Nghịch Thiên Cải Mệnh - An Le Kim Thao

Chương 23




Bây giờ hắn nghiêm túc nhìn ba con sói nói với chúng.

- Nhiệm vụ của các ngươi hết rồi, cảm ơn đã giúp đỡ ta.

Ba con sói giống như nghe hiểu, cúi đầu như chào hắn rồi rời đi, rồi nhìn cô nói.

- Lần này muội phải cố gắng giành lấy chiếc chuông từ chỗ ta, trong quá trình đó muội có thể tấn công ta tùy thích, ta sẽ không phản kháng lại. - hắn nghiêm túc gắn chiếc chuông vào bên hông mình nói.

- Như vậy được thật sao, sao ta có cảm giác mình chơi ăn gian.

- Không sao, cứ tới đi.

Cô phóng về phía hắn dồn nội kình vào nắm đấm hướng về phía hắn với tốc độ kinh hồn nhưng hắn lại dễ dàng né tránh đẩy cô sang một bên, cô dùng chân thắng lại tung cước về phía hắn, hắn lại dùng tay cản lại, cô không dừng lại, lúc hắn còn đang giữ chân cô, cô đã dùng cái chân còn lại đá về phía hắn, hắn liền cúi thấp đầu xuống làm cô đá hụt, do hai chân đang ở trên không nên cô dùng hai tay chống xuống đất lại dùng cái chân đang được tự do đá về phía hắn, hắn lại ngửa đầu ra làm cô đá hụt lần nữa, trong lúc đó hắn đã buông cái chân cô ra.
Lúc hắn đang phản ứng lại cô đã muốn đưa tay chụp lấy chiếc chuông nhưng hắn ngay lập tức lùi lại, cô cũng phủi tay đứng dậy tiếp tục tấn công nhưng cứ như vậy hết một canh giờ cô cũng không thể giành được, cô cứ tấn công là hắn lại cản, cô muốn giành lấy chiếc chuông thì hắn lại né.

- Bây giờ cũng canh trưa rồi hay là để khi khác tiếp tục, nhìn muội cũng có vẻ mệt rồi. - hắn nhìn lên trời rồi nhìn cô nói.

- Ta vẫn có thể tiếp tục. - dù nói vậy nhưng cơ thể cô đã đầy mồ hôi, hai chân và cả hai tay cũng khẽ run rẩy vì kiệt sức.

- Đừng cố quá làm gì, nếu muội ở tình trạng này mà gặp kẻ thù muội nghĩ có thể thắng chúng sao? Nên cứ nghỉ ngơi đi.

Bởi vì hắn đã nói vậy nên cô ngồi gục dưới bóng cây mát nghỉ ngơi, cô cũng không rảnh rỗi ngồi hóng gió mà đang nghĩ cách xem làm sao để thắng hắn giành lấy chiếc chuông, trong lúc suy nghĩ thì trong đầu vang lên tiếng ‘tinh’ làm cô giật mình nhìn xung quanh.
" Kí chủ là tôi "

- Sao lại là ngươi, lâu rồi không thấy ngươi xuất hiện cứ nghĩ ngươi đi luôn rồi chứ.

" Kí chủ trong lúc cô tu luyện, ta cũng phải nâng cấp hệ thống để có thêm nhiều khả năng hơn nhưng tên ta vẫn là 777 "

Cô nhắm mắt lại để chìm vào tiềm thức dễ giao tiếp với hệ thống hơn.

- Khoan đã, nhìn ngươi bây giờ hình như lớn hơn trước kia một chút.

Lần cuối cùng thấy nó cô nhớ nó chỉ nhìn giống như một đứa con nít.

" Mỗi lần ta nâng cấp sẽ trưởng thành lên một chút, cô nên làm quen đi "

- Vậy cứ gọi ngươi hệ thống hoài cũng kỳ hay ta gọi ngươi là tiểu thất?

" Ta vẫn thích 777 hơn nhưng nếu cô đã muốn gọi vậy thì cứ vậy đi "

- Vậy ngươi xuất hiện lúc này làm gì?

" Bởi vì biết cô đang khổ công tu luyện nên ta xuất hiện để giúp đỡ cô, thật ra ra sau khi nâng cấp hệ thống ta đã có một khả năng mới chính là sao chép, nó có thể sao chép những chiêu thức cô từng thấy qua. "
- Nghe có vẻ không tệ nhưng có tác dụng phụ không?

" Có thể một chút nhưng sẽ không ảnh hưởng nhiều, nó có thể giúp cô trong những tình huống gặp nguy hiểm "

- Đúng là có ngươi bên cạnh trò chuyện vẫn vui hơn.

" Nãy giờ cô có nghe tôi nói gì không? "

- Bây giờ giúp ta nghĩ cách làm sao để lấy dược chiếc chuông từ chỗ nhị sư huynh đi.

" Hay là nhân lúc này cô hãy thử dùng khả năng mới này đi "

- Dùng nó như thế nào để đối phó huynh ấy chứ?

" Cô không giành lấy được chiếc chuông là do hắn đã nhìn thấy hết chuyển động của cô, nếu cô đang làm một hành động nào đó rồi đột nhiên thay đổi thì sao? Nếu có thể khiến hắn không phản ứng kịp với hành động của cô thì cô có thể dễ dàng giành lấy chiếc chuông "

- Nói nghe dễ vậy nhưng khi làm lại khác nhưng ngoài cách này ra thì không còn cách nào nên ta sẽ thử, dùng hiệu ứng sao chép.

Hệ thống nghe được hiệu lệnh lập tức sử dụng khả năng sao chép.

- Sao ta không cảm thấy có gì khác. - cô nhìn lại bản thân rồi hỏi.

" Khi thực hành mới có hiệu lực "

- Vậy ta thoát đây. - nói xong cô mở mắt ra nhìn xung quanh.

- Muội dậy rồi sao, ta chuẩn bị thức ăn rồi lại đây ăn đi. - hắn đưa cho cô tô cháo còn đang bốc khói.

- Trên núi có ngũ cốc sao? - cô tò mò cầm lấy tô cháo hỏi.

- Muội nói cái gì vậy, dù nói là lên núi luyện tâp nhưng cũng phải mang theo ít lương thực chứ. - hắn vừa ăn vừa trả lời tỉnh bơ.

- Vậy sao hôm qua chúng ta phải đi săn thú?

- Là để cho muội trải nghiệm thử cuộc sống trên núi thôi.

Cô nghiến răng tức tối ăn hết tô cháo.

Nửa canh giờ sau hai người lại tiếp tục, cô nghe lời hệ thống dùng khả năng sao chép nhớ lại những chiêu thức mà cô từng thấy nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh của Mục Thiếu Phong làm cô giật mình mất đà suýt té làm Cung Kỳ cũng khó hiểu nhìn cô.

Cô bình tĩnh lại cố gắng đẩy hình ảnh của Mục Thiếu Phong ra khỏi đầu chỉ nhớ đến cử chiêu thức mà hắn từng sử dụng để đối phó tên Vô Diện Môn kia, dù nói là sao chép nhưng nó không thể hoàn toàn sao chép hết được, bởi đó là chiêu thức hắn đã tu luyện từ nhỏ, người bình thường không thể sao chép.

Cô kiểm soát nội kình ra chiêu tấn công, sự thay đổi của cô làm Cung Kỳ bất ngờ nhưng hắn cũng dần thích ứng mà né đi, hai bên giao đấu qua lại, lúc thấy chiếc chuông lộ ra cô đưa tay muốn bắt lấy nhưng bị hắn hất ra, khi hắn chăm chú bảo vệ chiếc chuông, cô tung chưởng về phía hắn, do mất cảnh giác nên hắn đã dính ngay chưởng đó, cô dùng chân đá chiếc chuông hắn bay ra xa, cô lao đến muốn chụp lấy thì đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm phía sau nên theo phản xạ né đi, cuối cùng chiếc chuông lại rơi vào tay hắn.