Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 45: 45: Sao Còn Đứng Đó




Bốp!

Cái tát sau đó của Trần Báo khiến tất cả những người có mặt đều choáng váng.

Chẳng phải nói bố cậu ta và Trần Báo là anh em tốt, uống rượu nói chuyện vui vẻ sao? Tại sao trong lời của Trần Báo, bố của cậu ta lại biến thành một con chó có thể tùy ý thay thế?

Mọi người vốn còn tưởng rằng đã nhìn thấy hy vọng, giờ đây cả đám đều tái mặt và vô cùng sợ hãi.

Đặc biệt là Chu Ấu Vi, cô ta nhìn Khương Bác Văn với vẻ mặt thất vọng và khó tin.

Hơn nữa, hiện tại trong lòng cô ta đang tràn đầy hối hận - đáng lẽ vừa rồi cô ta nên nghe lời tên vô dụng kia nói, rời khỏi đây trở về khách sạn.

Khương Bác Văn cũng bị cái tát của Trần Báo đánh đến hoa mắt chóng mặt, cậu ta không cần chạm vào cũng biết rằng má mình chắc chắn sẽ sưng lên.

Nhưng nỗi đau trên mặt chỉ là thứ yếu so với việc bị tát vào mặt trước mặt nhóm bạn đi cùng, thật sự khiến cậu ta sống không chết.
Vậy mà vừa rồi cậu ta còn thề thốt nói rằng ở địa bàn Giang Châu này, tuyệt đối sẽ không để Chu Ấu Vi phải chịu thiệt thòi, kết quả thì sao? Mới cách bao lâu đâu? Đã bị cái tát của Trần Báo đánh cho vỡ tan tành!

“Sao còn đứng đó? Đưa hai người bọn họ đi!” Trần Báo nói xong liền quay người bước ra ngoài mà không thèm nhìn đám người của Khương Bác Văn.

Thấy vậy, Tôn Di ôm chặt lấy cánh tay của Dụ Dương, sợ hãi đến cả người run rẩy.

Dụ Dương còn run hơn cả cô ta, cậu ta không dám nói lời nào khi nhìn thấy tên côn đồ tới bắt bạn gái mình.

Nhìn thấy bọn côn đồ đến gần, Chu Ấu Vi sợ đến mức ôm lấy cánh tay Khương Bác Văn, cầu xin trong đau khổ: “Anh Văn, cứu em với!”

Thấy vậy, Khương Bác Văn lấy hết can đảm nói với Trần Báo: “Anh Báo, việc này là do chúng tôi đã làm sai, nể tình bọn họ vẫn còn nhỏ tuổi, anh cho một con số đi, chúng tôi sẵn sàng bồi thường”.
“Bồi thường?”. Trần Báo quay lại, nhìn Khương Bác Văn với vẻ mặt mỉa mai, khinh thường nói: “Cậu trả nổi không? Cậu có biết hai người này là ai không? Doanh nhân giàu có từ Lĩnh Nam mỗi năm chi hàng chục triệu ở Giang Châu, cậu cảm thấy bọn họ có thiếu tiền không?

Còn nữa, đừng nghĩ rằng Khương Xa Hà mỗi ngày khoe khoang tài sản của mình một tỷ thì cậu thực sự có một tỷ. Tôi còn không biết rõ loại người như Khương Xa Hà sao? Nói thật cho cậu biết, nhà cậu tính hết đâu ra đấy thì nhiều lắm cũng chỉ ba, bốn mươi triệu, mẹ nó, còn đều là ông đây thưởng cho, với chút của cải ít ỏi đó cậu lấy cái quái gì mà trả?”

Ngay khi Trần Báo vừa nói những lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Họ không bao giờ ngờ rằng một tỷ của gia đình cậu ta lại đến từ con đường này.
Tôn Di thậm chí còn có một suy nghĩ không đúng thời điểm: 'Vậy mà còn ít hơn tài sản của nhà mình!

Về phần Khương Bác Văn, sau khi nghe điều này, sự xấu hổ trên mặt cậu ta gần như sắp tràn ra mặt đất.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái lúc này của đám bạn, cậu ta ước gì có thể tìm một cái hố để chui vào, cả đời không bao giờ ra ngoài nữa.

Nhưng để bảo vệ tôn nghiêm của mình, Khương Bác Văn vẫn lên tiếng nói: “Anh Báo, ngoài việc để họ đi qua đó, thì có cách giải quyết nào khác không?”

“Thằng nhãi kia, mẹ nó, nếu cậu còn nói thêm một lời nào, ông đây sẽ khiến ba cậu lập tức cút khỏi Giang Châu!”, Trần Báo mất kiên nhãn, chỉ vào Chu Ấu Vi, Tôn Di và Nhan Thanh Long đang nằm trên mặt đất, quát lớn: “ Mang đi!”

“Anh Văn, anh Văn, cứu eml” Chu Ấu Vi ôm lấy cánh tay của Khương Bác Văn, giống như nắm lấy hy vọng cứu rỗi cuối cùng.

Tôn Di cũng ôm thật chặt Dụ Dương: “Dụ Dương, em không đi, em là người phụ nữ của anh, anh mau nghĩ cách đi!”

Nhưng lúc này Dụ Dương và Khương Bác Văn lại giống như hai cây cọc gỗ đứng đó không nói một lời.

“Anh Văn, hôm nay em mới vừa tròn mười tám, xin anh hãy giúp em”. Chu Ấu Vi cầu xin trong đau khổ, ở thành phố này, cô †a cảm thấy Khương Bác Văn là điểm tựa cuối cùng của mình, nếu cậu ta không ra tay, thì cả quãng đời còn lại của cô ta sẽ bị phá hủy.

Nghĩ đến đây, cô ta chợt hối hận vì đã không nghe lời mẹ mà đi một quãng đường xa xôi như vậy để gặp Khương Bác Văn; càng hối hận vì đã không nghe lời Lăng Nghị, lúc nên đi thì không chịu đi, thậm chí còn mắng Lăng Nghị là đồ hèn nhát.

Chu Ấu Vi khóc như mưa, nhìn chăm chằm Khương Bác Văn, hy vọng cậu ta có thể ra tay cứu cô ta một mạng.

Dưới tiếng kêu khóc của Chu Ấu Vi, Khương Bác Văn ra tay, nhưng không phải ra tay với bọn côn đồ đó, mà đưa tay ra nắm lấy cổ tay Chu Ấu Vi, dùng sức kéo tay cô ta ra khỏi cánh tay của mình.

“Xin lỗi, tôi không làm được”. Khương Bác Văn lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết.