Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 57: Cuộc thi tuyển chọn




Hôm sau, Cố Khải Ngôn đã mời thợ đến vương phủ để làm trang sức, trong lúc đó Tôn Từ Y vẫn còn ngủ vì đêm qua quá mệt mỏi. Không ai lại nỡ đánh thức đứa con gái yêu quý của mình dậy sớm khi không có việc gì quan trọng.

Đến khi Tôn Từ Y thức giấc và chuẩn bị xong xuôi thì trâm cài cũng vừa mới xong. Tất cả hạ nhân trong phủ và Tôn Từ Y đều trầm trồ vì quá đẹp mắt. Là loại trâm hoa kết hợp với cả hồ điệp. Cô cầm trên tay cây trâm mà không rời mắt nổi:

"Con thấy thế nào?" Cố Khải Ngôn hỏi

"Vương gia, đây là cây trâm hoa đẹp nhất mà ta từng thấy" Tôn Từ Y đáp

"Đúng thật rất đẹp, hoa trên trâm không khác gì hoa thật" Cố Nhược Nhiên cầm cây trâm trên tay, nàng đưa đến tóc Tôn Từ Y tùy hứng làm một bài thơ:

"Khẽ tay phất tà áo; Nhẹ bước chạm ngọc anh. Đây là trâm mà cha con hai người cùng làm sao? Thật sinh động"

Khâm Phong cạnh đó cũng vui mừng:

"Tiểu thư, cô đã làm được "Tiên hoa bộ dao", nhất định cô sẽ thắng"

"Thật ra đều là vương gia vẽ, ý tưởng cũng là của ngài ấy. Ta chỉ tùy tiện nói về hoa xuân thôi" Tôn Từ Y lập tức từ chối

Cố Khải Ngôn phì cười, không đồng tình công sức của mình:

"Không sao cả, ta vẽ cho con thì là của con rồi"

Tôn Từ Y cầm cây trâm lên ngửi thử hoa trên đó, nét mặt cô ngây ra:

"Giống hoa tươi mà không phải là hoa"

"Ý của tiểu thư là..." Khâm Phong không hiểu

Tôn Từ Y lắc đầu rồi đặt cây trâm xuống khay:

"Không có hương hoa"

Mọi người ở đó đều nhìn nhau, họ chưa từng thấy một cây trâm mà có hương hoa. Cố Khải Ngôn cũng suy nghĩ gì đó.

"Phu nhân, có thể làm ra cây trâm thế này đã không dễ dàng rồi" Cố Nhược Nhiên nói

Cố Khải Ngôn nhìn về dàn hoa đang nở trong vườn:

"Bảo bối, không phải Phượng Tịch Lầu các con còn chuyên làm nước hoa sao?"

Tôn Từ Y nghĩ ra ý tưởng vỗ tay một cái:

"Đúng rồi, vương gia, ngài thật uy vũ. Nếu chúng ta ngâm cây trâm này vào nước hoa đặc không phải là có hương hoa rồi sao?"

Thế rồi Tôn Từ Y bắt tay vào làm nước hoa nhưng với dạng đặc, nhằm cho cây trâm giữ được mùi hương.

"Hoàng thúc, ta thấy ghen tị với Tướng quân phu nhân đấy" Cố Nhược Nhiên liếc khéo

"Ta cũng rất yêu thương con mà. Chẳng qua con không phải con gái ta thôi"

Rất nhanh ngày diễn ra cuộc thi đã đến, rất nhiều người mang trâm của tiệm mình vào cung để thi đấu. Tôn Từ Y cũng đến đó, cô đang rất tự tin.

Tất cả trâm cài của mấy tiệm lên trước đều bị Thư phi loại không thương tiếc. Đến lượt Kỉ Tràng Nghi, người đại diện vén khăn đỏ lên, trên khay quả nhiên là bộ trâm tinh tú cô nghĩ ra, sáng lấp lánh. Đã vậy bà chủ của Kỉ Tràng Nghi còn đắc ý nhìn Tôn Từ Y, rồi mới bẩm báo:

"Khởi bẩm nương nương, đây là trang sức tinh tú dùng phương pháp mới để làm ra, là áp dụng kĩ thuật vàng ròng và khảm trai để làm ra"

"Rất tốt, đúng là chưa từng thấy trang sức tinh tú nào đẹp thế này. Thợ làm trang sức của Kỉ Tràng Nghi rất giỏi"

Thư phi và đại công chúa nhìn qua cũng ưng ý gật đầu.

"Thư nương nương, chúng ta chọn Kỉ Tràng Nghi đi, nhị muội sẽ thích" Cố Ngân Sương giục giã

"Đại hoàng tỷ, còn Phượng Tịch Lầu chưa lên" Cố Nhược Nhiên ngồi cạnh đó nhắc nhở

Thư phi nhìn Tôn Từ Y:

"Được rồi, mang trâm cài lên đây"

Tì nữ đưa tay ra đón lấy hộp gỗ trong tay Tôn Từ Y rồi đặt lên trên bàn, Thư phi đích thân mở hộp ra. Bộ trâm cài hoa hồ điệp bên trong khiến người ta không rời mắt nổi, vừa đẹp mắt vừa tỏa sáng, mùi hương nhanh chóng truyền ra:

"Bộ trâm này là Phượng Tịch Lầu các ngươi làm?"

Thư phi cầm lên ngửi thử. Tôn Từ Y nhanh nhảu trả lời:

"Bẩm nương nương, đúng là trâm của Phượng Tịch Lầu làm. Mùa xuân muôn hoa đua nở, mỗi loài có một nét riêng. Cây trâm tựa hoa rơi trên tóc, cùng với bươm bướm, chuồn chuồn bạc được đúc từ lá vàng và lá bạc mỏng. Cài trâm lên sẽ tựa như bông hoa, xuân hạ cũng không tàn"

"Không tồi, trên trâm lại còn có cả hương hoa?" Thư phi rất ưng ý

Cả hội trường nghe vậy liền xôn xao, họ chưa từng thấy trâm hoa tinh xảo như vậy, càng chưa từng nghe nói đến trâm có hương hoa. Đến cả Kỉ Tràng Nghi cũng không hiểu được:

"Thất Nguyệt vô dụng, vậy mà ngươi dám trộm bản vẽ hỏng cho ta"

Cố Ngân Sương cũng ngửi thử trâm cài, quả nhiên có hương thơm ngào ngạt. Nàng ta lại không vui.

Tôn Từ Y trả lời tiếp:

"Bẩm nương nương, là hoa thì không thể thiếu hương thơm, thần đã dùng cách đặc biệt để lưu giữ lại hương hoa trên trâm để nó có sức sống hơn"

Thư phi gật đầu hài lòng:

"Rất tốt, Phượng Tịch Lầu xứng làm trang sức cho công chúa và các phi tần trong cung. Trâm hoa này rất đặc biệt"

Đúng lúc này tì nữ lại phát hiện ra ngọc trai trên bộ trâm cài tinh tú của Kỉ Tràng Nghi dần biến thành màu đen:

"Kỉ Tràng Nghi to gan, lại dám dùng ngọc trai chất lượng kém để dâng lên nhị công chúa và Thư phi nương nương"

Bà chủ của Kỉ Tràng Nghi sợ hãi quỳ xuống:

"Công chúa, nương nương tha tội. Thần cũng không biết vì sao lại thế này. Đây đúng là loại ngọc trai tốt nhất"

Thư phi tức giận đặt mạnh tách trà xuống bàn:

"Ngươi không biết? Trâm mà các ngươi làm ra ngươi lại không biết sao?"

Tôn Từ Y phía dưới đã sớm biết nguyên do vì sao ngọc trai lại hóa đen:



"Thư phi nương nương, có thể cho thần xem qua không ạ?"

"Mang xuống cho phu nhân xem" Cố Nhược Nhiên ra lệnh cho tì nữ

Bộ trang sức tinh tú nhanh chóng được đặt trước mặt Tôn Từ Y:

"Bẩm nương nương, đây đúng là ngọc trai tốt nhất, nhưng Kỉ Tràng Nghi khi làm trâm lại không biết cách bảo quản nên ngọc đã chuyển màu. Hơn nữa khi làm trâm cài rất ít người dùng loại ngọc trai này để làm vì nó khó bảo quản. Chắc là trên bản vẽ không ghi nên Kỉ Tràng Nghi không biết cách bảo quản"

Những tiệm trang sức khác sớm đã ghét Kỉ Tràng Nghi dạo gần đây lên mặt cũng lên tiếng:

"Đúng như lời phu nhân nói, cho dù ngọc trai này có quý giá nhưng chúng thần cũng không dám dùng nó làm trâm cài"

Bà chủ Kỉ Tràng Nghi cúi thấp xuống kinh sợ, Thư phi nghe xong lại càng chắc chắn trâm tinh tú không phải của Kỉ Tràng Nghi làm:

"Kỉ Tràng Nghi, các ngươi làm trâm mà không biết bảo quản, chuyện này có ẩn tình gì? Tướng quân phu nhân, cô thử nói xem"

"Nương nương, trước đó Phượng Tịch Lầu có vẽ ra trang sức tinh tú nhưng bị mất trộm. Thần nữ vì vội vàng mà quên mất việc ghi cách bảo quản ngọc trai trên bản vẽ, không ngờ chính sai sót đó đã khiến kẻ trộm xuất hiện"

Nghe Tôn Từ Y nói, ai nấy đều khẳng định Kỉ Tràng Nghi đã ăn cắp ý tưởng. Những người tham gia thi đấu khác đều xì xào:

"Quả nhiên là vậy"

"Thảo nào Kỉ Tràng Nghi từ một nơi tồi tàn lại đắt khách"

"Hóa ra là thứ ăn cắp, còn lên mặt với chúng ta"

Lập tức bà chủ của Kỉ Tràng Nghi bị lôi xuống đánh 30 trượng rồi đuổi ra khỏi cung, từ nay về sau không được phép bước vào cung nữa. Cho chừa tội ăn trộm lại còn lên mặt.

Sau hôm đó Phượng Tịch Lầu được chọn làm nơi bán trang sức cho hoàng cung, đồng thời cũng làm trang sức cho nhị công chúa hòa thân.

Như thường lệ Trương Từ Hiểu vẫn bắt ép binh sĩ luyện tập cùng mình. Nhưng Trần Cảnh Liêm chạy vào khiến chàng không hiểu nổi:

"Ngươi có biết đây là quân doanh không?"

"Tướng quân, có chuyện quan trọng đây ạ. Phu nhân của ngài đang đến đây"

Nghe Tôn Từ Y đến Trương Từ Hiểu phải dừng việc luyện tập để ra gặp cô:

"Sao nàng lại đến đây?"

Rõ ràng rất vui khi thấy phu nhân đến tìm mình nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.

"Tối nay chúng ta cùng đến Thành Quỷ lần nữa, hôm nay ta đã nói với Thuần Nhi tỷ tỷ và công chúa xui Cố Toàn và Lý Cảnh Khiêm đến đó rồi. Bắt gọn một mẻ" Tôn Từ Y phấn khởi

Dù Trương Từ Hiểu không muốn dập tắt sự háo hức trong Tôn Từ Y nhưng chàng vẫn phải nói:

"Thật ra nàng không cần phải ra tay, chỉ cần nói với ta về kế hoạch thôi"

"Nhưng ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Cố Toàn đó nằm dưới chân chúng ta. Năm xưa hắn đã đem thân thế ra để chế nhạo chúng ta, chàng còn nhớ không?"

"Tất nhiên ta nhớ"

Rồi cả hai trầm lặng một hồi, hai người không nhìn nhau, cũng không ai chịu nói thêm câu nào với đối phương.

Cuối cùng Trương Từ Hiểu vẫn mở lời trước:

"Về kế hoạch của nàng là gì?"

"Thật ra chàng biết không có kế hoạch gì cả đúng chứ? Chàng là đang cố kéo dài thời gian để nói chuyện với ta nhiều hơn sao?"

Bị Tôn Từ Y đoán trúng tim đen, Trương Từ Hiểu lại lựa chọn cách im lặng. Cô thở dài:

"Ta cần 100 người có thân thủ tốt trong Hoàng Vệ Quân, ăn mặc làm sao dễ nhận ra. Tối nay bọn họ bắt buộc không được để lộ thân phận, không được vào Thành Quỷ cùng một lúc. Khâm Phong sẽ ở bên ngoài chỉ đạo. Chàng không cần đi cũng được, ta biết quân vụ chàng bận rộn"

"Nàng đi một mình rất nguy hiểm"

"Chịu chàng rồi đấy. Chàng còn muốn nói gì không? Nếu không thì ta về đây"

Trương Từ Hiểu im lặng, Tôn Từ Y nhìn phu quân một cái rồi tò mò nói lại:

"Về thật đấy"

"Nàng về cẩn thận"

Tôn Từ Y quay người ra về. Trần Cảnh Liêm lại muốn nhiều chuyện:

"Tướng quân, phu nhân đã mở lời trước rồi, tại sao ngài không kéo phu nhân ở lại?"

Trương Từ Hiểu một thân đầy tâm sự, không phải chàng không muốn:

"Ta không phải kiểu người bắt ép người ta làm việc mình không thích"

Trần Cảnh Liêm nhìn theo hướng Tướng quân rời đi rồi lại nhìn đám binh lính bị đánh cho tơi tả đang nằm bệt dưới đất:

"Không phải người bắt ép người ta làm việc mình không thích sao?" Trần Cảnh Liêm hãi hùng

Trên đường trở về, Khải vương có hỏi con gái:

"Con quay lại sớm thế? Thằng nhóc kia không giữ con ở lại sao?"

"Không ạ, chắc là ta bị ghét rồi."

"Bị ghét? Từ tối tiệc mừng Thành vương à?"

Tôn Từ Y gật đầu buồn bã, không hiểu sao cô luôn muốn tiến lại phía Trương Từ Hiểu gần thêm một chút. Nhưng bây giờ người ta đã cố tình tránh mặt cô rồi cô cũng không biết làm thế nào.

Khải vương thấy rõ tâm trạng của con gái liền mang kẹo đường mình đã mua ra dỗ dành:

"Ăn chút kẹo đi, ăn vào rồi sẽ không thấy buồn nữa. Trương Từ Hiểu mà ghét con sao?"

"Ta không phải trẻ con, sao ngài có nhiều kẹo đường thế?" Tôn Từ Y nhìn lọ kẹo đầy ắp

"Ta tưởng con phải nói chuyện lâu nên đã mua trước, ăn thử đi"

Để làm vui lòng người cha nhỏ này, Tôn Từ Y đành cầm lấy một viên rồi bỏ vào miệng:

"Thế nào?" Cố Khải Ngôn tò mò



"Thật sự rất ngon, đa tạ vương gia"

"Gọi một tiếng "cha" là cảm ơn ta rồi" Cố Khải Ngôn cười đùa

"Không muốn"

Khi Cố Khải Ngôn ngỏ lời muốn cô gọi một tiến "cha" cô luôn đáp lại gai từ " không muốn" khiến người ta hụt hẫng.

"Con đã lợi dụng ta thế này rồi còn không muốn gọi sao?"

"Nếu là lợi dụng là ngài tự nguyện để ta lợi dụng mà"

Cố Khải Ngôn cũng cạn lời, chàng chống cằm nhìn ra cửa sổ xe ngựa:

"Tối nay có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, ta dạy con một số chiêu phòng thân"

"Chiêu phòng thân?" Tôn Từ Y tò mò

Tối hôm đó, Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu đến Thành Quỷ. Đứng ở bên ngoài Tôn Từ Y chuẩn bị trang phục trước. Cô mặc y phục màu tím nhạt, phần dưới chân váy mới pha màu tím đậm. Vì trời không còn lạnh lẽo nên hai người chỉ dùng áo choàng mỏng màu đen, riêng áo của Trương Từ Hiểu có mũ.

Cô sốt sắng định bước vào nhưng chàng nhanh chóng kéo tay cô lại:

"Nàng không tính đeo khăn che mặt sao?"

Tôn Từ Y nhìn chằm chằm một lúc rồi cô đeo khăn che lên, sau đó vươn tay đội mũ lên cho Trương Từ Hiểu:

"Dù chàng đeo mặt nạ nhưng nhan sắc này của chàng vẫn quá nổi bật, phải che lại thế này mới đúng"

"Nhan sắc của ta?"

Tôn Từ Y nắm lấy bàn tay Trương Từ Hiểu rồi dắt chàng vào thành, thấy chàng có vẻ không muốn đi, cô hỏi:

"Trương Từ Hiểu, chàng không muốn nắm tay sao?" Rồi cô chợt nhận ra:"Đúng rồi, dù sao chúng ta cũng không phải trẻ con nữa"

Đang định buông tay thì Trương Từ Hiểu nắm chặt lấy bàn tay cô:

"Không sao cả, mau đi thôi"

Có vẻ bọn chúng vẫn không đổi địa điểm. Rất nhiều người đang ở đây hò hét ầm ĩ khi thấy quái vật đánh nhau.

Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu chọn chỗ đứng, cô cũng thấy được Trương Thuần Ninh và Cố Toàn đứng phía xa, nàng còn nháy mắt một cái với cô.

"Cố lên nhé"

Tôn Từ Y cũng không vội đáp lại, cô nhìn hai con quái vật đang đánh nhau rất hung hãn. Dù đã đeo mặt nạ nhưng Trương Từ Hiểu vẫn không che giấu nổi sự khinh bỉ:

"Ta đang tự hỏi làm thế nào mà chúng quản lí được đám quái thai vậy?"

"Dù đã có kết giới bảo vệ nhưng vẫn rất nguy hiểm" Cô nhìn xuống dưới, quanh saankhaaus đã được bao bọc bởi một kết giới nhìn có vẻ an toàn

"Nhưng kết giới có mạnh đến đâu vẫn có lỗ hổng"

Khi những người kia hét lên Trương Từ Hiểu nhanh chóng đưa tay che hai tai phu nhân lại, nếu Trương Từ Hiểu không làm thì Tôn Từ Y cũng sẽ làm vậy:

"A, điếc tai mất. Trận đấu đã kết thúc rồi mà sao cứ hét mãi thế?" Cô nói

Hai con quái vật bị lôi ra ngoài, những người ăn mặc kì lạ như tối qua lôi lên một cái lồng sắt, bên trong có một con quái vật bộ dạng gớm ghiếc, to lớn, hai mắt đỏ rực hung ác:

"Đây chính là quái vật lớn mà mọi người chưa bao giờ thấy. Đây chính là con quái vật ở Cửu U. Hãy ủng hộ nồng nhiệt đi nào!"

Khi con quái vật bước ra đã đánh bôm bốp vào kết giới, những người khác vẫn còn đang lạc quan nhưng Tôn Từ Y và Trương Từ Hiểu biết chỉ một lúc nữa là kết giới sẽ bị phá nát.

Khi Khâm Phong bước đến Trương Từ Hiểu cũng buông hai tai Tôn Từ Y ra:

"Tiểu thư, cô gia. Binh lính của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi"

Đột nhiên được gọi là "cô gia" khiến Trương Từ Hiểu không quen lắm.

"Rất tốt" Tôn Từ Y mỉm cười, cô hét lớn: " Tất cả hãy vào đây, đưa hết quái vật đi cho ta"

"Không biết ai mới là Tướng quân nữa?" Trương Từ Hiểu chán nản nghĩ thầm

Trong khi mọi người đang kinh ngạc thì binh lính Hoàng Vệ Quân đã xông vào:

"Đó là người của Cấm lâm quân"

"Mau chạy đi"

"Nếu để bị bắt thì không xong đâu"

Tất cả ồ ạt bỏ chạy. Cố Toàn và Lý Cảnh Khiêm thấy sự việc không hay thì cũng muốn chạy thoát. Trương Thuần Ninh liều mạng léo Cố Toàn lại:

"Vương gia, đừng bỏ thiếp mà!"

"Thuần Nhi, nàng cũng mau chạy đi. Bỏ ta ra!" Cố Toàn vùng vẫy, trong khi đó Lý Cảnh Khiêm đã chạy được rất xa

Cố Toàn không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không biết kẻ nào đã đứng phía sau.

Trong lúc hỗn loạn này Trương Từ Hiểu lại một mình bước vào kết giới khiến Cố Toàn ngây người ra:

"Hắn ta là ai? Điên rồi sao? Vậy mà lại một mình bước vào kết giới!"

Trương Từ Hiểu bỏ mũ và mặt nạ xuống khiến Cố Toàn điếng người:

"Chính là thằng con hoang đầu đường xó chợ của Trương Thừa tướng!"

"A Hiểu?" Trương Thuần Ninh động chân mày nhìn xuống.

Một tên chạy đến chỗ Cố Toàn:

"Vương gia, mọi việc đã thành ra thế này rồi phải làm sao ạ?"

Hắn ta giật lấy chùm chìa khóa bên hông tên kia rồi tẩu thoát, hắn biết đây chính là chìa khóa của đám quái vật trong kho, nếu hắn không thể chạy thoát vậy thì đừng ai mong có thể vô sự ra khỏi đây:

"Vương gia!" Trương Thuần Ninh hét lên nhưng không kịp đuổi theo.