Ta đã tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng nhưng chúng ta không biết bọn chúng có bao nhiêu người, không biết có nguy hiểm gì đang rình rập, nhiệm lần này khá mạo hiểm, có thể không tránh khỏi có hy sinh nhưng nếu lần này không giải quyết triệt để, bọn chúng có thể tìm thêm lực lượng mới, đến lúc đó càng khó đối phó, những vị đang có mặt tại đây là những người danh tiếng vang xa Đại lục, thực lực thâm hậu, ta tin chắc lần hợp tác này có thể triệt để tiêu diệt môn phái tà đạo kia.
- Đồng tâm hiệp lực tiêu diệt tà đạo.
- Đồng tâm hiệp lực tiêu diệt tà đạo.
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng hô sĩ khí, cô im lặng liếc nhìn xung quanh, xem đá bọn họ đã quyết tâm rồi.
Ngày hôm đó, bọn họ đã án binh bất động, Chấp Lệnh Đường đã cử vài người đi điều tra, đến lúc nửa đêm là thời gian bọn họ bắt đầu hành động, phía Đông Đại lục là một nơi núi non sừng sững, theo lời của Đường chủ, bọn họ đã cử người theo dõi một thời gian hành động của đám người tà đạo đó và biết được nơi ẩn náu của bọn chúng là ở trên núi, bọn chúng đã gầy dựng một môn phái nhỏ ở đây nhưng đường núi ở đây trắc trở, chưa kể không biết bọn chúng có thiết kế bẫy gì nên bọn họ phải cẩn trọng mà hành động.
Cô được sắp xếp theo nhóm tách biệt với bốn người còn lại mỗi nhóm phân ra mười hai người xâm nhập vào hai đường khác nhau, một nhóm phía Đông, một nhóm phía Tây, bởi vì không biết bọn chúng có thể giở trò gì nên việc chia nhóm này có thể giảm thiểu thiệt hại không đáng có, những bất ngờ là trên cả đường đi không xảy ra chuyện gì, thấy vậy một tên trong đó khá tự phụ lên tiếng.
- Trên cả đường đi đều không xảy ra chuyện gì, có lẽ Đường chủ đã nói quá lên, bọn chúng cũng không đáng sợ như vậy.
- Hừ, không chừng bọn chúng đã biết chúng ta đến tìm bọn chúng, nên có lẽ đã sợ chạy mất dép rồi. - Giang Giao không ngừng tự mãn.
- Không phải ta nói muội phải tém lại sao? - Thiệu Chấn Dương nói nhỏ nhắc nhở nàng ta.
Bọn họ chính là những kẻ hôm trước cô đã gặp ở nhà nghỉ, hôm nay bọn họ được phân chung nhóm với cô, cộng với một vài người cô không biết, nhóm của cô giống như chỉ để làm mồi nhử, còn những tên mạnh chủ chốt nếu thuộc về nhóm bên kia, ở đây người tu vi cao nhất chắc chỉ có tên Thiệu Chấn Dương kia là 45 năm, vì sao cô biết ư? Vì tu vi cô cao hơn hắn, bọn họ không thể nhận biết tu vi của cô vì thực lực của cô ở phía trên bọn họ, chỉ là do cô đã giấu đi tu vi thật của mình nên mới được cử vào một nhóm tu vi không trên 50 này, nhưng đám người ở phía sau thật quá ồn ào, bọn họ nghĩ mình đang đi nghỉ dưỡng à?
Nữ nhân kia thấy cả đường cô đi đều không nói gì, nên tỏ vẻ không vui.
- Ngươi đi thẳng một đường như vậy, ngươi tự tin bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta sao?
- Người thông minh sẽ biết vừa đi vừa quan sát, không rảnh rỗi như các ngươi, cả một đường đi chỉ biết lắm lời.
- Ngươi… - khuôn mặt nàng ta vì tức giận mà đỏ lên.
- Giang Giao, bình tĩnh lại.
Cô đang đi đột nhiên dừng bước cẩn thận quan sát xung quanh, những người phía sau thấy cô không đi tiếp thì khó chịu hỏi.
- Ngươi làm sao vậy? Chúng ta còn chưa tới nơi.
- Muốn sống thì im miệng đi.
Thiệu Chấn Dương nhíu mày nhìn cô, ngay từ đầu gặp gỡ hắn đã không thể nhìn ra tu vi của cô, cảm thấy cô không tầm thường, nhưng nếu được xếp chung nhóm với hắn thì thực lực cô chắc cũng không vượt qua hắn nhưng giờ phút này, sự nhạy bén của cô lại làm hắn cảnh giác nhưng rõ ràng hắn không cảm nhận được gì, có lẽ cô chỉ là suy đoán bậy bạ, suy nghĩ này vừa loé lên thì một mũi tên bắn về hướng bọn họ, cô rõ ràng cảm nhận được nó đến từ đâu nên có thể dễ dàng né tránh nhưng đám người kia thì không may mắn như vậy, một người trong bọn họ đã bị dính tên ngã xuống, những người còn lại thì hoảng loạn nhìn xung quanh.
- Mũi tên đó từ đâu mà ra chứ?
Vừa nói xong đã có vô số mũi tên như mưa bay về phía bọn họ, nhưng trời đã tối lại bị phục kích, bọn họ đang trong trạng thái hoảng loạn không thể định hướng được những mũi tên đó đến từ nơi nào, Thiệu Chấn Dương muốn dùng một chưởng để đánh bay những mũi tên đó nhưng với sức lực của một mình hắn không thể nào chặn hết những mũi tên này, cùng lắm là chỉ bảo vệ được Giang Giao và hắn, nhưng vẫn đang còn chưa hành động, cô đã hướng thẳng về phía những mũi tên lao đến tung một chưởng.
- Phong Quyền: Bộc Phá!
Tất cả những mũi tên lao đến toàn bộ bị đánh bay đi, gió xung quanh làm cây cối lắc lư dữ dội, những người đang quan sát cũng phải há hốc.
- Mình chỉ sử dụng sáu phần công lực, sẽ không tạo ảnh hưởng lớn gì.
- Ng… Ngươi vừa làm cái gì vậy? - Giang Giao chứng kiến một màn vừa rồi cũng bất ngờ trợn to mắt.
- Vừa cứu các ngươi, không thấy sao?
- Cái đó… Chính là Phong Quyền. - Thiệu Chấn Dương chưa từng đánh giá cao cô, cho tới lúc này nhìn thấy một màn kia thì rõ ràng thực lực cô đã vượt xa hắn.
Với kiến thức sâu rộng mà hắn nhận biết, rõ ràng Phong Quyền không phải quyền pháp cho những kẻ tay mơ học, võ sư không chọn quyền pháp mà là quyền pháp chọn họ, hoặc là sáng tạo hoặc là kẻ được chọn, hơn nữa hắn có thể nhìn ra cô vẫn chưa xuất ra toàn lực.
Không có thời gian tán gẫu thì có một đám người hắc y nhân đã xông đến tấn công bọn họ.
- Giờ thì hay rồi, không bị trúng thuốc mê hay là gặp bẫy mà là bị mai phục sẵn, chuẫn bị tinh thần chiến đấu đi, không là chết đấy.
Dù cô đã nhắc vậy rồi nhưng vẫn có tên không biết sống chết mà chạy đi.
- Ta không muốn chết, ta không muốn chết.
- Đồ ngu kia, mau quay lại! - cô hét lớn về hướng tên kia.
Nhưng hắn không hề nghe thấy, kết quả là bị một tên hắc y nhân một chưởng đánh chết.
- Tất cả sát lại gần nhau, không được tách ra.
Bọn họ không còn cách nào chỉ có thể nghe lời cô, đám kia xông lên tấn công, bọn họ đánh lại, nhưng rõ ràng thực lực không bằng đám người kia.
- Toàn bộ đều tu vi trên 50 năm. - lần này thì cô cũng hoảng thật, những người kia tu vi không cao, ở đây chỉ có mình cô có thể đối phó bọn chúng, những người kia đã có dấu hiệu kiệt sức, khoé môi cô khẽ giật, giờ cô muốn kêu cứu có được không?