trần Cảnh Liêm ấp úng
"Sao thế? Huynh có gì khó nói à?"
"Đã lâu năm rồi, ta không còn nhớ đường đi nữa. Một số nơi cũng lạ lắm"
Tôn Từ Y cũng không thể trách Trần Cảnh Liêm, đúng là đã lâu năm. Bọn họ đành để mai rồi tính tiếp, lúc này trời cũng khuya rồi. Cố Du Xuân quay về tẩm điện của mình.
"Từ Y, lúc ta thấy Cố Du Xuân đi cùng muội thì rất ngạc nhiên đấy, không phải Nhược Nhiên muốn đi cùng sao?" Trần Cảnh Liêm hỏi
"Nhị công chúa sức khỏe lại yếu hơn rồi. Đường xá xa xôi lại hiểm trở, ta không thể để công chúa đi cùng, cũng cần có người ta đặc biệt tin tưởng ở lại chăm sóc những đứa trẻ."
Cố Nhược Nhiên khi nghe tin cũng đòi sống chết phải đi theo Tôn Từ Y, nhưng cô không cho vì sức khỏe của Cố Nhược Nhiên không tốt, lũ trẻ cần người chăm sóc để tránh những người có âm mưu hãm hại. Trận chiến thất bại, khó tránh trong nước lục đục, nổi phản loạn ép vua thoái vị. Tôn Từ Y đã hứa bằng mọi giá phải đưa Cố Dĩ An về với nàng nên cô không thể thất hứa.
Trần Cảnh Liêm gật đầu rồi rời đi, Trương Thuần Ninh vẫn còn ở trong tẩm điện chờ hắn.
Tôn Từ Y nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, ánh mắt phức tạp:
"Trương Từ Hiểu, chàng đang ở đâu chứ?"
Cố Đạt bước vào, chưa gì đã nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Tôn Từ Y:
"Đang nghĩ xem làm thế nào để cứu Trương Từ Hiểu à?"
Tôn Từ Y giật mình quay người:
"Bệ hạ giá lâm không kịp nghênh đón"
"Giữa ta và cô không cần đặt lễ nghi, cứ giống trước đây là được"
Giống trước đây? Cô cười chua xót, bây giờ Cố Đạt là hoàng đế rồi, lại còn phản bội nước nhà, cũng coi như là phản bội tình bằng hữu nhiều năm của bọn họ.
"15 vạn đại quân đó ta sẽ thả họ về Bắc Triều"
Nghe đến đây trái tim Tôn Từ Y khẽ giật lên:
"Ngài nói thật chứ? Sẽ thả họ về?"
"Trước đây ta chưa từng lừa cô"
"Nhưng huynh đã lừa ta rồi"
Ánh mắt Tôn Từ Y quá lạnh lẽo, Cố Đạt tránh ánh mắt đó, hắn ngồi xuống ghế thản nhiên rót trà, dáng vẻ hệt như vô số lần trước đây:
"Ta không lừa cô, chẳng qua do cô không nhìn ra thôi, cô tin tưởng ta"
Cô cũng không cần hỏi vì sao hắn phải làm như vậy, vì mọi việc đã quá rõ ràng.
"Ta mong huynh nể tình nghĩa nhiều năm của chúng ta mà tha cho Trương Từ Hiểu, và những người khác"
"Ta nói rồi, làm hoàng hậu của ta, cô muốn gì có đó"
"Ta là thê tử của Trương Từ Hiểu, không thể ngồi lên chỗ đó"
Thấy Tôn Từ Y kiên quyết, Cố Đạt cũng không vội, hắn biết sớm muộn gì cô cũng đồng ý ở bên hắn, dù không có được trái tim cô nhưng có thể xác là được, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà...
"Ta cho cô biết vị trí của Trương Thừa tướng và hoàng thúc nhé"
Tất nhiên là cô muốn biết.
"Bọn họ đang ở nhà lao, tất nhiên là mật thất. Mạng sống của họ dựa vào cô đấy"
"Ngài có ý gì?" Cô căng thẳng
"Bọn họ là bại tướng ở trong nhà lao lẽ nào lại được đối xử như một thừa tướng và một vương gia"
Cố Đạt đứng dậy định rời đi, những lời nói này đã tác động đến cô quá nhiều:
"Vậy còn Trương Từ Hiểu và Cố Dĩ An, bọn họ đâu?"
Biết đã thành công đả động Tôn Từ Y, Cố Đạt cũng vui, hắn cười nhẹ:
"Cố Dĩ An thì ta không biết, nhưng mà Trương Từ Hiểu..."
Tôn Từ Y hồi hộp, trong lòng như có một tảng đá đè nặng. Trước đó Trương Từ Hiểu đã từng đắc tội Cố Đạt, cũng từng vô lễ với hắn, có khi chàng ấy là người phải chịu phạt nặng nhất. Như nhìn ra cô đang nghĩ gì Cố Đạt mỉm cười chấn an:
"Cô nghĩ gì vậy? Tuy Trương Từ Hiểu đã từng đắc tội với ta, cũng là tình địch của ta nhưng mà ta là một người nhân từ cơ mà. Sẽ không vì những điều đó mà làm khó hắn. Đại Tướng quân không ngại hi sinh vì dân, rất đáng ngưỡng mộ. Ta đối đãi với hắn rất tốt đấy"
Không biết Cố Đạt đang nghĩ gì nữa, hắn nghĩ cô sẽ tin sao? Bây giờ trông Cố Đạt giống như một người có thù ắt báo vậy.
"Cô không cần lo, hai người sẽ sớm gặp nhau thôi. Đến cả Cố Dĩ An là hoàng huynh của ta cũng không được đãi ngộ tốt như hắn."
Cố Đạt rời đi, cô thở phào. Tính ra hắn cũng rất văn minh, cô không đồng ý cũng không bức ép ngay, không trói cô lại ép cô đi trên thảm đỏ với hắn.
"Có thật là chàng được Cố Đạt đối xử rất tốt không?"
Tôn Từ Y mải suy nghĩ mà tay vô tình đụng phải cơ quan trên tường. Một đường hầm bí mật xuất hiện ngay dưới chân khiến cô rơi xuống hố.
"Á" Tôn Từ Y tiếp đất đau đớn, xung quanh cô là một khoảng tối đen như mực, lối vào đã sớm đóng lại.
Cô giơ tay ra một ngọn lửa xuất hiện trên bàn tay cô soi sáng xung quanh. Đây là một đường hầm nhỏ dẫn đi đâu đó, lại tối tăm như vậy.
"Lối ra chắc là ở ngay trên đầu mình" Tôn Từ Y dùng nội công để phá tường nhưng những bức tường này rất chắc chắn, dù đỡ một đòn rất mạnh, đến cả mặt đất cũng rung chuyển nhưng lại không xuất hiện vết nứt nào. Cô cũng tìm xem có cơ quan nào khác không nhưng không có.
"Tôn Từ Y, không ngờ ngươi cũng có ngày này. Lúc trước vì muốn cuộc chạy trốn của Trương Từ Hiểu và Cố Nhược Nhiên căng thẳng mà đã viết đường hầm mật thất không thể dễ dàng bị phá" Cô thở dài:
"Có khi nào mình sẽ bị nhốt cả đời ở dưới này không? Hay là đây vốn là kế hoạch của Cố Đạt? Hắn muốn đưa mình đi đâu đó"
Cô đi tiếp với hi vọng có thể thấy lối ra hoặc là cô gặp vận may sẽ gặp nhà lao mà Cố Đạt nói.
Không biết cô đã đi bao lâu nhưng vẫn không thấy lối ra. Tôn Từ Y mệt mỏi dựa vào tường, ai ngờ lại vô tình chạm vào cơ quan khác, một cánh cửa mở ra ở phía trên, Tôn Từ Y dễ dàng leo lên, sau khi cô thoát khỏi thì cánh cửa đóng lại, trước mắt cô là một căn phòng được trang trí rất đẹp. Cố Dĩ An cả người bị thương nặng đang nằm trên sàn:
"Tiểu Lạc! Tiểu Lạc tỉnh lại!"
Tôn Từ Y lo lắng ôm lấy Cố Dĩ An, hắn dần tỉnh lại:
"Từ Y, sao cô đến đây?" Hắn yếu ớt
"Ta đến để thương nghị hòa bình, Cố Đạt muốn ta làm hoàng hậu hắn. Ta đưa huynh đi, Thuần Nhi tỷ tỷ sẽ chữa trị cho huynh"
"Nhược Nhiên...nàng ấy có đến không? Ở đây nguy hiểm lắm"
"Không, công chúa không đến, công chúa ở lại chăm Tiểu Lạc Hi"
Cố Dĩ An không có thời gian giải thích nhiều, chỉ cần biết nàng ấy không đến, vẫn an toàn, hắn nắm tay cô:
"Từ Y nghe ta nói, nếu cô gặp Trương Từ Hiểu trong tình cảnh này nhất định phải cẩn thận..."
Tôn Từ Y không hiểu Cố Dĩ An muốn nói gì, sao lại phải cẩn thận, đó là phu quân của cô mà. Bên ngoài đã truyền vào tiếng động:
"Mau vào trong xem hắn còn sống không, tuyệt đối không được để hắn chết đâu"
Cố Dĩ An nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi, Tôn Từ Y sốt ruột, hắn không ổn rồi, bên ngoài bọn họ lại sắp vào đây.