Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 242: Lợi Ích Trước Mắt




Khi Vương Hạo Thần và Sở Thanh Tiêu xuất phát, trận chiến ở bên kia sớm đã kết thúc, Tử Dương Phong, Hồng Thạch Phong và Thanh Nguyên Phong ba chi đội ngũ đều nhận được mệnh lệnh rút lui.

Bọn hắn vốn dĩ đang chiếm chút thượng phong, bất quá bởi vì mấy vị cường giả mạnh nhất đều đã bại, trước sau cũng không có cơ hội chiến thắng, bất đắc dĩ chỉ có thể lui.

Ở lại lưỡng bại cầu thương với đối phương không phải không thể, chỉ là không đáng.

Tại đây chỉ còn lại Ngọc Tiêu Phong và Minh Thiên Phong hai chi đội ngũ.

Trải qua một trận đại chiến, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử đều tiêu hao rất lớn, thậm chí ngay cả Nhị sư huynh Chu Thông đều bị thương không nhẹ.

Chu Thông đánh với Lăng Tu một trận bị thua, còn bị đối phương đả thương, từ đầu đến cuối chỉ có thể đau khổ chèo chống, suýt chút nữa liền bị đánh tan.

Tiêu Ngọc Huyên thực lực so với Chu Thông mạnh hơn một mảng lớn, trước kia là một đường treo đối thủ lên đánh, chiến lực cùng cảnh giới có thể nói là cực mạnh, trong Minh Thiên Phong đội ngũ, cũng chỉ có nàng là không bị thương.

Lúc này, Tiêu Ngọc Huyên đang cùng Ngọc Tiêu Phong một vị nữ đệ tử trò chuyện.

Nữ tử kia niên kỷ đồng dạng không lớn, ngược lại cùng Tiêu Ngọc Huyên trạc tuổi, thân vận y phục màu xanh nhạt, dung mạo xinh đẹp không tỳ vết, khí chất có chút lạnh lùng tựa như một đóa tuyết liên.

Nàng là Ngọc Tiêu Phong phong chủ Tần Liên Y nữ nhi - Tần Liêm Sương, đồng thời là Ngọc Tiêu Phong một chi đội ngũ này người dẫn đội.

Tần Liêm Sương và Tiêu Ngọc Huyên đều là nữ tử mỹ lệ hiếm thấy, khí chất lại hoàn toàn trái ngược nhau, một nhu một cương, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn của các đệ tử.

Tiêu Ngọc Huyên từng có một khoản thời gian dài tu luyện ở Ngọc Tiêu Phong, đồng thời cũng từng cùng với Tần Liêm Sương làm nhiệm vụ, quan hệ của hai người rất tốt, có thể xem là bạn thân.

- Ngọc Huyên ! Các ngươi vị kia Tam sư huynh thật đúng là lợi hại, vậy mà có thể đánh bại ba vị Bát Tinh Vũ Sư liên thủ, còn ép bọn hắn phải rút lui !

Tần Liêm Sương nhìn Tiêu Ngọc Huyên khẽ cười nói.

Nàng thiên tư thông tuệ, tự nhiên đoán ra được nguyên khiến cho mấy đoàn đội rút lui, chắc chắn không có khả năng là bởi vì không đánh lại bọn họ, chỉ có thể là bởi vì Lục Như Âm, Triệu Thế Hùng, Lâm Cốc mấy người đã bị Sở Thanh Tiêu đánh bại, từ đó mới phải ra lệnh cho đám người dưới trướng mình rút lui.

Xem ra, Minh Thiên Phong đúng là rất may mắn, thực lực trên mặt bằng chung không có gì đặc biệt, thế nhưng lại xuất kỳ bất ý đi ra một cái thiên tài mạnh mẽ là Sở Thanh Tiêu.

Tần Liêm Sương bản thân cũng có thể miễn cưỡng vượt qua một cái tiểu cảnh giới khiêu chiến kẻ địch, thế nhưng nếu là đối đầu với bất kỳ một người nào trong ba người kia đều khó tránh thất bại, muốn thắng ba người liên thủ, e rằng chỉ có chiến lực mạnh mẽ Cửu Tinh Vũ Sư mới làm được.

Phải biết, lần này đi đến Đệ Thất Phong Cửu Tinh Vũ Sư đệ tử quá ít, coi như có Bát Tinh Vũ Sư mượn nhờ linh tuyền đột phá cảnh giới thì số lượng tổng cộng cũng sẽ không vượt qua hai bàn tay.

Ngay cả Hồng Thạch Phong nếu nói về thực lực thì trước mặt mạnh nhất chính là Lục Như Âm, bất quá nàng cũng không phải Cửu Tinh Vũ Sư.

Ngọc Tiêu Phong càng kém hơn một chút, vốn dĩ ban đầu ngay cả Bát Tinh Vũ Sư cũng không có, may mắn sau cùng xuất hiện một vị sư tỷ đột phá đến Bát Tinh Vũ Sư, trở thành toàn bộ đoàn đội kình thiên trụ.

Yếu nhất Minh Thiên Phong, vậy mà lại xuất hiện một vị hư hư thực thực có được Cửu Tinh Vũ Sư chiến lực, thật là để cho người ta kinh ngạc.

- Tần tỷ, ta cũng không biết hắn thực lực mạnh như vậy !

Tiêu Ngọc Huyên cười khổ nói.

Nàng mấy năm nay cũng không có mấy cơ hội gặp mặt Sở Thanh Tiêu, càng không biết đối phương lợi hại như vậy.

Tần Liêm Sương khẽ gật đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi :

- Cục diện đã ổn định, vậy đầu linh tuyền này chúng ta làm sao chia ?

Tới rồi !

Tiêu Ngọc Huyên trong lòng khẽ động, rốt cuộc cũng nói vào điểm chính.

Giữa hai người tuy có giao tình, thế nhưng ở trong chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của hai người bọn họ, mà còn liên quan đến chúng đệ tử của Minh Thiên Phong và Ngọc Tiêu Phong, vì thế căn bản không thể làm việc theo tình cảm.

- Tần tỷ cảm thấy chúng ta nên phân chia như thế nào ?

Tiêu Ngọc Huyên cũng không dại gì ôm phần khó về mình, đối phương đã mở lời trước, vậy trước tiên liền nghe ý kiến của nàng trước.

Tần Liêm Sương không nói, mà mấy vị Ngọc Tiêu Phong đệ tử ở sau lưng nàng thì không ngừng hướng nàng truyền âm, ý định không cần đoán cũng biết, khẳng định là muốn đòi đến càng nhiều chỗ tốt càng tốt.

Đứng trước lợi ích, cho dù là bằng hữu cũng khó tránh khỏi tranh chấp.

Tần Liêm Sương thần sắc biến ảo một hồi, trong mắt lướt qua một tia do dự, cuối cùng mở miệng nói :

- Ngọc Huyên, lần này Ngọc Tiêu Phong đệ tử đến đây rất nhiều, nếu như phân chia quá ít chỉ sợ không đáng kể ! Nếu không . . . chúng ta bảy các ngươi ba ?

Lời này vừa nói ra, Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử lập tức hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía nàng dần dần bất thiện.

Tiêu Ngọc Huyên cũng thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói :

- Tần tỷ, cái này chỉ sợ không quá công đạo a ?

Tần Liêm Sương trong lòng cũng bất đắc dĩ, sớm đã biết đối phương sẽ không đồng ý.

Nàng còn chưa kịp nói tiếp, phía sau một vị nữ đệ tử khác của Ngọc Tiêu Phong đã lạnh rên một tiếng, không khách khí nói :

- Có cái gì không công đạo ? Một trận chiến này Ngọc Tiêu Phong chúng ta xuất lực nhiều nhất, nếu không chỉ dựa vào mấy người Minh Thiên Phong các người cũng có thể cùng mặt khác ba phong đệ tử chiến đấu ?

Sự thật là như vậy, Ngọc Tiêu Phong đoàn đội lần này có đến bốn vị Thất Tinh Vũ Sư tham chiến, Lục Tinh bên dưới càng là có không ít, mà Minh Thiên Phong thì chỉ có Tiêu Ngọc Huyên và Chu Thông là xem như có chút thực lực, nếu không phải có một Sở Thanh Tiêu tồn tại, Ngọc Tiêu Phong đám người chưa chắc sẽ chịu cùng Minh Thiên Phong chia sẻ đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền kia.

Thế nhưng Sở Thanh Tiêu lại mạnh hơn cũng chỉ là một người, không có khả năng ép được toàn bộ Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử.

Tiêu Ngọc Huyên thần sắc có chút khó coi, lại nói :

- Nhưng nếu không có Tam sư huynh của chúng ta thay các ngươi cản lại ba vị Bát Tinh Vũ Sư, các ngươi cũng không có cách nào chiến thắng !

- Lời này cũng không sai !

Ngọc Tiêu Phong nữ tử kia cũng không có phủ nhận một điểm này, thản nhiên nói tiếp :

- Chính vì Sở Thanh Tiêu sư huynh lần này xác thực trợ giúp chúng ta rất nhiều, vì thế chúng ta mới chấp nhận nhường lại ba thành thiên địa linh khí cho các ngươi ! Nếu như không có hắn, chỉ dựa vào mấy người các ngươi nhiều nhất chỉ có thể nhận được một thành mà thôi !

- Khinh người quá đáng ! Ngô Lam ngươi là đang đuổi ăn mày hay sao ?

Chu Thông ở một bên rốt cuộc không nhịn được, giận đến thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy, cũng không quản được thương thể chưa lành đứng dậy chỉ vào nữ tử vừa nói quát lớn.

- Chúng ta muốn ít nhất bốn thành, không thể ít hơn !

Tiêu Ngọc Huyên cắn môi nói.

- Không có khả năng, các ngươi chỉ có mấy người xuất lực, căn bản không xứng đáng nhận nhiều như vậy !

Ngô Lam cũng kiên quyết không chịu lui bước.

Ngô Lam là một trong những đệ tử nhiều tuổi nhất của Ngọc Tiêu Phong ở nơi này, tuy nói Tần Liêm Sương trên danh nghĩa là người dẫn đội, bất quá nàng còn quá trẻ, có những chuyện vẫn nên để các đệ tử có thâm niên nhiều năm đứng ra giải quyết.

Cứ như vậy, hai bên liền đi vào tranh cãi.

………

Trong lòng bọn họ tranh luận, Sở Thanh Tiêu và Vương Hạo Thần rất nhanh đã đến nơi, còn thấy được chuyện đang xảy ra.

Vương Hạo Thần đưa mắt nhìn lướt qua từng đạo thân ảnh quen thuộc kia, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Ngọc Huyên, trong mắt lộ ra một tia hoài niệm.

Tiểu cô nương đáng yêu đơn thuần năm đó, chớp mắt đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp hiếm có, quả nhiên, tuế nguyệt không đợi người, không ai có thể làm trẻ con mãi mà bắt buộc phải trưởng thành.

Đem tạp niệm gạt qua một bên, Vương Hạo Thần nhìn đám người đang tranh cãi phía trước, khẽ cười nói :

- Xem ra chúng ta muốn hưởng chỗ tốt cũng không dễ dàng như vậy !

Rất bình thường, lợi ích trước mắt, coi như là thân nhân cũng có thể đấu với nhau đến một sống một chết, càng không nói chúng ta và Ngọc Tiêu Phong chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù có chút giao tình cũng không đáng kể !

Sở Thanh Tiêu lạnh nhạt đáp, sau đó lại nhìn Vương Hạo Thần thuận miệng nói :

- Ngươi hẳn là đoán được, ta vì sao lại nói chúng ta cần ngươi giúp đỡ đi a ?

- Minh bạch !

Vương Hạo Thần gật đầu, kỳ thật ngay từ khi nhìn thấy hai bên tranh cãi, hắn đã đoán được dụng ý của Sở Thanh Tiêu.

Đẩy lui kẻ địch về sau, Minh Thiên Phong và Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử sẽ từ chỗ là đồng minh trở thành đối thủ cạnh tranh, muốn chiếm được càng nhiều chỗ tốt nơi linh tuyền thì phải dựa vào thực lực của chính mình.

Chỉ là Minh Thiên Phong thực lực có chút yếu, chỉ dựa vào Sở Thanh Tiêu một người không có khả năng có thể chấn được tràng diện, bất quá nếu như lại có thêm một cái chiến lực có thê so với Bát Tinh Vũ Sư như Vương Hạo Thần thì khác.

Ít nhất cũng có thể khiến cho Ngọc Tiêu Phong đám người kiêng kị mà nhường ra thêm chút lợi ích.

- Kỳ thật ! Coi như là không phải là quan hệ cạnh tranh, ta cũng không tính để yên cho Ngọc Tiêu Phong đám người kia !

Vương Hạo Thần đột nhiên khẽ cười, chỉ là nụ cười có chút lạnh.

- Ngươi cùng bọn hắn có xích mích ?

Sở Thanh Tiêu hơi ngoài ý muốn hỏi lại.

- Cũng không đến mức, chỉ là cùng một người trong đó có chút ân oán mà thôi !

Vương Hạo Thần nhún vai, ánh mắt hướng về phía nữ tử lãnh diễm đang đứng đối diện Tiêu Ngọc Huyên, trong mắt lộ ra một đạo rét lạnh thần sắc.

Tần Liêm Sương, có lẽ ngươi ngay cả người nửa năm trước bị ngươi suýt nữa phế đi đều không còn nhớ kỹ, bất quá, tên lòng dạ hẹp hòi như Vương Hạo Thần ta còn nhớ rất rõ.

Món nợ một chưởng ngày đó, ta đã sớm muốn tìm ngươi đòi lại !