Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 23: Học bản lĩnh




Lạc Dụng đưa kiếm cho Tôn Từ Y:

"Giờ đến lượt người"

Tôn Từ Y không tự tin lắm, cô cầm lấy kiếm:

"Ta thật sự có thể làm như ngươi sao?"

"Tất nhiên ạ, ban đầu thuộc hạ cũng không tin tưởng mình có thể học được kiếm" Lạc Dụng mỉm cười

Cố Nhược Nhiên bước ra:

"Ta tưởng huynh sẽ tự mình dạy phu nhân chứ, sao lại biến thành Lạc Dụng rồi?"

Trương Từ Hiểu không biết nói gì.

"Công chúa" Lạc Dụng cúi đầu

"Ta cũng muốn học, ngươi có thể dạy ta không?" Cố Nhược Nhiên nhìn Lạc Dụng, ánh mắt vô cùng kiên quyết

"Điện hạ, Lạc Dụng đang dạy phu nhân ta" Thấy thị vệ của mình khó xử, Trương Từ Hiểu liền giúp giải vây

"Vậy thì có sao đâu, học cùng nhau mà. Trước đây ta vẫn hay học như vậy. Lẽ nào Lạc thị vệ không muốn thừa nhận chúng ta học cùng một thầy sao? Sư phụ mà biết thì sẽ buồn đấy"

Tôn Từ Y hối hận rồi, cô không nên viết nữ chính là kiểu người cứng đầu. Công chúa cứ muốn làm khó Lạc Dụng mà không biết hai người có mối quan hệ gì.

Cố Nhược Nhiên cầm lấy một thanh kiếm khác trên giá.

"Bắt đầu đi, phu nhân"

Tôn Từ Y cầm thanh kiếm mà không biết phải làm sao. Nếu vung bậy bạ vài chiêu cô sợ bọn họ sẽ cười mình. Ở đây cô chính là người duy nhất không biết gì về kiếm pháp.

Thấy phu nhân loay hoay, Trương Từ Hiểu đứng phía sau cầm lấy tay cô mà tùy ý điều khiển.

Tình hình có vẻ khá hơn, thấy mình có thể cầm kiếm, cô vui vẻ mỉm cười. Vì cô vừa học nên Trương Từ Hiểu chỉ để cô luyện động tác cơ bản.

Sau một lúc cô đã có thể tự mình luyện kiếm. Cố Nhược Nhiên đưa tay cầm lấy chuôi kiếm của cô.

"Không được học vẹt, cô phải hiểu thì mới có thể dùng nó để đánh nhau"

Tôn Từ Y gật đầu tỏ ý hiểu. Đến cuối cùng vẫn là công chúa dạy kiếm pháp cho cô. Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng ngơ ra đấy nhìn hai người. Có lẽ nữ nhi hiểu nhau hơn.

Đến chiều tối Trương Tướng quân cũng về phủ. Ông có vẻ rất mệt mỏi.



"Tướng quân, con pha trà hoa cúc cho cha này" Tôn Từ Y bưng trà đến cho Tướng quân: "Con nghe thị vệ Tuyển Tiết nói gần đây cha bị mất ngủ, con đã đọc qua nhiều sách mới phát hiện trà hoa cúc có tác dụng cải thiện tốt giấc ngủ"

"Từ Y, có con là phúc của ta" Trương Tướng quân uống trà

"Cha thấy thế nào ạ?"

Trương Tướng quân gật đầu tán thưởng:

"Rất ngon"

"Nghe vậy con vui rồi ạ...Thật ra con có chuyện muốn nhờ cha"

"Con cứ việc nói"

"Con muốn học bản lĩnh"

"Con sao? Con là nữ nhi mà ta cưng chiều, không được. Học thứ này vất vả lắm"

Trương Tướng quân lắc đầu từ chối. Tôn Từ Y nắm lấy tay ông:

"Cha, con không sợ vất vả. Học được bản lĩnh con có thể thân thiết với thiếu gia hơn. Còn có thể đến doanh trại cùng chàng"

Nghe Tôn Từ Y nói, Trương Tướng quân cũng cho là không có gì sai. Tôn Từ Y đã tính trước, Trương Tướng quân rất yêu thương đứa con dâu này, tuyệt đối không để nó chịu khổ. Nhưng cô có thể lôi Trương Từ Hiểu ra để ông đồng ý.

Đúng lúc Trương Tướng quân đang rảnh, thế là ông đã dạy những thứ cơ bản cho Tôn Từ Y vào ngày hôm sau. Cố Nhược Nhiên luôn đứng đó quan sát, Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng từ sớm đã đến quân doanh.

Trương Tướng quân cũng dùng pháp thuật hệ băng, nhưng Trương Từ Hiểu sẽ mạnh mẽ hơn ông về sau này. Nguyên cái cốt truyện này cô đều nắm được nên cô biết học bản lĩnh từ Trương Tướng quân là tốt nhất.

Cô vất vả cả sáng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Cố Nhược Nhiên khá kinh ngạc trước khả năng của cô.

"Tôn tiểu thư, cô học rất nhanh đấy"

Tôn Từ Y mỉm cười không đáp. Lúc này có một con hạc giấy bay đến chỗ Cố Nhược Nhiên, con hạc này cũng giống như người giấy, biết cử động. Nàng đưa tay ra bắt lấy hạc, nó liền trở lại bình thường. Mở nó ra vậy mà bên trong có mật thư.

"Tam công chúa gọi ta về. Tiểu thư có muốn cùng ta đi du ngoạn nữa không?" Cố Nhược Nhiên hỏi

"Tất nhiên là muốn rồi ạ"

Thế là nhị công chúa quay về cung. Tôn Từ Y thấy mọi việc diễn ra thật nhanh.

Trong hoàng cung, hoàng thượng bị đau đầu vì phiền não.



"Trương Tướng quân kia càng ngày càng được lòng triều thần và bách tính, nếu ông ta thật sự dấy binh tạo phản, trẫm sẽ mất hoàng vị, ông ta sẽ trở thành chủ của Bắc Triều này"

Thái sư_Lý Thiên Khởi ở bên cạnh đã sớm nghĩ ra được cách để đuổi Trương Tướng quân đi:

"Hoàng thượng, vi thần có một diệu kế có thể khiến Trương Tướng quân và con trai ông ta biến mất khỏi kinh thành"

"Mau, ái khanh có cao kiến gì?" Nghe được lời của Thái sư, hoàng đế vui mừng

"Người có 4 vị vương gia nhưng hiện tại 3 người đã không còn khả năng kế vị, vậy người hãy viết thư khiêu chiến với Vũ Triều ạ!"

"Vũ Triều?"

Đó là một đất nước ở cạnh Bắc Triều, diện tích lãnh thổ dường như tương đương với Bắc Triều. Hoàng thượng liền hiểu ý của Thái sư.

"Quả nhiên trẫm không sai khi phong ngươi làm thái sư, tốt lắm!"

"Tạ hoàng thượng"

Đôi mắt hoàng thượng bỗng trở nên bi thương:

"Thật ra ta còn có thêm đứa con trai nữa. Năm đó Khả phi đã hạ sinh một đôi long phụng thai ở ngoài cung, nhưng ta lại chỉ tìm được Nhiên nhi, vẫn còn đứa trẻ nữa"

"Hoàng thượng, thần cũng có nghe nói chuyện này. Thần sẽ dốc sức tìm đứa trẻ đó cho người"

Tôn Từ Y đang ngồi viết lại tiểu thuyết này, cũng chính là cuộc đời của cô. Tôn Từ Y sợ vì thời gian cô sẽ quên hết sự kiện sẽ diễn ra.

Thấy tiểu thư cứ cặm cụi viết gì đó, Thất Nguyệt đang định lại gần xem thì bị cô cản lại:

"Trong lúc ta viết, muội không được lại gần"

"Vâng ạ. Nhưng tiểu thư hãy dừng tay một chút, bữa trưa đã được dọn lên từ lúc nãy rồi. Nếu nguội mất sẽ không ngon." Thất Nguyệt đáp

"Ta biết rồi, lát nữa ta sẽ ăn mà"

Thất Nguyệt cũng không dám làm phiền cô nữa. Cô cứ viết như vậy, viết mãi. Cuối cùng cũng chịu dừng lại một lúc.

"Hôm nay thiếu gia không về sao?"

"Không ạ"

Chờ một lúc sau mực khô, cô đem những tờ giấy mình vừa viết xong cẩn thận gấp lại bỏ vào hộp rồi khóa lại. Tôn Từ Y là sợ bị ai đó nhìn thấy, nếu đã biết trước tương lai sợ là đến cả một nô tài cũng có dã tâm.

Đến chiều cô tự mình luyện lại những thứ hồi sáng đã học, Trương Tướng quân không dạy kiếm pháp cho cô, chỉ dạy pháp thuật cơ bản, cũng không biết cô thuộc hệ gì. Cô bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ để so với bất kì ai không bị thua kém. Sau này khi hòa li cả cốt truyện sẽ thay đổi, lúc đó cô cần phải tự bảo vệ mình.