Tôn Từ Y ngồi yên trong phòng, bên ngoài có tiếng bước chân và giọng nói vang lên:
"Vất vả rồi. Đến lượt ta thay ca, các ngươi mau đi tắm rửa rồi dùng bữa tối đi"
"Được"
Cô thầm nghĩ chắc là binh lính canh gác đang thay ca. Quả nhiên là Trương Từ Hiểu làm việc có khác, rất cẩn thận. Cô tò mò không biết phía công chúa thế nào, vì thấy Khải vương mãi chưa quay lại nên cô muốn ra ngoài xem thử, nhưng cánh cửa vừa mở ra đã bị hai thanh kiếm vắt chéo chắn ngang lối đi:
"Công chúa, người không được ra ngoài."
Tôn Từ Y thận trọng dùng quạt che mặt lại, cô nói:
"Thật ra ta chỉ muốn đi tìm y phục để thay thôi"
"Tướng quân nói nếu công chúa muốn ra ngoài thì phải báo lại cho ngài ấy. Y phục sẽ được mang đến phòng công chúa ngay"
"Được rồi, được rồi" Cô đóng cửa phòng nhanh chóng quay vào trong.
Cố Khải Ngôn cũng quay lại, ngài tiến đến trước phòng của Tôn Từ Y, trong lòng cũng cảm động vì nuôi dạy được một người tính toán chu toàn khi thấy rất nhiều người canh gác quanh căn phòng:
"Xem ra còn tốt hơn chỗ công chúa thật, Hoàng Vệ Quân có một Tướng quân như Trương Từ Hiểu cũng tốt" Khải vương nghĩ thầm
"Vương gia, không biết ngài có gì dặn dò?" Tất cả binh lính đồng loạt cúi người
Nghe bọn họ nói "Vương gia", Tôn Từ Y biết là nghĩa phụ đã quay về cũng mừng thầm đứng ngồi không yên.
"Bổn vương muốn gặp công chúa một lúc thôi"
"Tướng quân có dặn không ai được phép vào trong gặp công chúa, trừ khi là có sự đồng ý của Tướng quân"
Nghe xong Tôn Từ Y đơ người. Câu trước vừa tự hào câu sau liền không muốn nữa, Cố Khải Ngôn hít lấy một hơi sâu cố bình tĩnh:
"Ta là vương gia, vương gia đấy. Đến cả ta mà hắn cũng không tin tưởng sao?"
"Mong vương gia hiểu cho. Nếu có chuyện quan trọng mạt tướng sẽ thay ngài chuyển lời đến Tướng quân"
"Thôi khỏi, bổn vương tự đi gặp hắn" Cố Khải Ngôn hậm hực rời đi
Tôn Từ Y hụt hẫng, dù sao cô cũng không phải công chúa thật mà lại cho canh gác kĩ càng khác nào nhốt cô trong lồng chứ?
Cố Khải Ngôn xuống dưới tìm Trương Từ Hiểu, lúc này Trương Từ Hiểu đang bố trí lại người canh gác.
"Ta muốn gặp công chúa một lúc, thế nào?"
"Để làm gì ạ?" Trương Từ Hiểu vẫn quan sát chỗ đứng của từng người để sắp xếp: "Ngươi qua bên đó"
Binh lính vội di chuyển theo ý chàng, Cố Khải Ngôn dường như cạn lời:
"Con nghi ngờ cả ta sao? Nhìn kĩ này, ta là kẻ đã bỏ công sức ra để dạy dỗ con đấy"
"Con không có nghi ngờ, chỉ là không tin tưởng" Trương Từ Hiểu vội bác bỏ ý kiến của Cố Khải Ngôn: "Nếu không có gì quan trọng, người vẫn nên cách xa công chúa để đảm bảo an toàn"
Cố Khải Ngôn bất mãn làm ầm lên:
"Các người xem này, hiền tế của ta đến cả nhạc phụ nó cũng không còn chút niềm tin căn bản nào, quả nhiên Tướng quân phải làm việc tốt, còn nhạc phụ đại nhân không quan trọng"
Các binh lính đều phải nhịn cười trước hành động của Cố Khải Ngôn, họ không ngờ một vương gia mà lại có mặt này, giống một đứa trẻ. Trương Từ Hiểu bất lực đưa tay đỡ lấy trán, chàng đưa lệnh bài cho Khải vương:
"Được rồi, được rồi. Nhạc phụ đại nhân, người mau đi gặp công chúa để tiểu tế làm việc"
Cố Khải Ngôn cầm lấy lệnh bài hài lòng rời đi ngay, Trương Từ Hiểu nhìn theo bóng lưng của nhạc phụ:
"Sao Khải vương lại muốn gặp công chúa đến mức này? Lẽ nào là có gì đó bí ẩn"
Tôn Từ Y đợi mãi cuối cùng cũng đợi được nghĩa phụ. Cố Khải Ngôn vừa bước vào phòng đã ngồi xuống ghế:
"Canh gác thật nghiêm ngặt, mãi mới có thể vào được"
Cô rót trà ra chén rồi đặt đến trước mặt ngài:
"Vương gia vất vả rồi, uống miếng trà đi"
Cố Khải Ngôn đẩy chén trà ra:
"Ngồi cả ngày trong xe ngựa chắc con phải chán lắm"
"Rất chán luôn. Chân ta tê đến bây giờ vẫn chưa hết đây này." Cô than thở
"Ta xoa bóp cho con"
"Không cần đâu, lúc nữa là hết ngay" Tôn Từ Y vội vàng từ chối: "Nếu để trưởng bối làm công việc này thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Nhưng ta là cha con mà, ai cũng muốn giúp con gái mình làm gì đó"
Cô cười nhẹ rồi chỉ tay lên mũ phượng trên đầu mình:
"Nếu vậy ngài có thể bỏ thứ vướng víu này ra giúp nữ nhi không?"
Cố Khải Ngôn tiến ra phía sau Tôn Từ Y gỡ bỏ mũ phượng và trâm cài xuống:
"Công nhận mũ phượng của con làm đẹp thật đấy, rất cầu kì. Hơn nữa chiều cao và dáng người hai đứa cũng ngang nhau, nếu không lộ mặt thì không ai biết được ai là thật ai là giả"
Tôn Từ Y nghịch đuôi tóc của mình, vẻ mặt thất thần:
"Công chúa xuất giá có thể không cầu kì sao?"
"Dù biết đó là một việc làm vô bổ?"
Lúc này Trương Từ Hiểu bước đến trước cửa phòng, lính canh cúi đầu định lên tiếng chàng liền giơ tay ngăn cản, dùng ánh mắt ra lệnh cho họ canh gác bình thường. Chàng tiến lại gần một chút để nghe tiếng động từ bên trong.
Tôn Từ Y đang định nói gì đó thì bị Cố Khải Ngôn dùng tay bịt miệng lại, ngài đã phát hiện ra Trương Từ Hiểu ở bên ngoài:
"Có kẻ đã tò mò rồi"
Cô gật đầu muốn nói mình đã hiểu:
"Không ngờ Cố Khải Ngôn lại nhạy bén như vậy, quả nhiên sư phụ của nam chính có khác"
Một lúc không nghe được tiếng động gì bên trong Trương Từ Hiểu mới quay người rời đi, cái bóng phản chiếu trên cánh cửa cũng dần biến mất. Hai cha con bên trong khẽ thở ra nhẹ nhõm.
"Hai đứa cãi nhau đến bây giờ vẫn chưa làm lành sao?" Cố Khải Ngôn thắc mắc
"Không có cãi nhau, chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhau thôi"
"Vẫn chưa yêu nhau sao?"
Cô hoảng hốt đánh nhẹ vào tay Cố Khải Ngôn:
"Ngài nói gì vậy? Sao có thể chứ?"
"Ta chỉ hỏi thôi mà." Cố Khải Ngôn xoay xoay chén trà trên bàn, đôi mắt đầy bí ẩn: "Quan hệ giữa hai người...ta là người ngoài cũng nhìn ra. Có áp lực sao?"
Cô không biết những người có tình yêu nhìn vào phu thê hai người đều thấy có áp lực hay gì mà đến cả Cố Khải Ngôn cũng hỏi vậy, trước đây Cố Dĩ An cũng từng hỏi cô câu tương tự.
"Áp lực...cũng có một chút." Cô trả lời lí nhí
"Con không muốn ở lại với Trương Từ Hiểu à? Ta thấy con đối với tiểu tử kia rất đặc biệt"
Tôn Từ Y có vẻ tức giận, cô bắt đầu cáu gắt:
"Rõ ràng ngài cũng biết hôn nhân giữa ta và Trương Từ Hiểu chỉ là lừa dối thôi. Tại sao các người đều làm khó ta bằng những câu hỏi này, cho rằng ta với Trương Từ Hiểu nên ở bên nhau."
Cố Khải Ngôn không biết nói gì, ngài chưa bao giờ thấy con gái tức giận thế này.
"Ta gả cho chàng ấy đã 5 năm, trong 5 năm này ta cũng rất cố gắng, ta hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu, tri kỉ, thậm chí là người thân. Giúp đỡ lẫn nhau, nương tựa nhau tới già"
Nói rồi Tôn Từ Y gục xuống bàn, trong lòng cô lúc này vô cùng khó chịu, cảm giác này đã luôn len lỏi trong cô từ khi Trương Từ Hiểu và cô bắt đầu tránh mặt nhau.
Tôn Từ Y không biết kể từ khi nào mình bắt đầu có tham vọng với Trương Từ Hiểu, biết mình đã thích Trương Từ Hiểu, vì sợ đổi lại kết cục giống Tôn Từ Y nguyên tác nên mới tránh né đối phương. Cô phải can đảm lắm mới nói được một câu lưu loát thế này, lòng cô đau đến quặn thắt.
Ai ngờ Trương Từ Hiểu từ đầu đến cuối luôn đứng bên ngoài và đã nghe hết tất cả, lúc nãy cái bóng ngoài cửa chỉ là của một binh lính rời đi nhằm đánh lừa người bên trong. Lính gác cũng biết được người ở bên trong không phải công chúa mà là Tướng quân phu nhân. Trương Từ Hiểu lặng lẽ quay về phòng của mình, chàng lại cho rằng phu nhân là đang nói lời thật lòng.
Cố Khải Ngôn cũng nhận ra cô đang sợ hãi điều gì đó nên mới không dám đối mặt với tình cảm của mình. Biết mình vô tình khiến con gái đau lòng, ngài nhanh chóng dỗ dành:
"Ta xin lỗi, thật sự không cố ý làm khó con. Ta mang đến cho con ít kẹo ngọt nhé, nãy ta thấy bên ngoài bán rất nhiều đấy"
"Ta không cần, ngài đi ra ngoài đi!" Tôn Từ Y đứng dậy, cô dùng sức đẩy lưng Cố Khải Ngôn từ phía sau
"Bảo bối, ta thật sự không cố ý, con cũng đừng tức giận mà đuổi ta đi chứ"
Ngay lúc này, một mũi tên được bắn ra, nó xuyên qua cửa sổ với mục tiêu là Tôn Từ Y.
"Cẩn thận!" Cố Khải Ngôn ôm lấy con gái mà nhanh chân tránh sang một bên
Một đám người mặc đồ đen phá nát cửa sổ rồi nhảy vào phòng, khoảng 10 người. Cố Khải Ngôn vội kéo tay Tôn Từ Y chạy ra ngoài, lính canh cũng không hiểu có chuyện gì cho đến khi đám hắc y nhân cầm kiếm rượt theo hai người.
Nghe được tiếng hét ầm ĩ và tiếng vũ khí va chạm, Trương Từ Hiểu cũng chạy ra xem, chàng không ngờ bên Tề vương lại manh động nhanh chóng muốn phá hỏng tất cả, vì có Trương Từ Hiểu và Cố Khải Ngôn nên bọn chúng nghĩ bên này chắc chắn chứa công chúa thật.
Trong đám hỗn loạn, Cố Khải Ngôn kéo cô về sau lưng, giọng nói trầm mặc:
"Đừng sợ, ta bảo vệ con"
"Ai sợ chứ? Ta cũng biết dùng kiếm đấy nhé" Tôn Từ Y đầy tự tin đáp
Binh lính của Hoàng Vệ Quân căn bản không phải đối thủ của đám thích khách. Trong lúc đánh nhau, Cố Khải Ngôn phải luôn bảo vệ bản thân mình cũng phải lo cho Tôn Từ Y.
Một tên thích khách cầm kiếm bay lên nhắm thẳng vào Tôn Từ Y, không biết thế nào mà trên tay cô bỗng có một thanh kiếm nạm ngọc, trong lúc cấp bách cô nhanh chóng giơ kiếm lên chặn đường kiếm của thích khách, vì sức lực của tên kia quá mạnh nên cô bị ngã ra phía sau, cũng may Trương Từ Hiểu kịp thời đỡ lấy cô.
Trận chiến diễn ra kịch liệt cuối cùng quân ta từng người lại ngã xuống, bên thích khách cũng tổn thất không ít nhưng bọn chúng kiên quyết lấy mạng cô.
Tôn Từ Y cầm thanh kiếm kì lạ kia mà đánh nhau với thích khách, dù có chút vụng về nhưng cũng có thể tự vệ được. Nhưng cô không để ý phía sau lưng, một tên đang lao đến, Cố Khải Ngôn thấy rõ liền không đắn đo mà ném thanh kiếm của mình sang, thanh kiếm thuận lợi xuyên qua tim hắn, nhưng chính Cố Khải Ngôn lại bị đồng bọn hắn đâm một nhát sau lưng. Tên kia bị một chưởng hàn băng của Trương Từ Hiểu đánh trúng liền ngất xỉu, thanh kiếm cũng bị rút ra khỏi cơ thể của Cố Khải Ngôn, ngài đau đớn ngã khuỵu xuống, miệng nôn ra máu:
"Vương gia!" Tôn Từ Y chạy đến, vì lo sợ mà hai mắt đã đẫm lệ
"Đừng khóc, ta không sao. Chỉ cần có ta ở đây, không kẻ nào được phép tổn thương con gái ta" Vừa dứt câu Cố Khải Ngôn đã không chịu nổi mà ngã ra.
Thấy đồng đội mình đã bị giết hết, ba tên thích khách còn lại liều mạng chạy trốn. Binh lính định đuổi theo nhưng bị Trương Từ Hiểu ngăn cản:
"Đủ rồi, chúng ta đã có nhân chứng. Không cần mạo hiểm"
Sau trận chiến, khung cảnh xung quanh đã đổ nát hết sức tàn tạ.
Tôn Từ Y ôm lấy thân thể dần lạnh lẽo của Cố Khải Ngôn, nước mắt cô rơi xuống:
"Vương gia, sao ngài lại hồ đồ như vậy?"
"Đứa con gái ngốc này, con là con gái ta. Ta tuyệt đối không để con bị thương" Cố Khải Ngôn yếu ớt
Trương Từ Hiểu bước đến, vẻ mặt vô cùng chán nản:
"Vương gia, ngài định nằm đó đến khi nào đây? Không thấy phu nhân ta khóc đến tội nghiệp sao?"
Cố Khải Ngôn định gắng gượng ngồi dậy nhưng Tôn Từ Y nhờ hai cung nữ cạnh đó dìu ngài về phòng để trị thương. Thật ra không phải cô không biết Cố Khải Ngôn đang giả vờ vết thương của mình rất nghiêm trọng, nhưng người tình nguyện hi sinh vì cô rất hiếm gặp, Khải vương còn tốt hơn Trương Thừa tướng rất nhiều lần.
"Dù sao ngài ấy đang bị thương, chàng cũng không cần phải vạch trần người ta sớm như vậy" Tôn Từ Y nói
"Từ trước đến nay ta luôn không quen nhìn ngài ấy giả vờ. Chắc nàng sẽ nghĩ Khải vương tốt hơn Trương Thừa tướng"
Trương Từ Hiểu bước đến nhặt thanh khiếm của Tôn Từ Y bỏ quên dưới đất rồi giơ nó đến trước mặt cô
"Chàng có ý gì?"
Tôn Từ Y vừa đưa tay định cầm lấy thanh kiến thì nó đã biến thành vòng tay hoa đào, lúc này cô mới phát hiện ra chiếc vòng trên tay mình không thấy đâu:
"Thì ra vòng tay đã biến thành kiếm" Cô ngạc nhiên
"Chắc nàng cũng nghe đến kiếm Hỏa Đế của Mạnh vương rồi, thanh kiếm này của nàng cũng giống như thế. Còn có phần uy lực hơn. Nhưng thật tiếc nàng không biết dùng"
Trương Từ Hiểu nói không sai, khi cô cầm kiếm trong tay có thể thấy nó là một thanh kiếm rất bền, bây giờ đến cả cách gọi kiếm ra cô cũng không biết. Tôn Từ Y đeo vòng vào tay mình, cô ngắm nhìn nó, thật may không một chút tổn hại. Trương Từ Hiểu quay sang vừa đưa tay ra những sợi dây thừng chắc chắn đã trói mấy tên thích khách đang ngất xỉu lại:
"Trương Thừa tướng, thật sự thương nàng. Nhưng sau vụ này nàng chắc là cũng biết thêm một số thứ, ông ta sẽ không để bản thân bị thương chỉ để cứu người thân"
Những binh lính bị thương đều được dìu về phòng, còn lại là những người không sống sót nổi bị đưa ra khỏi dịch quán, Tôn Từ Y nhìn theo không khỏi xót xa. Vậy mà mặt mày ai nấy đều vô cảm. Dù đã tính trước đến việc sẽ bị thiệt về mạng người nhưng Tôn Từ Y vẫn cảm thấy lỗi là do mình.