Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 247: Tài Đàm Phán Của Vương Hạo Thần




- Chư vị ! Bây giờ không phải lúc đề cao sĩ khí mà diệt uy phong của mình !

Ngô Lam đối với Ngọc Tiêu Phong mấy vị đệ tử trầm giọng nói, sau đó lại quay sang hướng Tần Liêm Sương nói :

- Tần sư muội ! Tiếp theo ngươi cứ việc chữa thương cho tốt, còn lại cứ giao cho ta !

Tần Liêm Sương đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó liền yên lặng chữa thương.

Thua Vương Hạo Thần về sau, nàng nhuệ khí mất đi không ít, bất quá đối với nàng chưa hẳn là một chuyện xấu.

Ngô Lam không có chậm trễ, lập tức dẫn theo Ngọc Tiêu Phong tất cả mọi người đi đến Minh Thiên Phong chúng đệ tử trước mặt.

Không có cách, Minh Thiên Phong người tuy ít, nhưng trước có một cái thực lực sâu không lường được Sở Thanh Tiêu, sau lại đến một cái vừa mới quật khởi Vương Hạo Thần, các nàng chỉ có thể dựa vào ưu thế số lượng mới có thể tạo thành ưu thế cho mình.

- Tiêu sư muội, ta nghĩ chúng ta nên nhanh một chút phân chia đầu linh tuyền kia, tránh để lâu sinh biến !

Ngô Lam đi thẳng vào vấn đề nói.

Minh Thiên Phong đoàn đội người mạnh nhất theo lý mà nói tất nhiên là Sở Thanh Tiêu, sau đó lại đến Vương Hạo Thần, thế nhưng hai người này tính tình một cái so một cái cổ quái, cái trước là không giỏi giao tiếp, cái sau lại không thích nói chuyện, tựa như khúc gỗ đồng dạng, vì thế Ngô Lam cảm thấy tốt nhất vẫn là nên tìm Tiêu Ngọc Huyên nói chuyện.

- Nha ? Vậy các ngươi còn muốn phân chia như thế nào ?

Tiêu Ngọc Huyên thanh âm có chút lạnh hỏi.

- Như trước, chúng ta bảy các ngươi ba !

Ngô Lam thản nhiên đáp.

- Thật xem chúng ta là ăn mày ? Vậy bàn cũng đừng bàn !

Tiêu Ngọc Huyên đều lười phản ứng nàng.

- Ba thành đã là chúng ta giới hạn thấp nhất !

Ngô Lam cũng cường ngạnh nói.

Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn hai bên, vừa rồi hắn còn chưa kịp hỏi Sở Thanh Tiêu vì sao nói Minh Thiên Phong đoàn đội sẽ cần hắn trợ giúp, bây giờ hắn tựa hồ đã có chút hiểu rõ.

Còn không phải là cần hắn làm chỗ dựa để cùng người ta cò kè mặc cả.

Bất quá chuyện này xem ra cũng không dễ dàng.

Mà tranh miệng lưỡi cũng không phải sở trường của hắn.

Tiêu Ngọc Huyên tiếp tục nói :

- Lần này chiến đấu, xuất lực nhiều nhất là tam sư huynh và tiểu sư đệ của chúng ta ! Ta cảm thấy bọn hắn xứng đáng nhận được nhiều hơn một chút !

- Cũng không thể nói như vậy ! Sở sư huynh và Vương sư đệ thực lực tuy mạnh, thế nhưng nếu là không có chúng ta chư vị đệ tử trợ giúp, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng có thể ngăn chặn mấy chục cái kẻ địch đánh tới ?

Ngô Lam không chút nhường nhịn nói.

Lời nói của nàng còn mang một hàm ý khác, chính là chúng ta nhiều người hơn, nếu tranh luận không thành lại muốn đánh nhau, các ngươi tuy có mấy cái nhân vật lợi hại, nhưng không nhất định có thể thắng được chúng ta.

Ai bảo chúng ta nhiều người đâu ?

Tiêu Ngọc Huyên không ngừng mài răng, cảm thấy tương đương bực bội, cuối cùng đành phải đưa mắt nhìn Sở Thanh Tiêu và Vương Hạo Thần, ý muốn để bọn hắn đứng ra giúp mình nói chuyện một chút, dù sao hai người thực lực rất mạnh, lời nói nhất định so với nàng càng có trọng lượng.

Vương Hạo Thần có chút nhức đầu, khẽ liếc Sở Thanh Tiêu một cái, chỉ thấy đối phương nhắm mắt làm ngơ, bộ dáng là để chính mình làm chủ, không khỏi cười khổ một tiếng, ta rất giỏi đàm phán sao ?

Tính toán, đánh người bản sự vẫn tính được, còn phương diện đấu võ mồm . . . chỉ sợ không khác gì hòa thượng sợ không thấy tóc.

Thật là không trâu bắt chó đi cày.

Vương Hạo Thần miễn cưỡng tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Huyên, khẽ cười nói :

- Chư vị ! Ta biết các ngươi lần này xuất lực không nhỏ, xác thực mà nói, nếu là không có các ngươi tương trợ Minh Thiên Phong chúng ta xác thực không có cách nào cùng đối phương chống lại !

Nghe hắn một bên nói chuyện, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử không khỏi nhíu mày.

Cái tên đang nói cái gì ?

Hắn đến cùng là muốn đàm phán, hay là đến tung hô người ta ?

Ngọc Tiêu Phong đám người sắc mặt cũng tương đương cổ quái.

- Bất quá, lần này phân chia chúng ta muốn 5 thành !

Vương Hạo Thần cười nói.

- . . . !

Bốn phía, một đám người yên ắng.

Thảo !

Mọi người từng cái vẻ mặt ngơ ngác, đối phương trước tiên là đem Ngọc Tiêu Phong đám người ca tụng lên tận mây xanh, sau đó đùng một cái há miệng đòi chia một nửa, làm cho bọn hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Công phu sư tử ngoạm không nói, lại nghe một chút, đây là tiếng người sao ?

Tiêu Ngọc Huyên im lặng nhìn xem Vương Hạo Thần, tiểu sư đệ quả nhiên trẻ người non dạ.

Ngô Lam sửng sờ mất vài giây, cuối cùng lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức trầm xuống, nói :

- Há miệng một cái liền đòi một nửa, ngươi cũng thật là dám nói ! Đây là chuyện không có khả năng ! Tối đa liền ba thành !

Sau lưng nàng một đám người, vẻ mặt cũng là bất thiện.

Đoàn đội của các nàng có đến mấy chục người, thất phẩm hạ đẳng linh tuyền tuy là linh khí tràn đầy, thế nhưng nếu bị lấy đi một nửa vậy liền có chút không đủ để các nàng phân chia đâu.

- Nha ! Vậy ba thành thì ba thành !

Vương Hạo Thần buồn bã gật đầu, cũng không thèm đấu khẩu với nàng.

- . . . !

Cứ như vậy liền xong rồi ?

Đám người lần nữa ngốc trệ.

Đây đến cùng là kiểu đàm phán gì ? Người ta chỉ mới phản bác một câu, ngươi liền từ bỏ rồi ?

- Tiểu sư đệ . . .

Tiêu Ngọc Huyên tức khắc gấp, đây cũng không phải chuyện đùa.

Vương Hạo Thần không có đáp lại, chỉ khẽ đối với nàng nháy mắt.

Tiêu Ngọc Huyên sững sờ, trong ký ức của nàng, ngày xưa Vương Hạo Thần mặc dù giống như cái đuôi đi sau nàng, thế nhưng hắn thiên tư thông tuệ, thỉnh thoảng vẫn luôn có những tình huống xử lý rất đặc biệt, mà trước mỗi lần như vậy, hắn vẫn dùng ánh mắt ra hiệu với nàng.

Bây giờ cũng là tình huống như vậy sao ?

Thế nhưng kế hoạch của hắn đến cùng là như thế nào ?

Nàng có thể tin hắn sao ?

Phải biết trước kia đều là trẻ con sự tình, còn bây giờ thì không giống như vậy.

Ngô Lam nghi ngờ nhìn Vương Hạo Thần, sau đó liền nói :

- Vẫn là Vương sư đệ hiểu chuyện ! Vậy chúng ta đi vào trước !

Vương Hạo Thần cười cười, gật đầu nói :

- Mấy vị sư huynh sư tỷ cứ tùy tiện !

Dễ tính như vậy ?

Tên này nếu không phải thằng ngu, vậy chính là một cái chân chính lòng dạ rộng rãi quân tử a !

Ngô Lam không nhịn được lại cẩn thận nhìn kỹ hắn một hồi, chỉ thấy Vương Hạo Thần một mặt cười nhạt đầy thành ý nhìn nàng, nhìn qua rõ ràng là không có vấn đề, lại khiến nàng cảm thấy có chút không an tâm.

Chính vì có cảm giác như vậy, mới khiến nàng một mực chưa chịu xuất phát.

Bất quá Ngô Lam nàng có kiên nhẫn, những người khác lại không có.

- Ngô Lam ! Ngươi còn chần chờ cái gì ? Người ta đều đã đồng ý, ngươi còn không đi ?

- Đúng đấy ! Nếu ngươi không đi, chúng ta phải đi trước a !

Ngô Lam bên cạnh mấy vị Thất Tinh Vũ Sư đệ tử gấp gáp nói.

Chuyện đến nước này, Ngô Lam cũng chẳng còn cách nào khác, lần nữa thật sâu nhìn Vương Hạo Thần một chút, sau đó liền dẫn người bắt đầu đi vào bên trong linh tuyền.

Minh Thiên Phong bên này, mấy vị đệ tử cũng gấp.

Lã Thiết đối với Tiêu Ngọc Huyên truyền âm nói :

- Tiểu sư muội, tiểu sư đệ hắn đến cùng là đang làm cái gì ? Hắn làm sao lại dễ dàng như vậy chấp nhận điều kiện của đối phương ?

Không dám nói trực tiếp, là bởi vì e ngại Vương Hạo Thần thực lực.

Không riêng gì hắn, cả Trương Hinh thậm chí Nghiêm Vân đều làm như vậy.

Chỉ có Sở Thanh Tiêu là không nói gì, chỉ yên lặng đứng im một chỗ.

Tiêu Ngọc Huyên chần chờ một chút, sau đó mới miễn cưỡng hồi đáp :

- Hắn hẳn là còn có kế hoạch !

Nghe nàng hồi đáp, mấy người đều đau răng, cảm thấy tiểu sư muội quá dễ bị lừa gạt, chuyện đến nước này còn muốn tin tưởng Vương Hạo Thần cái này mao đầu tiểu tử ?

Hắn rõ ràng là một cái gà mờ có được hay không ? Đến cả đàm phán phương thức cũng không hiểu rõ !

Chúng ta đều nhìn ra, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ?

Thôi được, lần này xem như phải ăn cái lỗ vốn.

Ngọc Tiêu Phong đoàn đội rất nhanh liền toàn bộ đi vào bên trong linh tuyền, đúng lúc này, Vương Hạo Thần động !