“Còn không còn lấy một bóng ma, ở đâu vậy?” Tống Thanh Trạch nói: “Bên kia sông”. “Bên kia sông?”, Trần Báo nghỉ ngờ nói, sau đó ngẩng đầu nhìn sang bên kia sông, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta không thể tin được:
Trên sông, có một bóng người từ bờ đối diện chạy qua sông, phía sau tung lên những đợt sóng cao mười thước!
“Đây... Đây... mẹ nó, có phải là người không? Đang quay phim ở đây à?”, trên mặt Trần Báo toát mồ hôi lạnh.
Anh ta mở to mắt tìm kiếm hồi lâu, nhưng không tìm được áp lực nào, ngược lại nhìn thấy một cảnh tượng càng kí©h thí©ɧ hơn:
Chỉ nhìn thấy thân ảnh đó nhanh chóng tiến đến giữa sông, sau đó đạp lên nóc thuyền nhỏ kia để lấy đà, thân hình đó lại tăng tốc lần nữa, nhanh chóng chạy về phía Vọng Nguyệt Lâu.
Lúc này trong đầu Trần Báo chỉ có một ý nghĩ: “Khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp là có thật!”
Lúc này Trần Báo thật sự hoảng sợ, anh ta nhớ tới trước đó khi hẹn nhà họ Tần đánh nhau mấy lần, nhưng chưa từng nhìn thấy người này.
Nói cách khác, nhà họ Tân đã luôn che giấu thực lực của mình!
“Bây giờ chỉ hy vọng Tống Thanh Trạch có thể xử lý được., Trần Báo thầm nghĩ.
Về phần Lăng Nghị, từ khi Nhan Chấn Uy chiến đấu với Tống Thanh Trạch, thì anh ta đã không còn hy vọng gì vào Lăng Nghị.
Không có cách nào, đối thủ thật sự quá mạnh, tuy rằng anh cực kỳ tài năng nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ.
Hơn nữa, việc ông Càn coi trọng anh như vậy, có lẽ phần lớn là coi trọng tài năng của anh.
'Nếu Tống Thanh Trạch không xử lý được thì không cần để anh ra trận, kẻo mất đi một tài năng võ thuật trẻ tuổi giỏi. Trần Báo thầm nghĩ trong lòng.
Đang suy nghĩ thì bóng người trên sông đã đi tới phía dưới Vọng Nguyệt Lâu, chỉ thấy đầu gối của người kia hơi khuyu xuống, sau đó toàn thân như một mũi tên nhọn, ngay lập tức bắn thẳng vào tầng ba.
Ở tầng ba, mẹ nó vậy mà lại trực tiếp nhảy lên!
Trần Báo sắp điên rồi, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của anh ta!
Sau khi người kia đứng yên, liếc nhìn tầng ba, trầm giọng hỏi: “Trần Báo là ai?”
m thanh giống như một tiếng chuông lớn! “Là tôi”. Trần Báo đứng dậy, dũng cảm đáp. Dù sợ hãi nhưng khí thế không thể bị thua.
“Tới đây nhận lấy cái chết đi! Tôi có thể cho cậu cái chết nhẹ nhàng”.
“Mẹ nó anh cho rằng anh là ai?”. Bồ Tát bằng đất sét thì cũng có tính tình, huống chỉ là Trần Báo?
“Ha ha ha, chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng, Trần Báo, để tôi xem lát nữa cậu sẽ chết như thế nào!”, Nhan Chấn Uy từ dưới lầu đi lên, ngồi ở một bên nhếch miệng cười to.
Trần Báo trừng mắt nhìn ông ta, sau đó nhìn Tống Thanh Trạch với nụ cười trên mặt: “Anh Tống, làm phiền anh”.
“Tiểu Trần, cậu cũng thấy được, người này và Nhan Chấn Uy không cùng đẳng cấp, chỉ sợ rất khó đối phớ”.
Tuy rằng Tống Thanh Trạch e sợ người này có thể đi trên sông, nhưng theo hắn ta, chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì hắn ta cũng có thể đạt được trình độ này, cho nên hắn ta cũng không quá coi trọng.
“Anh Tống, chúng ta đã thỏa thuận xong, anh không thể đổi ý trước trận chiến”. Trần Báo gần như sắp khóc, nếu Tống Thanh Trạch lùi bước vào lúc này, thì Trần Báo anh thực sự chết chắc rồi.
“Cũng không phải là tôi đổi ý, chỉ là đối phó người này thì hơi tốn công, cần thêm ba triệu nữa”. Tống Thanh Trạch nhắm chuẩn cơ hội liền tăng giá vô tội vạ.
Đối mặt với một người lòng tham không đáy như 'Tống Thanh Trạch, Trần Báo không còn lựa chọn nào khác, dù sao tình thế hiện tại của anh ta là phải đưa tiền hoặc chết.
“Được rồi! Mời anh Tống ra tay!”, Trần Báo nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mạng sống của chính mình vẫn quan trọng hơn.
Tống Thanh Trạch nghe được lời này, vui mừng khôn xiết: lại có thể gọi thêm vài người mẫu nữa rồi! ”
Chỉ thấy hắn ta đứng dậy, vẫn nhàn nhã điềm tĩnh như cũ, nói đúng những lời như trước: “Chuyện nhỏ”.
Dứt lời, Tống Thanh Trạch không dám lơ là, cũng không che giấu thực lực như trước nữa, mà trực tiếp dùng hết sức lực, định đánh cho đối thủ một đòn phủ đầu.
Tuy nhiên, khi người qua sông kia nhìn thấy, anh ta thậm chí còn không có hứng thú ra tay, chỉ kiêu ngạo đứng đó, cười lạnh nói hai chữ: “Tìm chết!”