Chương 990:
Cô đã quen anh lâu đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ dữ tợn của người đàn ông này.
Hệt như cô tưởng tượng, anh rất quan tâm đứa bé trong bụng cô.
Người đàn ông thông minh như anh sẽ rất dễ biết được quãng thời gian này cô gạt anh, suốt mấy ngày nay thân thể cô không khỏe, là bác sĩ cô đã sớm biết bản thân mang thai, thế nhưng cô chưa nói cho anh biết, cô không tận mồm nói với anh một câu, chúc mừng Mạc tiên sinh, anh sắp làm cha rồi.
Cho nên, anh hiện tại không muốn nghe cô nói nữa.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lấy tốc độ nhanh nhất phóng trên đường cái, người qua đường cảm khái nói: “Trời ạ, ai thế trời, đây mà lái cái gì, là phóng bạt mạng thì có.”
Trong bệnh viện.
Mạc Tuân ôm Lê Hương máu me khắp người vọt vào bệnh viện, hai mắt anh đỏ thắm la lớn: “Bác sĩ! Bác sĩI”
Lúc này trên thân người đàn ông nhuộm đầy máu, dưới váy người phụ nữ cũng bị máu thấm ướt, giờ phút này chắc chắn là thời khắc chật vật luống cuống nhất trong cuộc đời của người đàn ông tôn quý nhất ở Đế Đô, bước chân anh xốc xếch trên hành lang tìm bác sĩ.
Anh chỉ có thể tìm bác sĩ.
Ngoại trừ tìm bác sĩ, anh không biết nên làm gì nữa.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới: “Mạc tổng, Lê tiểu thư bị cái gì vậy, mau để Lê tiểu thư xuống đây.”
Mạc Tuân đặt Lê Hương ở trên băng ca, sau đó một tay níu lấy áo bác sĩ: “Cô ấy sảy thai, cô ấy sảy thai, không được để cho cô ấy gặp chuyện không may biết chưa, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì.”
Bộ dạng anh dữ tợn, trong miệng lặp đi lặp lại mãi câu không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may, dáng vẻ này tựa như bị cái gì kích thích đến phát điên, bác sĩ vả đầy mồ hôi lạnh: “Đã biết Mạc tổng, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho Lê tiểu thư ngay, anh buông ra trước đi.”
Vài y tá đi tới kéo lại Mạc Tuân: “Mạc tổng, anh lý trí một chút.”
Mạc Tuân chậm rãi thả tay của mình, bác sĩ nhanh chóng đẩy Lê Hương tới phòng giải phẫu: “rầm” một tiếng, đèn phòng giải phẫu sáng đỏ lên.
Mạc Tuân đứng trên hành lang đợi, anh không biết cô mang thai, hiện tại cục cưng không còn nữa, đứa con đầu tiên của bọn họ không còn nữa.
Thân thể cao ngất dán vào mặt tường lạnh như băng, đứa trẻ này đi quá nhanh, anh thậm chí còn chưa vươn tay sờ qua bụng cô.
Kỳ thực anh vẫn muốn cùng cô sinh con, anh muốn cô làm mẹ của con anh.
Anh làm bố.
Anh làm bố, nhưng anh không biết.
Mạc Tuân cảm thấy trái tim đau nhói, đau đến mức anh không thở được.
Mạc Tuân nhắm hai mắt, anh biết cô lừa anh.
Cô vẫn nói mình thân thể khó chịu, kỳ thực căn bản cũng không phải là khó chịu, cô mang thai, nhưng cô không nói anh biết.
Vì sao? Vì sao cô muốn lừa dối anh? Vì sao? Vì sao đứa con đầu tiên của anh và cô đã không còn nữa? Mạc Tuân thân cao chân dài đứng lặng trênhành lang, khuôn mặt tuấn tú trong góc sáng góc tối mờ mịt không rõ, nhưng trong tròng mắt sâu thẳm tràn ngập trên một tầng huyết khí âm lệ, ngọn đèn kéo cái bóng của anh dưới nền đất thành một vệt rất dài rất dài.
Lúc này Sùng Văn dẫn Lệ Yên Nhiên theo qua đây, Lệ Yên Nhiên thất kinh chạy tới, một tay kéo lại ống tay áo Mạc Tuân: “Anh Tuân, anh hãy nghe em nói, em không có đẩy Lê Hương, là chính cô ta tự té xuống lầu, cô ta thật sự rất đáng sợ, cô ta vậy mà tự tay giết con mình…”