Trăng sáng treo cao, mặt sông có lưồng sáng trắng nổi bật, gợn sóng lăn tăn như tranh như thơ.
Một con thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, không ai chèo chống để mặc nó tự trôi.
Chẳng qua là mỗi khi mũi thuyền chệch hướng thì luôn bị một bàn tay vô hình nào đó trong bóng tối lặng im bẻ lại, làm cho thuyền càng thêm vững vàng.
Mũi thuyền có một già và một trẻ đang đứng.
Ông lão thỉnh thoảng lên tiếng, giọng nói khàn khàn nhận xét về kẻ luyện võ chốn giang hồ:
“Hoàng Ma Nhai Càn Châu, nội kình đại thành, chiến lực bình thường, sở trường đánh lén”.
“Không có gì thú vị!”
“Đồng Khả Tâm Tín Châu, sinh viên năm nhất, nội kình nhập môn, tương lai xán lạn!”
“Không thú vị!" “Diệp Hà Đồ- Ký Châu...”
Mặt sông gợn sóng, ánh sáng lấp loé trong đêm, phối hợp với âm thanh này đúng là rất hợp cảnh.
Mà mỗi một lời đánh giá đều như có linh âm hoà vào.
Một già một trẻ thoải mái tuỳ ý.
“Cừ Châu, Triệu...", giọng của ông lão dừng lại, nhìn về phía hạ lưu, ba giây sau, ông ta mới cúi đầu: “Cô chủ, có người tới”.
Bùi Nam Tinh gật đầu, không hề kinh ngạc.
Mặt sông mênh mông, phản chiếu ánh trăng sáng, có người theo họ ngắm cảnh, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng đúng lúc này một giọng ngâm xướng truyền tới từ hạ lưu dòng sông, âm thanh ngày một rõ ràng.
“Ngày ngày có chén rượu đầy. Trong vườn cũng có từng này hoa tươi
Tự ca tự múa cho vui. Mừng không còn chuyện bận tôi chút nào”
*bản dịch Lý Phúc Điền - nguyên tác Tây Giang Nguyệt (Chu Đôn Nho)
Hai đoạn thơ được ngâm rơi vào trong tai Bùi Nam Tinh, cô ấy có thể một người đang chống sào trúc ở hạ lưu, thuyền nhẹ nhàng lay động nghịch chiều
dòng nước.
Hơn nữa người nọ chống sào rất tuỳ tiện, nhưng thuyền dưới chân vẫn giữ tốc độ.
“Sử xanh là giấc chiêm bao, suối vàng đếm được hết sao anh tài
Thôi đừng tính toán nhọc người. Những gì trước mắt một vài vẫn hơn
*bản dịch Lý Phúc Điền - nguyên tác Tây Giang Nguyệt (Chu Đôn Nho)
Thật sung sướиɠ, thật sung sướиɠ...”
Giọng người nọ nhỏ dần, thuyền nhỏ cũng lướt qua thuyền của Bùi Nam Tỉnh.
Lúc này cô ấy mới thấy rõ dưới ánh trăng sáng, người nọ mặc áo tơi, dưới cơn gió lạnh mùa đông mà người này lại mặc áo tơi quần đùi.
Khi Bùi Nam Tinh nhìn người nọ, đối phương cũng nhìn sang.
Người nọ tuổi trung niên, khi thấy Bùi Nam Tinh thì có chút kinh ngạc vì sắc đẹp của cô ấy nhưng rồi nhanh chóng chống sào, biến mất trong màn đêm.
“A Phổ, có nhận ra ai không?”
Ông lão gật đầu: “Viên Thiên Canh Chương Châu, nội kình viên mãn, nội-ngoại công, sở trường dùng nội kình gϊếŧ tông sư, nếu đánh một sống chết thì người này sống, tôi chết!”
“Ngay cả ông cũng không đánh lại à?”, Bùi Nam Tỉnh lạnh nhạt hỏi, tay chống cằm: “Có vẻ thú vị!”
Sau khi nói xong, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua hướng chiếc thuyền biến mất, hé mở đôi môi toát ra mùi đàn hương, ánh mắt bình thản: “Lăng Nghị đánh với ông ta thì chết chắc rồi nhỉ?”
“Lão nô nhìn theo hướng đi thì chắc đang tới Giang Châu, chắc chăn là tới theo lời mời của nhà họ Tần!”, ông lão nói ra suy đoán của mình: “Cô chủ, cần quay đầu không ạ?”
Bùi Nam Tỉnh cười lắc đầu: “Không cần, vậy mới có cái để hóng”.
Vì thế thuyền nhỏ tiếp tục trôi theo ven sông, từ từ xa dần, xa dần...
Lăng Nghị quay lại đỉnh núi Dược Lộc thì thấy một người đang đứng ở đó, trên thân mặc sườn xám, hai tay khoanh trước ngực, đứng trong gió lạnh nhìn về phía thành phố Giang Châu hoa lệ về đêm.
Hàn Nhược Tuyết nghe thấy âm thanh sau lưng, thấy là Lăng Nghị thì cười đi tới.
“Đang đợi tôi?”, Lăng Nghị hỏi.