Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 65: Lạc đường




"Ngày xảy ra hỗn kiếp, ta và Nhược Nhi bị kéo vào bóng đen. Nhưng khi tỉnh lại một lần nữa, ta đã thấy mình ở trong cơ thể của công tử Trần gia. Ta quyết định giấu kín cho đến hôm đại hội săn bắn" Trần Cảnh Liêm kể lại

Lần này cô không còn kinh ngạc hay lạ lẫm vì lần này với vụ Trương Thuần Ninh không khác.

"Ta không ngờ Tôn Từ Y ở kiếp này lại không giống kiếp trước, đều là Tôn Từ Y nhưng lại không giống nhau chút nào. Lại còn khiến ta ở kiếp này mê mẩn không lối thoát"

Tôn Từ Y nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Cảnh Liêm:

"Huynh nói gì cơ?"

"Ai cũng biết hắn yêu cô đến mức có thể hi sinh cả mạng sống, chỉ có cô là không biết"

Nét mặt vui tươi của Tôn Từ Y lập tức biến sắc khi nghe xong câu nói kia. Môi cô mím chặt, không biết thế nào mà trong lòng lại thầm hi vọng.

"Đừng nói về Trương Từ Hiểu kia nữa. Chuyện này tạm thời không nên để người thứ ba biết. Ta hi vọng huynh cùng Thuần Nhi tỷ sẽ tiêu diệt bóng đen một lần nữa"

"Cô đùa ta sao? Kiếp này ta chỉ muốn làm một người bình thường, không muốn lo lắng nữa"

Tôn Từ Y sụp đổ hoàn toàn. Đến cả cặp đôi này cũng không quan tâm đến việc bóng đen sẽ hủy diệt Bắc Triều.

"Bảo bối, con chờ ta lâu không?" Cố Khải Ngôn hân hoan bước đến

"Vương gia" Trần Cảnh Liêm cúi người

Tôn Từ Y lắc đầu, hiện giờ cả hai người đều ở đây, cô đánh liều mang chuyện của Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên kể lại

Nghe xong mặt ai nấy đều hốt hoảng không tin được.

Trần Cảnh Liêm bàng hoàng mà lớn tiếng:

"Ta từng nghĩ cô là một người suy nghĩ thấu đáo, không ngờ chính cô cũng hồ đồ"

Cố Khải Ngôn thấy con gái bị người ta hét vào mặt liền khó chịu trừng mắt:

"Ngươi im miệng, cho dù Từ Y có làm sai ngươi cũng không được phép quát nó"

"Tình yêu giữa bọn họ không có tội." Giọng cô lí nhí: "Con chỉ muốn hai người toàn tâm toàn ý đến tham dự vào ngày mai, nhất định họ sẽ rất vui"

"Nhược Nhiên...con hồ đồ quá rồi." Cố Khải Ngôn lắc đầu chép miệng.

"Hai người yên tâm, chính vì công chúa và vương gia đã sớm lên kế hoạch nên sau này sẽ không có cản trở gì. Bọn họ sẽ hạnh phúc"

Trần Cảnh Liêm bất mãn kéo tay Tôn Từ Y ra một góc nói chuyện:

"Có phải cô điên rồi không? Cô biết trong người Lạc Dụng đã có bóng đen mà"

"Chuyện này ta sẽ nghĩ cách sau."

Trần Cảnh Liêm thở dài, đầu hơi cúi xuống, hai tay đặt lên vai cô:

"Cô ở đây là để thay đổi mọi việc, đúng không? Nhưng ta thấy không thay đổi chút nào, càng tồi tệ hơn. Tình yêu của Cố Dĩ An là sai trái, bị bóng đen thao túng. Sợ rằng..."

Tôn Từ Y gạt hai tay hắn xuống, cô vẫn cố nói lí lẽ:

"Huynh không cần lo. Cố Dĩ An uất hận vì không đến được với công chúa nên mới bị bóng đen điều khiển, nhưng bây giờ bọn họ đang chuẩn bị thành thân rồi. Vậy còn lí do gì để bọn ta hắc hóa?"

Trần Cảnh Liêm suy nghĩ một lúc rồi cũng thấu hiểu phần nào, dù sao giờ hắn nói gì cũng không thể thay đổi.

Chiều tối, Tôn Từ Y ở trong bếp nấu ăn. Cô nhìn ra ngoài lại thấy Cố Dĩ An và Cố Nhược Nhiên đang trang trí lại mọi thứ, vải đỏ đã được treo lên. Thấy hai người vui vẻ trong lòng cô cũng vui thay.

Trong khi cô đang sơ chế nguyên liệu thì con cún nhỏ hồi sáng chạy vào, nó luôn nhìn con cua trên tay cô, ánh mắt mong đợi.

"Tiểu Mãn, ngươi cũng muốn ăn cua sao?" Cô cúi xuống hỏi

Con cún nhỏ sủa lên một tiếng rồi nhảy lên, miệng nhanh chóng ngoạm lấy một miếng thịt bò trên bàn. Nó tung tăng chạy ra ngoài, cô vội đuổi theo, đến cửa sau sơn trang thì nó dừng lại nhìn cô:

"Tiểu Mãn, đừng chạy nữa. Ta sẽ cho ngươi miếng thịt kia được không?"

Ai ngờ Tiểu Mãn quay phắt bỏ chạy vào rừng. Cô chạy theo nó, không phải lấy miếng thịt mà là muốn giữ cún con ở lại, vì cô nghe nói ở trong rừng này khi trời tối sẽ có quái vật, rất nguy hiểm. Nhưng cún con nhỏ nhắn chạy rất nhanh, cô vốn không theo kịp nó.

Mãi hai người kia mới trang trí xong. Cố Dĩ An hài lòng với kết quả của mình, hắn dìu Cố Nhược Nhiên vào trong nghỉ ngơi.



"Không biết Từ Y làm gì mà không chịu ra ngoài, để ta đi xem thử"

Nàng gật đầu nhìn Cố Dĩ An rời khỏi đó.

Lúc này hắn mới phát hiện ra Tôn Từ Y không ở trong bếp, nói là nấu ăn nhưng mọi thứ dường như còn nguyên vẹn.

"Trời đã tối lắm rồi phu nhân còn đi đâu?"

Hắn nhìn ra ngoài, những giọt mưa tí tách rơi xuống mặt đất rồi dần hóa thành cơn mưa lớn.

Một lúc sau Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn che ô bước vào đại sảnh.

"Vương gia?" Cố Dĩ An kinh ngạc: "Sao ngài lại đến đây?"

Vừa gặp nhau Cố Khải Ngôn đã buông lời trách móc:

"Được lắm, các ngươi thành hôn mà dám giấu ta. Ít ra cao đường ngày mai cũng phải có người ngồi chứ"

Cố Nhược Nhiên mỉm cười vui vẻ, hoàng thúc cũng đồng ý với hôn sự này, nàng nghĩ chắc là Tôn Từ Y đã thuyết phục.

Trương Từ Hiểu ngó trước ngó sau liền thấy thiếu gì đó:

"Tôn Từ Y đâu?"

Nàng và hắn nhìn nhau một hồi, chính hai người cũng không biết Tôn Từ Y đã đi đâu. Hắn nói:

"Ta tưởng Từ Y đi cùng huynh"

Cố Khải Ngôn cũng bị tình hình này làm cho căng thẳng:

"Trời vừa tối lại còn mưa, con bé có thể đi đâu? Con gái của ta...ta phải đi tìm nó"

Trương Từ Hiểu cũng rất sốt ruột, chàng nắm chặt ô giấy trong tay:

"Trời tối ra ngoài rất nguy hiểm, không ai được rời khỏi sơn trang..."

"Bây giờ còn việc gì quan trọng hơn tìm phu nhân chứ?" Cố Nhược Nhiên hoảng hốt cắt ngang

"Công chúa, ta chưa nói hết. Ta đi tìm nàng ấy"

Trương Từ Hiểu nhanh chóng chạy ra ngoài trước sự chứng kiến của mọi người. Khi thấy cửa sau mở, chàng nghĩ chắc đã có thứ gì đó dẫn dụ phu nhân mình lên rừng.

Lúc này đã sắp tối hẳn, trời thì mưa to. Tôn Từ Y ở trên rừng đang lần mò tìm lối đi, cả người cô đã ướt sũng. Cô phải ôm chặt lấy cái cây và dùng chút pháp lực yếu ớt giữ ngọn lửa trên tay để soi sáng.

"Kết quả vẫn không tìm được Tiểu Mãn về"

Nhưng chính lúc địa hình không thuận tiện để chiến đấu thì mấy con quái vật lại lao đến. Khi cô vận hết bản lĩnh để bảo toàn tính mạng thì lại bị trượt chân, vì đường trơn mà cô bị ngã còn lăn xuống chỗ nào đó, một thân cô giờ dính đầy bùn đất. Cô cay cú nắm chặt lấy cây cỏ, thân thể đau đớn mệt mỏi:

"Thật tội nghiệp, trước giờ mình chưa từng rơi vào tình cảnh này. Mình lạc đường rồi, có lẽ cả đời cũng không ra khỏi khu rừng này"

"Tôn Từ Y!"

Là giọng của Trương Từ Hiểu, cô đang nghĩ mình nhất định vì quá sợ hãi mà gặp ảo giác. Nhưng không ngờ cô có thể nghe được tiếng bước chân khi chàng tiến lại gần. Vì vui mừng quá độ Tôn Từ Y vô thức ôm chặt lấy phu quân:

"Thật sự là chàng rồi, ta còn tưởng không gặp lại chàng nữa"

"Không phải ta đang ở đây rồi sao" Chàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về cô

"Chúng ta mau quay về đi"

Trương Từ Hiểu nắm lấy bàn tay đã lạnh cóng của Tôn Từ Y rồi dắt cô ra khỏi đây. Nhưng đi đi lại lại một hồi đã không biết mình đang ở đâu. Có nhiều quái vật đã được chàng giải quyết.

"Đừng nói là chàng cũng bị lạc đường đấy" Cô nghi ngờ về khả năng dẫn dắt của phu quân

"Biết sao được, tại trời tối khó mà phân biệt phương hướng."

Đi một lúc, cả hai lại thấy được ở một nơi khá bằng phẳng có vài ngôi nhà thưa thớt. Tôn Từ Y vốn là định đến xem thử nhưng vì đường trơn mà bị ngã lần nữa, cả thân thể đổ rạp xuống người Trương Từ Hiểu. Cả hai sát mặt bốn mắt nhìn nhau. Cô nhanh chóng đứng dậy:

"Ta xin lỗi, khiến y phục chàng bị bẩn rồi

Chàng có bị đau không?" Tôn Từ Y mếu máo kéo phu quân đứng lên

"Ta không sao, nếu là nàng thì mọi chuyện đều ổn"



Hai người cùng bước đến trước một trong những căn nhà kia. Trương Từ Hiểu giơ tay khiến ổ khóa bị đóng băng rồi vỡ ra, tiếng kim loại rơi "bộp" xuống đất khiến Tôn Từ Y chú ý.

Bước vào bên trong là một nơi tối om, Tôn Từ Y tạo lửa giơ tay lên để soi sáng. Những cây nến trong nhà nhanh chóng được Trương Từ Hiểu thắp lên, cảm giác lúc này mới sáng hơn.

Chàng dùng cái chậu đồng ở trong nhà mà ném một đống gỗ bên cạnh vào đó, đột nhiên lửa bùng cháy trong chậu tạo cảm giác ấm áp.

Thấy cả người phu nhân đã ướt hết còn lấm lem bùn đất, Trương Từ Hiểu xót xa. Chàng vừa phất tay bùn đất trên người cô và mình biến mất ngay tức khắc, chỉ có y phục và tóc là không thể khô.

Tôn Từ Y đã lạnh run người nên ngồi cạnh chậu sưởi ấm.

"Không phải nàng cầm đá giữ ấm của Khải vương sao? Còn nữa, lí do gì khiến nàng bất chấp trời tối mà chạy lên rừng?" Chàng tiến lại gần

"Thật ra ta đã tặng nó cho một binh sĩ, tối hôm đó rất lạnh mà hắn ta là người bị thương nặng nhất" Cô lí nhí không rõ ràng: "Ta thấy Tiểu Mãn chạy đi, sợ nó gặp chuyện nên đã đuổi theo. Không ngờ trời mưa, còn bị lạc đường"

Chàng thở dài, không biết trên đời này còn có ai ngốc hơn phu nhân mình không.

"Nó sẽ biết đường mà trở về thôi. Mấy con chó ở đây hay như vậy mà"

Tôn Từ Y không đáp lại gì, cô nhìn hành động của Trương Từ Hiểu. Chàng đang lục lọi đồ đạc trong nhà. Căn nhà này có vẻ đã bị bỏ hoang khá lâu nên mọi vật dụng đều cũ kĩ, cũng không còn lại thứ gì có thể dùng được, cả y phục cũ cũng không có.

Chàng nghe tiếng mưa đang dần nặng hạt:

"Ta vừa báo cho Khải vương gia rồi. Ngài ấy đã rất lo cho nàng. E là tối nay chúng ta không về được."

Tôn Từ Y vì thấy lỗi là do mình nên chỉ ngồi im lặng, cô ôm chặt lấy thân mình. Thấy Trương Từ Hiểu cởi y phục, cô đỏ mặt hốt hoảng:

"Chàng...chàng làm gì thế?"

"Y phục ướt hết rồi, không lẽ cứ mặc trên người. Nàng cũng cởi ra đi, sẽ bị ốm đấy"

Nhìn dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì của Trương Từ Hiểu, cô sững người ra đó, trong lòng nghĩ thầm:

"Sao chàng có thể cởi đồ trước mặt một nữ nhân chứ?"

Thấy cô ngồi im mà ngẩn người nhìn chằm chằm đống lửa chàng biết ngay cô đang ngại ngùng, chắc là nghĩ chàng là một người không đàng hoàng:

"Chúng ta là phu thê, cũng không phải là chưa xảy ra quan hệ, thứ gì cũng thấy hết rồi. Nàng không cần ngại"

Tôn Từ Y há hốc mồm miệng khi nghe câu này, đúng là đã xảy ra quan hệ, nhưng những lần đó cô đều không tỉnh táo mà.

Nghĩ thế nào cô cũng đành cởi y phục ra để hong khô, dù sao cũng dễ chịu hơn là mặc một bộ đồ bị ướt.

Tôn Từ Y ngồi dưới sàn nép sát vào người Trương Từ Hiểu, hai người đều không mặc gì, chỉ quấn chung một cái chăn cũ quanh người. Cô lơ đễnh nhìn đống gỗ đang cháy mà vô thức dựa mình vào lồng ngực Trương Từ Hiểu, cả tay và chân chàng đều lạnh toát chỉ có chỗ này là ấm áp:

"Lúc nãy ta nghe tiếng "rắc", không phải là chàng phá khóa chứ?"

"Nếu không phá thì sẽ không có chỗ trú mưa"

"Chàng làm sao mà tìm được ta thế?"

Trương Từ Hiểu trầm ngâm một hồi rồi cũng trả lời:

"Trước đây ta từng nói nàng chính là ánh sáng, ta đã dựa vào ánh sáng để tìm ra nàng"

Nghĩ lại những gì mọi người nói với mình, cô nhắm mắt lại cảm nhận. Dù bên ngoài trời mưa to nhưng cô lại cảm nhận được rất rõ tiếng tim mình đang đập:

"Ta tự hỏi chàng có thể dừng bước không? Bây giờ chắc là vẫn chưa muộn. Nếu chàng thật sự thích ta, ta không biết phải làm sao nữa" Cô thầm nghĩ

Đêm đó cơn mưa cứ dai dẳng mãi không dứt. Thời gian vẫn cứ trôi qua...

Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh sáng từ ngoài hắt vào khiến Tôn Từ Y tỉnh giấc.

"Mình đã ngủ quên lúc nào thế?"

Cô thấy mình đang ngồi trong lòng Trương Từ Hiểu, hai người vẫn quấn chung chăn, dựa vào bức tường cạnh đó. Lúc này chàng vẫn đang ngủ say. Lửa đã tắt hẳn.

"Đừng nói là cả đêm qua Trương Từ Hiểu ôm mình ngủ đấy" Cô nghi ngờ mà với tay lấy y phục cạnh đó, qua một đêm y phục của cả hai đều đã khô.

Hai mắt Trương Từ Hiểu khẽ lay động, chàng tỉnh giấc. Thấy Tôn Từ Y đã dậy thì chàng mới nhẹ nhàng cử động, dường như cả người đã không chuyển động một đêm. Thấy Tôn Từ Y lo lắng còn không đợi cô mở miệng thì chàng đã lắc đầu, ý chàng là không sao.

Một lúc sau, cả hai mặc lại y phục rồi trả lại một căn nhà nguyên vẹn như lúc đầu. Trời đã không còn mưa mà còn hửng chút nắng ấm. Có lẽ hôm nay đúng là ngày tốt.