Nghịch Tập

Chương 33: Dẫn rắn khỏi hang




Trì Sính ngồi trên sô pha, Túi Dấm Nhỏ cuộn mình ngủ trong lòng hắn.

Từ sáng hắn đã tắt di động, lười phải nghe Nhạc Duyệt lải nhải, trong lòng hắn, tình yêu chính là đụng chạm kịch liệt của tính và kích tình. Việc nhà việc cửa, nước chảy đá mòn dùng trên người hắn là vô dụng, còn không bằng nhìn Túi Dấm Nhỏ ngủ, như thế còn thấy ấm áp hơn.

Cương Tử vừa vào phòng đã nói với Trì Sính: "Cơ sở nuôi rắn ở vùng này không nhiều, giống quý hiếm cũng chỉ một hai con, toàn bộ là nuôi riêng, căn bản không trang bị điều kiện nuôi dưỡng nhiều rắn cưng đủ chủng loại như thế. Cậu nói xem, những con rắn đó có phải đã bị bố già xử lý rồi không?"

Trì Sính rất rõ ràng nói với Cương Tử: "Ổng không dám."

"Vậy chúng ta vẫn tiếp tục tìm sao?"

"Tìm, trại nuôi rắn tư nhân cũng phải xem thử."

"Cơ sở nuôi rắn lớn như thế còn không có đủ điều kiện, trại nuôi rắn tư nhân làm sao có thể có?"

Trì Sính lạnh nhạt đảo mắt nhìn hắn: "Vậy sao tôi dùng mấy căn nhà trệt nuôi sống nhiều rắn như thế được?"

Cái đó là cậu đổ tiền vào làm ra, không tính lợi nhuận, thử hỏi trừ cậu ra, còn ai có tinh lực tài lực như vậy để nuôi dưỡng nhiều ông rắn vừa quý vừa không có trên thị trường?

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Cương Tử không dám nói thêm một chữ, thành thật ngậm miệng.

...

Chớp mắt hai tuần lễ trôi qua, Ngô Sở Úy trên cơ bản đã nắm được chuyện của Trì Sính. Hai mươi tám tuổi, cậu ấm nhà quan chức, cha Trì Viễn Đoan, tổng bí thư thành ủy, cấp chính thính. Bình thường rất thích nuôi rắn, biệt danh 'chàng rắn', trong đó con mãng xà lục rất được yêu thích, tên là 'Túi Dấm Nhỏ'. Kinh nghiệm yêu đương phong phú, nam nữ đều ăn, không có đối tượng qua lại cố định.

"Nhìn từ hình, người này râu rậm, lông đen bóng, sóng mũi cao, ánh mắt nhạy bén, bàn tay to, ngón giữa đặc biệt dài... đủ mọi hiện tượng đều nói rõ, tính dục của hắn cực mạnh, công năng thận cực tốt, bộ phận sinh dục phát dục cực tốt, là tướng dũng mạnh hiếm có trong đàn ông."

Ngô Sở Úy rất nghiêm túc ghi lại vào máy tính.

Khương Tiểu Soái nhẹ ho một tiếng, thăm dò: "Về phương diện này, cậu có cảm tưởng gì?"

Ngô Sở Úy dùng hai chữ ngắn gọn để trả lời câu hỏi của Khương Tiểu Soái.

"Rất tốt."

Khương Tiểu Soái cong môi: "Những cái này?"

Ngô Sở Úy hỏi lại: "Nếu không thì là gì?"

Đối với một thẳng nam, Khương Tiểu Soái có chút khó mở miệng.

"... Chuyện này à... nói sao đây? Cậu nghĩ đi, người này yêu đương khá tùy tiện, hễ là người có ý, chỉ cần tư chất tốt, gần như không cự tuyệt ai. Tôi cảm thấy cậu muốn câu anh ta còn có hy vọng nhất định, chính là chuyện sau khi câu được thì khá khó khăn, ý của tôi cậu hiểu không?"

Ngô Sở Úy như hiểu như không.

Khương Tiểu Soái nôn nóng dùng ngón tay gõ đầu, dứt khoát nói thẳng: "Chính là cho dù hai người thật sự bên nhau, hoặc có hy vọng bên nhau, anh ta đưa ra yêu cầu về mặt sinh lý với cậu, cậu cảm thấy mình có hy vọng làm bên chủ động, áp chế anh ta sao?"

Nói trắng ra chính là cậu cảm thấy mình có thể làm công sao?

Ngô Sở Úy lộ vẻ sợ hãi: "Cái này khó nói."

"Thế này đi." Khương Tiểu Soái vỗ bàn: "Chúng ta tìm hiểu hắn, âm mưu đã lâu, cũng nên có hành động rồi."

Hai người thay quần áo, hứng thú ra khỏi cửa.

...

Hôm nay đến phiên Trì Sính nghỉ làm, từ sáng hắn đã rời khỏi thành phố, cùng Cương Tử đến các nơi ngoại thành kiểm tra ổ giấu rắn.

Trận mưa đầu tiên của mùa xuân vẫn còn mang theo đá vụn, trên đường đầy băng đọng, Cương Tử không dám lái quá nhanh. Trì Sính ngồi ở hàng ghế sau, mắt hơi híp lại, nhìn không ra là đang ngủ hay đang suy nghĩ.

Có xe cản đường, Cương Tử không kiên nhẫn bóp còi.

Trì Sính hé mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một cái dốc, một chiếc xe đại khái không chạy lên được, chủ xe đang ở dưới đẩy. Trời lạnh đường trơn, chân chủ xe không ngừng trượt, mắt thấy không đến hai mét là đẩy lên được, Cương Tử không ngừng bóp còi, người đó chỉ có thể dịch sang bên cạnh, chiếc xe đã đẩy được một quãng liền trượt xuống, công sức trước đó đều mất trắng.

Cương Tử mới bất kể những cái này, người kia vừa tránh ra hắn liền lái xe đi.

Chiếc xe thuận lợi lên dốc, Trì Sính nhìn bên ngoài một cái, đột nhiên bảo Cương Tử dừng xe.

Miệng Cương Tử rất thành thật, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều, Trì Sính bảo dừng hắn liền dừng.

Trì Sính nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, lại là Ngô Sở Úy đó, toàn thân từ trên xuống đều ẩm ướt, cánh tay để lên mui xe lộ rõ khớp xương. Hai chân y không ngừng đạp đằng sau, nghiến răng cố sức, dịch vài bước liền thở loạn một hồi. Dừng lại nghỉ ngơi một lát, dùng trán và vai chống đỡ, ngăn xe trượt xuống.

Vô số xe chạy ngang qua, thời tiết lạnh thế này, không ai nguyện ý xuống xe giúp một tay.

Không ngờ phần tử lãnh đạm cực đoan khi mặt trời lên cao còn không để ý chuyện này, không hại người khác đã coi như là giúp người ta, hôm nay vậy mà mở cửa xe bước xuống.

Khóe miệng Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười không dễ phát giác.