Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 7: Yến tiệc




Tôn Từ Y được Trương Từ Hiểu đưa về Tướng quân phủ. Trương Tướng quân thấy con dâu bị thương thì vô cùng lo lắng.

Đại phu băng bó cho Tôn Từ Y, e là cô phải nằm tu tâm dưỡng tính một thời gian. Đại phu bẩm báo lại với Trương Tướng quân:

"Chân của thiếu phu nhân không sao, chỉ cần chữa trị tốt sẽ khỏi ngay, không để lại sẹo"

"Phiền đại phu rồi" Lạc Dụng tiễn đại phu ra về.

Trương Tướng quân vừa lo vừa giận, ông trách móc con trai:

"Vì sao con cũng ở đó mà không bảo vệ phu nhân con vậy?"

"Là cô ta tự chạy ra, con cũng không kêu cô ta bị thương" Thái độ Trương Từ Hiểu đầy khinh thường

"Con..."

Trương Tướng quân định nói thêm thì Tôn Từ Y xen vào:

"Cha, cha đừng trách huynh ấy. Đúng là con tự chạy ra"

"Tại sao con lại có mặt ở Tiểu viện Nhã Đồng?"

Đối mặt với câu hỏi của Trương Tướng quân, Tôn Từ Y tất nhiên không nói ra sự thật:

"Con xin lỗi, là do con nhất thời ham chơi. Nói là muốn đi may y phục nhưng lúc đến trước Tiểu viện lại thấy đông đúc, tưởng ở trong đó có trò gì vui, con không ngờ cây xà ngang lại rơi xuống"

Trương Tướng quân dường như cũng tin vào lời nói dối kia, Tôn Từ Y bồi thêm vài câu:

"Cha ơi, người suýt nữa mất mạng là con trai cha, sao cha một câu cũng không hỏi huynh ấy vậy?"

"Con nghỉ ngơi đi" Trương Tướng quân bỏ đi.

Ông ta quay về phòng mình để gặp thị vệ thân cận, Tuyển Tiết.

"Tại sao kế hoạch không thành công cũng không có ai bị thương cả?"

Tuyển Tiết cúi đầu:

"Tướng quân, rõ ràng thiếu gia sẽ bị thương rồi nhưng lúc đó Tôn tiểu thư chạy ra may mắn cứu được thiếu gia"

Tiểu viện Nhã Đồng có danh tiếng lớn trực tiếp ảnh hưởng đến phủ tướng quân nên Trương Tướng quân muốn mượn con trai để tiểu viện bị xóa sổ đồng thời mưu sát Mạnh vương gia.

Tôn Từ Y ngồi trên giường, cô nhìn ấm trà. Thấy vậy Trương Từ Hiểu rót trà cho cô:

"Đa tạ huynh"

"Sao cô lại cứu ta?"

Với câu hỏi của Trương Từ Hiểu không khó khăn để cô trả lời, cô cười nhẹ:



"Ta đã nói sẽ bảo vệ huynh, nhưng hôm nay dù là huynh hay bất kì ai ta đều làm như vậy"

"Ai đã giúp cô vào Tiểu viện?"

"Là Mạnh vương gia. Huynh không cần lo, quan hệ giữa ta và Mạnh vương không thân thiết, giữa Tướng quân phủ và Mạnh vương phủ tuyệt đối không có liên hệ"

Đôi mắt Trương Từ Hiểu liếc nhìn xung quanh:

"Ta vốn không quan tâm đến quan hệ giữa phủ Tướng quân và Mạnh vương phủ"

"Thật ra kẻ đứng đằng sau mọi chuyện..."

"Ta biết" Trương Từ Hiểu cắt ngang "Không ai khác ngoài Tướng quân, ông ta chuyện gì cũng có thể làm ra. Cô đừng nghĩ ông ta coi trọng cô, sau này có việc cần dùng ông ta sẽ hi sinh cô như một quân cờ"

Đôi mắt Tôn Từ Y cụp xuống, cô vừa nghe xưng hô đã biết quan hệ giữa hai cha con họ vô cùng tồi tệ. Trương Từ Hiểu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho người cha này. Tôn Từ Y nghĩ Trương Từ Hiểu không nên nói toạc ra như vậy, bởi vì nó đúng cả, Trương Tướng quân là người sẵn sàng hi sinh bất cứ thứ gì vì gia tộc.

"Huynh đau lòng sao?"

"Đau lòng?" Trương Từ Hiểu cười khẩy:"Đây cũng đâu phải lần đầu ông ta làm vậy"

"Vậy thì tốt"

"Cô đã trở thành phế nhân rồi, chắc không tham gia yến tiệc được đâu"

"Ai nói ta là phế nhân? Đại phu nói ta cố gắng điều trị sẽ có thể đi lại trước hai ngày nữa"

Quả nhiên như lời đại phu nói, hai ngày sau cô tháo băng, vết thương đã khỏi, sẹo cũng không có. Cô đã nằm dài trên giường suốt thời gian đó, nếu như không phải hôm nay là yến tiệc trong cung e là Trương Tướng quân còn ép cô nằm trên giường thêm mấy ngày nữa.

Thất Nguyệt trang điểm và thay đồ cho Tôn Từ Y. Hôm nay cô trông phải thật xinh đẹp. Bộ đồ màu vàng có vẻ hợp với cô.

Sau khi thay ra Tôn Từ Y thoải mái chạy nhảy. Trương Từ Hiểu không hiểu nổi vì sao cô có thể vui như vậy, chỉ là đi lại thôi mà.

"Cẩn thận lại bị thương đấy"

"Không sao, nằm trên giường hai ngày chán quá, để ta thỏa mãn một lần đi"

Được lúc vui vẻ Tôn Từ Y vừa mỉm cười vừa vui vẻ xách váy xoay một vòng, hai tay cô để trước eo bên phải như là hành lễ. Trông cô thật lộng lẫy.

Trương Từ Hiểu đỡ trán ra chiều mệt mỏi:

"Mau đi thôi cẩn thận trễ giờ"

Bước xuống xe ngựa Tôn Từ Y phải choáng váng trước khung cảnh đồ sộ và lung linh trong cung. Trương Từ Hiểu giơ tay ra tỏ ý muốn đỡ cô xuống xe, vì trên xe ngựa còn có Trương Tướng quân, Tôn Từ Y không thể từ chối.

Cả 3 cha con bước đến Ngự hoa viên, lúc này các vị đại thần, phi tử đều đang ở đây. Còn có cả các vương gia công chúa nhỏ tuổi.

Ai thấy Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y cũng đều khen ngợi hai người đẹp đôi. Thấy nhàm chán Trương Từ Hiểu kéo cô ra một chỗ khác nhưng lại vô tình đụng độ với các vương gia và công chúa.

Đại công chúa_Cố Ngân Sương vừa thấy Trương Từ Hiểu đã lao đến ôm lấy chàng:



"A Hiểu ca ca, muội rất nhớ huynh đấy!"

Trương Từ Hiểu đưa mắt nhìn Tôn Từ Y, hai người nhìn nhau giao tiếp bằng ngôn ngữ mắt:

"Cô còn đứng đó làm gì? Còn không mau cứu ta"

Tôn Từ Y liếc mắt đi chỗ khác như muốn nói rằng:

"Chẳng liên quan gì đến ta"

Cố Ngân Sương cứ như vậy không chịu buông ra, thấy Trương Từ Hiểu cũng tội nghiệp, cô quyết định bước lên giải vây:

"Đại công chúa" Tôn Từ Y hành lễ" Xin người buông phu quân của thần ra"

Cố Ngân Sương buông Trương Từ Hiểu, nàng ta liếc nhìn Tôn Từ Y đầy khinh miệt:

"Thì ra ngươi là kẻ dám chen vào chỗ của ta, Tôn Từ Y, con gái Tôn thái phó"

Chân mày Tôn Từ Y khẽ chuyển động, Cố Ngân Sương nhìn cô cười khẩy một cái:

"Ta tưởng ngươi phải là một thôn nữ hết sức bình dị, nhưng không ngờ ngươi cũng rất xinh đẹp, còn rất có phong thái nữa"

"Đa tạ công chúa khen ngợi"

Lúc này các vương gia cũng xúm lại. Liêm vương, Tề vương và Trác vương đều là những đứa con do hoàng hậu sinh ra, hoàng thượng hết mực cưng chiều từ sớm đã phong làm vương gia.

Liêm vương liếc nhìn Tôn Từ Y:

"Thì ra là thiếu phu nhân Trương Từ Hiểu, quả nhiên xinh đẹp như hoa"

Tôn Từ Y cũng hạ mình hành lễ trước hai vị vương gia đứng cạnh.

"Liêm vương điện hạ đã quá lời"

Trương Từ Hiểu tiến lên và kéo phu nhân đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đại công chúa nhìn Tôn Từ Y với ánh mắt thù hằn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Khi thấy đã đi xa, Tôn Từ Y hất tay Trương Từ Hiểu ra:

"Huynh làm gì vậy? Không hành lễ với bọn họ sao?"

"Cô mới là người có vấn đề, có ai lại hạ mình đi hành lễ trước đống rác?"

Thì ra câu trong cung toàn rác của Trương Từ Hiểu là chỉ bọn họ.

"Vậy chúng ta đường ai nấy đi"

Đột nhiên Trương Từ Hiểu ôm ngực đau đớn, khuôn mặt đã sớm nhăn nhó.

"Trương Từ Hiểu, huynh không sao chứ?" Cô lo lắng đỡ lấy chàng.