Gió xung quanh dao động mạnh mẽ, lại tập trung quanh người cô, cô cắn răng ngưng tụ nội kình, chốc lát đã đột phá thành công, xung quanh phóng ra khí tức sau khi đột phá của cô, Lục An Nhiên đứng phía xa cũng nhíu mày, trong lòng càng thêm lo lắng, bây giờ thực lực của Lý Trường An tăng mạnh chẳng mấy chốc có thể đuổi kịp nàng ta, nàng ta không muốn chút hào quang còn lại của mình cũng bị cô cướp mất.
Không để cô kịp phản ứng, Lục An Nhiên đã tiến lên tấn công, cô vô thức né đi làm nàng ta đánh trượt, lại không dừng lại liên tiếp tấn công vào tử huyệt của cô, do vừa mới đột phá nên cô vừa phải thích ứng vừa phải chặn đòn tấn công của nàng ta, bây giờ cô đã nắm bắt được cách sử dụng Phong Quyền mà không phải dồn toàn lực vào lòng bàn tay.
Đòn đánh nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại rất lớn, Lục An Nhiên dính một chưởng của cô đã nhăn nhó vì đau đớn nhưng vẫn kiên quyết trụ lại, mọi ưu thế của nàng ta đều bị cô nắm được, bây giờ này ta cần phải nghĩ cách giành chiến thắng.
Nàng ta bắt đầu nín thở ép cho phổi giản nở, bắt đầu sử dụng Phi Lôi Cước, lần này tốc độ của nó nhanh gấp đôi lần trước nàng ta sử dụng, cô cũng không kịp phản ứng.
- An Nhiên, muội điên rồi, mau dừng lại! - Kỷ Lâm Lễ đứng bật dậy quát về phía Lục An Nhiên.
Lúc này nàng ta chỉ muốn chiến thắng, không hề nghe thấy tiếng quát của Kỷ Lâm Lễ, chỉ một mực xông lên đánh, còn cô chỉ bình tĩnh né tránh, với tình trạng này của nàng ta nếu cô ra một đòn đủ mạnh có thể phế luôn cả nàng ta, nhưng nếu làm vậy Tông chủ sẽ không bỏ qua cho cô vì đã làm tổn thương đồ đệ yêu quý của ông ta, vậy thì cô chỉ cần ra một đòn không chí mạng nhưng cũng đủ giành chiến thắng. Truyện Khoa Huyễn
Lúc Lục An Nhiên tiếp tục tấn công về phía cô, lần này cô không né nữa, khi cánh tay ra quyền của nàng ta sắp chạm vào cô, cô đã ngã người né sang một bên, canh chuẩn thời gian cánh tay phất nhẹ, một luồng gió như muỗi tên đánh thẳng vào bả vai bị thương của nàng ta, Lục An Nhiên hét lên một tiếng đau đớn ngã xuống sàn đấu, cô tiến lại gần nhìn nàng ta có chút thương hại.
- Ngươi thua rồi, kết thúc trận đấu đi.
- Không có khả năng, ta tuyệt đối không thua. - nàng ta cắn răng ôm bả vai, căm phẫn nhìn cô, sống chết không nhận thua.
- Vậy bây giờ ngươi thử tiến lên tấn công ta xem.
Lục An Nhiên thật sự định làm như vậy, nhưng vừa chống chân đứng lên nàng ta đã ngã xuống, đột nhiên nàng ta lại cảm thấy khó thở, phổi nhói lên từng cơn, đầu đau nhức dữ dội làm nàng ta hoa cả mắt, nàng ta nhìn mọi thứ xung quanh đều mờ ảo không xác định được phương hướng, cuối cùng không cam tâm ngất đi.
- Kỷ Lâm Lễ đã cảnh báo ngươi rồi nhưng ngươi lại không nghe.
Cuối cùng phải có người lên sàn đấu đưa nàng ta xuống, cô phủi phủi bụi trên quần áo nhìn về hướng Tông chủ nhếch mép.
- Có phải nên công bố người chiến thắng không?
- Ngươi… - Tông chủ tức giận tím tái chỉ về phía cô.
Ông ta muốn người giành chiến thắng hôm nay là Lục An Nhiên để danh tiếng nàng ta vang xa khắp Đại lục, kết quả lại bị cô phá hư hết sao ông ta có thể không tức giận, đồng thời ông ta cũng cảm giác không đúng, làm sao một phế vật như cô chỉ trong thời gian ngắn lại đột phá liên tiếp như vậy? Nhưng kết quả cuối cùng bày ra trước mắt, ông ta chỉ có thể cắn răng tuyên bố người chiến thắng.
- Người chiến thắng trong giải đấu lần này là Lý Trường An, để biểu dương chiến thắng ngày hôm nay sẽ có một phần quà giành riêng cho ngươi.
Một người từ dưới lôi đài đem lên một hộp gỗ khắc chế tinh xảo, mở ra bên trong là viên đan dược vàng ngọc gần như phát sáng.
- Là Tẩy Tuỷ Đan, phần thưởng lần này lại là Tẩy Tuỷ Đan? Cũng quá quý hiếm rồi.
Người trên khán đài cũng không khỏi ghen tị nhìn viên đan dược phát sáng nhưng cô chỉ rủ mắt nhìn cười lạnh, viên đan dược này là Hạc Huyền đặc biệt chuẩn bị vì Lục An Nhiên giữa đường lại bị cô nhảy ra giành lấy chắc ông ta suýt tức chết.
- Đa tạ Tông chủ ban tặng, lần đầu tiên nhận được sự ưu ái như vậy ta không biết nên cảm tạ như thế nào chỉ có thể thề dốc hết sức vì Tông môn lớn mạnh, ta chắc chắn không để người thất vọng. - giọng cô vừa lạnh lẽo vừa mỉa mai.
Mặt ông ta tím tái nổi gân xanh siết chặt tay nhưng vẫn mỉm cười đáp lại cô.
- Nhưng phải rồi, ta nhớ người giành chiến thắng giải đấu có thể được mời một trong ba vị sư huynh để tỷ thí, vậy ta có phải nên thực hiện luôn không?
Mắt của đảo qua ba người đang ngồi ở phía trên, tất nhiên cô biết cô không thể đánh bại ai trong số ba người họ nhưng có cơ hội để học hỏi, tại sao lại từ chối?
Đám người kia nghe cô muốn thách đấu thì há hốc không tin được, dù nói người chiến thắng có thể xin thách đấu nhưng với thực lực của cô quả thật không thể chiến thắng, nếu biết đã thua tại sao còn muốn đánh? Bọn họ giống như nghe được một câu chuyện cười mà chế nhạo.
- Tất nhiên là được, muội đã chọn được người mình muốn thách đấu chưa? - Cung Kỳ lên tiếng đầu tiên đồng ý.
Tông chủ cũng biến sắc nhìn hắn nhưng cũng thu lại, dù sao đã nói là quy tắc thì cứ mặc kệ.
- Đại sư huynh được chứ?
Giờ cả Kỷ Lâm Lễ cũng bất ngờ, hắn không nghĩ cô sẽ chọn mình, nên nhất thời không biết đồng ý ra sao.
- Ca, nàng ta vậy mà lại thách đấu với người mạnh nhất, cho dù nàng ta có thiên phú dị bẩm cũng không cách nào đánh lại Kỷ Lâm Lễ đâu, vốn dĩ chiến thắng xong rồi có thể dừng lại mà. - Cố Thiên có chút tiếc nuối nhìn cô.
- Đệ sẽ không bao giờ hiểu được một người như nàng ta suy nghĩ cái gì, ngược lại ta cũng muốn xem một chút cho dù có là thua cũng không quá khó coi.
Kỷ Lâm Lễ nhảy từ trên cao xuống bước lên lôi đài, có chút khó xử nhìn cô.
- Trường An, muội chắc chắn sao?
- Ta không bao giờ hối hận về quyết định của mình nên huynh không cần lo lắng, cứ xông lên đi.
- Ta sẽ không nặng tay với muội.
Nghe vậy cô chỉ cười lạnh.
- Nếu huynh không ra tay vậy thì để ta.
Cô thật sự định tung hết sức ngay từ đầu, cố tình sử dụng kỹ năng mà hắn tự hào nhất để đánh với hắn.
- Phong Quyền: Thiên Khuyết! - lòng bàn tay cô khép lại như một lưỡi dao, ngọn gió bao bọc bàn tay cô trở nên sắc bén, lúc cận kề hắn, bàn tay tạo thành một góc 180 độ, đường cắt gọn gàng dứt khoát, mặc dù hắn đã né được nhưng một góc áo của hắn vẫn bị cắt đứt.