Qua vài trận đấu cuối cùng cũng đến lượt Mạnh Điềm Điềm lên thi đấu, nếu vừa nãy cô ngáp ngắn ngáp dài thì bây giờ cô rất tập trung ngồi thẳng lưng xem cô ấy thi đấu.
Mạnh Điềm Điềm bước lên lôi đài, hai bên vào tư thế chiến đấu, vừa nghe tiếng chiêng hai người đã lao vào nhau đánh, nhìn vào có vẻ người kia đang chiếm lợi thế làm Điềm Điềm không có cơ hội tấn công, cô liên tục né những đòn nguy hiểm, qua một hồi mọi người bắt đầu thấy nhàm chán, còn có người lên tiếng chế giễu.
- Đây có thật là đang đấu không? Nếu thấy khó quá sao không chịu thua đi. - một tên trong tông môn ngả ngớn nói.
Cô nghe vậy thì trừng mắt nhìn tên đó, hắn bị khí thế của cô đè cho im bặt, đổ mồ hôi lạnh, cô quay lại quan sát Điềm Điềm thầm nghĩ thời gian qua cô đã bỏ mặc cô ấy một mình, cô chỉ lo gia tăng thực lực bản thân mà quên mất Điềm Điềm nhưng cô tin Điềm Điềm không yếu đuối đến mức để im lặng không phản kháng như vậy.
Đúng như cô nghĩ, khi người kia mất cảnh giác Điềm Điềm đã tung một chưởng làm người kia bay ra xa, lúc người kia chưa kịp phản ứng cô đã lao lên phía trước đánh cho người kia không kịp phản kháng, kết quả người kia bị đẩy khỏi lôi đài, Điềm Điềm giành chiến thắng.
Cô vừa thấy vậy đã đứng lên hô lớn, những người xung quanh chỉ hờ hững vỗ tay, tất cả xung quanh chỉ có một mình cô hào hứng, cô lạnh mắt nhìn xung quanh, lúc Lục An Nhiên lên thi đấu bọn họ đâu có vậy nhỉ, thế là cô phóng ra khí thế thốt ra hai câu.
- Vỗ tay!
Cả đám người ngồi kế bên có vài người hưởng ứng vỗ tay nhưng cũng có những người không cam tâm nhưng bị khí thế của cô đè ép nên phải gượng cười làm theo, thế là cả tông môn chỉ có chỗ cô vỗ tay náo nhiệt nhất, điều này cũng khiến cho những người bên khán đài bên kia chú ý.
Cung Kỳ nhìn thấy cũng bật cười, Kỷ Lâm Lễ và Mặc Thâm thấy vậy thì nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, một người cả năm không nhếch nổi môi lại bật cười?
- Bên kia có gì náo nhiệt vậy? Vừa rồi vẫn còn im thin thít mà, không lẽ là do nữ nhân kia? - Thủy Linh Lung tò mò ngó nhìn.
- Linh nhi, ngồi xuống. - dù nói vậy nhưng hắn vẫn nhìn về phía đó, vừa rồi hắn cảm nhận được một áp lực vô hình, có lẽ là từ nữ tử kia, hắn cảm thấy có lẽ cô không tầm thường.
Cố Huyền ở bên kia cũng cảm thấy tương tự, hắn rất nhạy cảm với cảm giác khí tức đặc thù, mà khí tức này đặc biệt hơn người bình thường, người sở hữu khí tức như vậy đa số chỉ có cổ võ tông sư, một người bình thường cũng có thể có khí tức như vậy sao?
Kỷ Lâm Lễ ngồi bên này cũng chú ý đến cô nhiều hơn không biết từ khi nào hắn không hề thấy cô có dáng vẻ hào hứng, vui vẻ như vậy, chỉ khi thật sự để ý một người thì mới có dáng vẻ như vậy, trước đây khi thấy hắn thi đấu cô cũng hào hứng như vậy nhưng có lẽ bây giờ không được như trước nữa, chỉ có lạnh lùng và chán ghét.
Vài trận đấu sau không có gì đặc biệt, cho đến lượt đấu của cô, cô lười biếng trời khỏi ghế ngồi đi xuống sàn đấu chậm rãi bước lên lôi đài, trên khán đài không có bao nhiêu tiếng cổ vũ bởi vì tiếng xấu của cô lan xa khắp tông môn nên không hề có ai yêu thích cổ vũ cho một người như cô, chỉ có tiếng Điềm Điềm không ngừng hò hét của vũ, còn có Ngũ sư tỷ ở bên cạnh góp vui, làm cô ở trên lôi đài phải bật cười, những người tới từ tông môn khác cũng không hề hứng thú mấy, trước khi bọn họ tới đây đã khoanh vùng những thiên tài cần chú ý trong đó không hề có cô, có người trong đám đó còn biết về danh tiếng của cô ở tông môn rất xấu nên lên tiếng chế giễu.
- Ta có biết chút về nàng ta, một nữ tử kiêu ngạo nhưng thực lực lại không bằng ai. - không biết là ai trong đám người lên tiếng nói.
- Người như vậy cũng có tông môn chấp nhận sao?
Đám người Cố Huyền và Cố Thiên cũng chú ý.
- Huynh, hình như danh tiếng nữ tử này rất xấu, không hề giống như Lục An Nhiên. - Cố Thiên cũng mở miệng góp ý.
- Đệ không cản được miệng của người trong thiên hạ nhưng hãy nhìn vào thực tế mà đánh giá.
- Vâng, huynh!
Tiếng Chiêng vang lên, đám người trên khán đài chờ xem trò hay, muốn xem cô bị mất mặt nhưng người bị vã mặt lại là bọn họ, chỉ trong tích tắc cô dùng tốc độ nhanh nhất tung một chưởng làm người kia bay khỏi lôi đài, tất cả quá trình chỉ trong chưa đầy 1 phút, cả ghế khán đài đều lặng thinh, không ai ho he một lời, còn nghe được tiếng ruồi bay qua, có người lắp bắp mở miệng.
- Vậy… Vậy là xong rồi sao? Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy gì không?
- Sao một con người lại có tốc độ như vậy được chứ?
- Huynh có nhìn thấy nữ tử vừa rồi làm gì không? - Thuỷ Linh Lung đứng bật dậy không tin nổi mà nhìn.
La Tử Dương bên cạnh cũng trầm mặc suy nghĩ, là nội kình phóng ra hay là một sức mạnh khác? Vừa rồi nữ tử kia không hề chạm vào đối phương nhưng sức lực đủ mạnh để hất văng đối phương ra khỏi lôi đài trong chớp mắt, người như vậy rất có tài năng, ai lại đồn nàng ta là phế vật vậy.
- Huynh có nhìn thấy không? nàng ta dùng tốc độ gì vậy, vừa rồi Lục An Nhiên dù không chật vật nhưng cũng phải tốn chút thời gian mới chiến thắng, còn nàng ta chỉ dùng một chưởng đã đánh bay đối phương? - Cố Thiên ngớ người nhìn.
- Đệ có cảm thấy người như vậy giống như trong lời nói của những người kia không?
- Hoàn toàn không.
- Nàng ta tung ra một chưởng mạnh mẽ là vì nàng ta có quyết tâm muốn chiến thắng, người như vậy tương lai sẽ không tầm thường.
Cung Kỳ im lặng quan sát thật kỹ sau đó nở nụ cười nhẹ, Kỷ Lâm Lễ và Mặc Thâm bên cạnh cũng quan sát cô thật kỹ thầm nghĩ sao chỉ trong một tháng cô đã thay đổi như vậy, chắc chắn phải có người chỉ dạy sau lưng, Mặc Thâm nghi ngờ nhìn Cung Kỳ.
Cô kiêu ngạo oai phong bước xuống lôi đài, còn không quên giơ ngón tay giữa thân thiện với những người đã xem thường cô, cả đám người ngồi trên lôi đài thắc mắc nhìn hành động của cô, đó là hành động ăn mừng chiến thắng hả? Sao bọn họ có cảm giác cô đang khinh thường bọn họ.
Lục An Nhiên ngồi trên khán đài xem xong cũng bấu chật gấu váy, cắn răng trong mắt hiện lên một tia không cam tâm, nàng ta không mong mọi sự chú ý dồn trên người mình là chuyển dời lên người Lục sư tỷ như vậy.
- Có người chỉ dạy nàng ta sao, sao nàng ta có thể tiến bộ trong một thời gian nhanh như vậy. - Hoàng Quân Việt ngồi bên cạnh Lục An Nhiên cũng gượng gạo nói.