Chương 960:
Anh bước từng bước trầm ổn đi tới, “xoẹt” một tiếng, kéo ra rèm cửa số.
Lê Hương vẫn còn ở trên ban công, hai cánh tay ôm lấy chính mình an tĩnh ngồi trong góc phòng ở ban công, khuôn mặt lớn chừng bàn tay gối lên đầu gối, hàng mi dài thõng xuống từng sợi, cô nhắm mắt say ngủ.
Cửa số mở ra một khe hỡ, gió lạnh bên ngoài lay động lấy mái tóc bên quai hàm cô, ngay cả làn váy trên người cũng tạo thành độ cong trong trẻo lạnh lùng trên không trung, cả người cô hư không khiến người ta không thể nào bắt được.
Trái tim Mạc Tuân chợt đau nhói, như có một bàn tay dùng sức siết lấy trái tim anh, mỗi một hơi thở đều đau thấu tim.
Chậm rãi vươn bàn tay rõ khớp xương, anh bề cô gái lên.
Anh vừa ôm Lê Hương liền tỉnh.
Cô chậm rãi mở mắt trong lòng anh, đôi mắt ấy sạch sẻ, không có nước mắt, nhưng cũng chẳng còn phong thái sáng chói ngày xưa nữa.
“Giường êm không ngủ, muốn trốn lên ban công ngủ, hửm?”
Mạc Tuân thấp giọng hỏi.
“Bị anh ôm, em ngủ không được.”
Cô nhẹ giọng nói, bước chân Mạc Tuân khựng lại, anh tịch mịch lại tự giễu nhếch lên đôi môi bởi vì sốt cao mà trở nên khô khốc, hiện tại, cô đã bài xích anh đến thế sao? Anh ôm cô, cô ngủ không được.
Cho nên, cô len lén trốn trên ban công ngủ một mình.
Mạc Tuân đặt cô lên giường êm ái, sau đó giơ tay lên xoa xoa mái tóc cô: “Lê Hương, em muốn ăn gì, anh bảo đầu bếp nữ đi làm.”
Lê Hương ngước mắt nhìn Mạc Tuân: “Có phải anh lại giam cầm em không, có phải em không thể ra ngoài đúng không?”
Bên ngoài đều là người của anh, 24 giò đồng hồ coi chừng, bởi vì lần trước cô dùng châm, lại dịch dung chạy đi, cho nên lần này hộ vệ phía ngoài rất cần thận, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai trốn thoát nữa rồi.
“Lê Hương, hiện tại tình hình Đế Đô đang rất rồi loạn, trong khoảng thời gian này em không thể đi ra ngoài, bên ngoài Thượng Quan Đẳng nhìn chằm chằm em, một khi em đi ra, sẽ rơi vào tay hắn ta, nếu như hắn mang em về Hoa Tây châu, vậy rất phiền toái.”
Lê Hương đã sớm nghĩ tới, hiện tại trước có Mạc Tuân, sau có Thượng Quan Đẳng, bọn họ tiền hậu giáp kích vây cô lại đây.
Muốn chạy thoát đây, trừ phi cô mọc cánh bay.
Không ngờ cô lại rơi trong khốn cảnh thế này, nửa bước khó đi.
Cô phải ra ngoài.
Cô phải rời đi.
Lê Hương thõng xuống hàng mi nhỏ dài, không nói gì.
Thời khắc an tĩnh này của cô khiến Mạc Tuân chau lại mày kiếm, anh hiểu rất rõ cô, cô nhất định sẽ nghĩ cách phá vỡ lồng giam bây giờ chạy trốn ra ngoài.
Cô quá thông minh.
Mạc Tuân ngồi ở bên giường, cọ cọ khuôn mặt tuấn tú dính vào khuôn mặt nhỏ hơi lạnh của cô: “Lê Hương, em xem anh có bị gì không, anh thấy hơi khó chịu.”
Lê Hương lập tức cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể như bốc lửa của anh, anh phát sốt rồi, đoán chừng tối thiểu cũng đã 42 độ.
Chương 961:
“Mạc Tuân, anh sốt rồi.”
“Ừ.” Mạc Tuân ôm cô, dính vào cô, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần làm nũng nhàn nhạt: “Bây giờ anh là bệnh nhân, mà em là bác sĩ, em phải chăm sóc anh.”
Như là có một cây lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua đáy hồ trong tim, sau đó tạo nên một vòng lại một vòng rung động, trong nhận thức của cô, Mạc Tuân cường thế bá đạo, không gì làm không được, nhưng bây giò anh ngã bệnh, có chút yếu ớt ôm cô làm nũng, muốn cô chăm sóc.
Lê Hương đoán ra được, tối qua vết thương bị cô cắm dao không được xử lý đúng lúc, anh lại đi ra ngoài dầm mưa, vết thương đã nhiễm trùng.
“Mạc Tuân, anh đi bệnh viện đi! Em hơi mệt, đi rửa mặt đã.”
Lê Hương đứng dậy, đi về phòng tắm.
“Lê Hương!” Mạc Tuân vươn bàn tay to kéo lại bàn tay nhỏ mềm mại của cô: “Anh thật sự hơi khó chịu, ở cùng anh đi, đừng lãnh đạm với anh, có được không em?”
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương lại đỏ lên, cô không thể nán lại nữa, cô sợ một giây kế tiếp chính mình sẽ không kiên trì nổi đầu hàng.
Đau dài không bằng đau ngắn.
“Mạc Tuân, chúng ta đã kết thúc rồi, người không chịu kết thúc là anh.” Nói xong Lê Hương dùng sức rút tay mình về từ trong lòng bàn tay của anh.
Mạc Tuân cảm thấy trong tay trống không, cô rút tay về đi vào phòng tắm, đóng cả cửa lại.
Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn ấy biến mát trong tầm mắt mình, Mạc Tuân tịch mịch cong đôi môi mỏng, sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Đến phòng khách, anh dừng bước lại, bàn tay rõ khớp xương đè xuống ngực trái mình, anh đã đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Thiếu chủ, anh làm sao vậy?”
Sùng Văn nhanh chóng tiến lên, anh ta xé áo Mạc Tuân ra, vết thương nơi ngực trái kia đã lỡ loét, phần thịt đỏ trắng đan xen, nhìn mà giật mình.
“Thiếu chủ, anh phải lập tức đến bệnh viện ngay.”
Mạc Tuân mắấp máy đôi môi mỏng tái nhợt, anh đi ra ngoài, anh phải đến bệnh viện, anh phải quý trọng thân thể của chính mình thật tốt, anh không cho phép mình ngã xuống.
Thế nhưng đi hai bước, hai mắt anh đột nhiên tối sầm, người đàn ông cao 1m87 trực tiếp ngã trên mặt đất.
Hậu duệ quý tộc đệ nhất thương nghiệp Đề Đô, đại nhân vật hô mưa gọi gió trên thương trường, lần đầu tiên trong đời anh ngã xuống.
Rằm một tiếng.
Lê Hương mắt đi tự do, bị cắm túc trong căn hộ này, hôm qua sau khi Mạc Tuân rời đi cũng không trở lại.
Buổi tối, Lê Hương chuẩn bị ngủ thì bỗng chuông di động vang lên, điện thoại tới.
Lê Hương ấn phím nhận: “Alo.”
“Lê tiểu thư,” Bên kia truyền đến giọng của Sùng Văn: “Cô mau đến bệnh viện xem một chút đi, thiếu chủ hôm qua nhập viện, nhưng cơn sốt vẫn không lui, bây giờ vẫn còn đang hôn mê.”
Lê Hương nhanh chóng nhíu chặt hàng mày thanh tú, lần này anh bị bệnh nghiêm trọng đến vậ
Chương 962:
“Vậy anh đi tìm bác sĩ đi! Khuya lắm rồi, tôi sẽ không đi qua.”
“Lê tiểu thư, cô không thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy chứ, thiếu chủ bệnh thành như vậy đều là bởi vì ai? Ban nãy thiếu chủ hôn mê còn gọi tên cô.”
Anh ở trong hôn mê gọi to tên cô.
Ngón tay trắng nõn của Lê Hương nhanh chóng cuộn tròn lại, siết di động thật chặt.
“Lê tiểu thư! Alo, Lê tiểu thư!”
Lê Hương không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Lê Hương nằm trên giường lớn mềm mại, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, nhưng trằn trọc mãi lại không thể ngủ được.
Anh từng ngủ trên chiếc giường này, đệm chăn và cả từng chiếc gối nơi này dường như đều lưu lại hơi thở của anh.
Hiện tại đã là mùa đông rồi, tay chân Lê Hương lạnh cóng, trong chăn vắng đi hơi ấm, thế mà cô lại hoài niệm về lồng ngực to lớn mà ấm áp kia.
Lê Hương hiện tại đầy đầu đều là anh, đều là khuôn mặt tuần tú kia của Mạc Tuân tắm.
Cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó vén chăn xuống giường, lấy một chiếc áo khoác lông từ tủ quần áo khoác vào người, cô mở ra cửa nhà trọ ra ngoài.
“Lê tiểu thư, cô không thể ra ngoài.” Ngoài cửa hộ sĩ áo đen thấy cô đi ra, nhanh chóng ngăn cản nói.
Lê Hương muốn nói chuyện, nhưng lúc này có một bóng đen không biết từ đâu xông ra, là Thượng Võ xuất quỷ nhập thần.
Mạc Tuân để Thượng Võ ở lại đây bảo vệ Lê Hương.
Thượng Võ phát phát tay, để hộ vệ áo đen lui xuống: “Giao cho tôi.
“Vâng.”
Lê Hương liếc Thượng Võ, sau đó đi thang máy đi xuống lầu, cô chạy đến trên đường gọi một chiếc xe taxi chạy thẳng đến bệnh viện.
Lê Hương chạy tới bệnh viện, cô tìm được phòng bệnh V.I.P của Mạc Tuân, đang chuẩn bị đi vào.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng gọi của bác sĩ: “Mạc phu nhân.”
Lê Hương cho rằng tiếng “Mạc phu nhân” này là gọi cô, nên cô theo bản năng quay đầu.
Cô nhìn thấy bác sĩ, còn chứng kiến được Lệ Yên Nhiên bên cạnh bác sĩ.
Lê Hương cứng đò, thấy được Lệ Yên Nhiên bên người bác sĩ, cô nhanh chóng phản ứng, tiếng “Mạc phu nhân” này không phải gọi cô, mà là Lệ Yên Nhiên.
Bây giờ Mạc phu nhân đã là Lệ Yên Nhiên.
Lê Hương ẩn mình đến bên trong góc phòng.
Lệ Yên Nhiên vội vã chạy tới, cô ta nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào, anh ấy vì sao sốt cao mãi không hạ còn hôn mê bắt tỉnh?”
Bác sĩ nói: “Mạc phu nhân, Mạc tổng là bởi vì vết thương nhiễm trùng gây ra lở loét và sốt cao, chúng tôi đã tận lực chữa trị, tin chắc Mạc tổng rất nhanh sẽ tỉnh.”
*Ý của anh là anh cũng không biết chồng tôi lúc nào sẽ tỉnh, ông thực sự là một tên lang băm, nếu như chồng tôi có chuyện gì, anh đừng hòng lăn lộn ở Đề ĐôI”
Chương 963:
Lệ Yên Nhiên hiện tại đã là Mạc phu nhân, bị cô ta một răn dạy như vậy, mồ hôi lạnh trên trán bác sĩ toát ra, vâng vâng dạ dạ đáp: “Vâng vâng, Mạc phu nhân.”
Lệ Yên Nhiên mở ra cửa phòng bệnh V.I.P, đi vào.
Lê Hương dán bóng lưng nhỏ nhắn lên vách tường lạnh như băng, đợi tất cả mọi người đi, cô mới chậm rãi đi ra.
Cô đi tới cửa phòng bệnh, xuyên qua số thủy tinh nhìn vào bên trong, Mạc Tuân bên trong mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh lam an tĩnh nằm trên giường bệnh.
Chỉ mới một ngày không gặp, anh như đã gầy đi thật nhiều.
Trên chiếc cằm kiên nghị lún phún râu, lông mi dài như bàn chải an tĩnh rũ xuống, hạ xuống quằng thâm đen dưới mắt, anh mím đôi môi môi mỏn ngủ, khóe môi tái nhợt đã khô cạn đến nổi lên từng lớp da tróc ra.
Bình thường anh có bao nhiêu ưu nhã, sang trọng, bá đạo, cường thế, thế nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ anh gầy yếu như thế.
Thì ra, anh cũng sẽ ngã xuống.
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương từ từ biến đỏ, cô chậm rãi giơ tay nhỏ bé lên, đầu ngón tay xoa qua lớp cửa sổ thủy tinh, cách một tầng thủy tinh, ngón tay của cô chậm rãi lướt quan gương mặt anh tuấn ấy.
Mạc Tuân.
Cô xoa đến mi tâm nhíu chặt, cho dù là ngủ mê man, mi tâm anh vẫn chau rất chặt.
Anh nằm mơ thấy cái gì? Lúc này Lệ Yên Nhiên đột nhiên đi tới giường bệnh bên, cô ta vào phòng tắm trong lấy một chậu nước nóng, dùng khăn lông ấm giúp Mạc Tuân lau mặt.
Trong tròng mắt Lê Hương xeẹt qua tia ảm đạm, hiện tại anh bên người đã không còn vị trí của cô.
Đại khái thân phận của cô bây giờ chính là tiểu tam bị anh nuôi dưỡng ở phía ngoài khiến người khinh thường.
Mạc Tuân, mau khỏe nhé?
Lê Hương chậm rãi thu tay, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh V.I.P, Mạc Tuân tỉnh, đôi mắt dán lên trần nhà vài giây, vừa rồi anh mơ, mơ Lê Hương tới.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói dễ nghe: “Chồng, anh tỉnh rồi hả?”
Chồng…
Mạc Tuân bỗng sợ sệt, trước đây ở Hải Thành, Lê Hương cũng từng gọi anh là “chồng”, giọng cô gọi có vài phần ngượng ngùng và dè dặt nhàn nhạt, nghe vô cùng nũng nịu.
Lê Hương.
Trong con ngươi Mạc Tuân nhanh chóng sáng lên, anh cong môi nghiêng mắt, nhìn về phía người phụ nữ bên người.
Thế nhưng một giây kế tiếp anh đường cong nơi khóe môi liền cứng lại, bởi vì không phải Lê Hương, mà là… Lệ Yên Nhiên.
Lệ Yên Nhiên tới.
Gọi anh là chồng cũng là Lệ Yên Nhiên.
Hiện tại Lệ Yên Nhiên dùng khuôn mặt vui sướng nhìn anh.
Chương 964:
Ánh sáng nơi đáy mắt Mạc Tuân tắt đi, thì ra chỉ là mơ, cô cũng không đến thăm anh.
Mạc Tuân nhếch đôi môi mỏng trắng bệch, sau đó ngồi dậy.
“Chồng, em dìu anh.” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đưa tay đỡ Mạc Tuân.
Mạc Tuân tránh người không để cô ta đụng tới, trên tay còn treo kim truyền nước biển, vươn tay tháo ống tiêm xuống, sau đó đứng dậy xuống giường.
“Chồng, anh đi đâu vậy? Anh không thể đi ra ngoài, trên người anh sốt cao mới hạ, còn phải ở lại bệnh viện quan sát.” Lệ Yên Nhiên nhanh chóng tiến lên kéo ống tay áo Mạc Tuân.
Mạc Tuân nhìn thoáng qua cái tay trên tay áo kia, sau đó rét lạnh liếc Lệ Yên Nhiên: “Thả tay ra.”
Giọng nói anh vô cùng khàn đặc.
Trên người đàn ông tán phát khí tức âm vụ như là Diêm La từ địa ngục, khiến cô ta sợ run, Lệ Yên Nhiên hậm hực thu tay về.
Mạc Tuân nhấc chân, đôi chân dài được bao trong chiếc quần bệnh nhân càng thêm ổn kiện sắc bén hơn bình thường, không hề thấy vẻ ốm yếu nào, bàn tay rõ khớp xương nắm chốt của, anh kéo cửa ra.
“Chồng, anh rốt cuộc muốn đi đâu?” Lệ Yên Nhiên hướng về phía bóng lưng người đàn ông hô một câu.
Mạc Tuân đột nhiên dừng bước, cặp mắt sắc lạnh rơi thẳng vào mawky Lệ Yên Nhiên, mở miệng hỏi: “Lê Hương đã tới sao?”
Lê Hương.
Lại là Lê Hương.
Anh mới vừa hạ sốt, ngủ mê man suốt 48 tiếng, vừa tỉnh lại chính là hỏi Lê Hương có từng tới chưa.
Sắc mặt Lệ Yên Nhiên rất xáu: “Không có, Lê Hương chưa tới, em không thấy ả ta.”
Yết hầu nam tính của Mạc Tuân khẽ lăn, sau đó nhấc chân đi.
“Chồng, có phải anh muốn đến chỗ Lê Hương không hả? Không cho anh đi! Anh bây giò đã là chồng của em, tại sao còn muốn vướng víu không rõ với Lê Hương, anh…”
Lúc này Mạc Tuân lại dừng bước, anh quay đầu, liếc Lệ Yên Nhiên: “Cô gọi tôi là cái gì?”
“Chồng… Chồng a…”
“Một lần cuối cùng.” Mạc Tuân mắp máy môi mỏng, hộc ra bốn chữ này.
Lệ Yên Nhiên ngần ra: “Gì cơ?”
ADnh mắt Mạc Tuân rét lạnh rơi trên vết thương cổ tay mới vừa bị cắt qua của cô ta: “Từ chồng này không phải là thứ cô có thể gọi, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu như cô không nhớ, tôi đây chỉ có thể dạy dỗ cho cô một chút bài học kinh nghiệm xương máu rồi.”
Đợi tầm vài ngày nữa cô ta có thể làm kiểm tra thai rồi, nếu như cô ta mang thai, đây chính cháu trai trưởng của Mạc gia, là đứa con đầu tiên của Mạc Tuân.
Đến lúc đó tim Mạc Tuân tự nhiên sẽ đặt toàn bộ lên mẹ con cô ta, Lê Hương còn đấu với cô ta kiểu gì?
Nghĩ như vậy, Lệ Yên Nhiên liền thoải mái thở dài ra một hơi, cô ta biết mình lần này sẽ thắng chắc.
Lê Hương về căn hộ, có một đầu bếp nữ đã đến, nấu ăn rất ngon.
“Lê tiểu thư, tôi đã nấu cơm xong, ăn cơm thôi ạ!” Đầu bếp nữ nói.
Chương 965:
Lê Hương đi vào nhà ăn, đầu bếp nữ bưng một tô canh cá trích chưng ra ngoài: “Lê tiểu thư, canh cá trích rất tốt với cơ thể phụ nữ, nhân lúc còn nóng cô mau ăn đi.”
Lê Hương nghe thấy mùi canh cá, cô nhanh chóng chau đôi mày thanh tú.
“Lê tiểu thư, cô làm sao vậy?”
“Không sao.” Lê Hương cầm muỗng lên, bắt đầu ăn canh cá trích.
Thế nhưng canh còn chưa vào miệng, cô đã thấy buồn nôn, ngực dâng lên nước chua, cô muốn nôn.
Lê Hương nhanh chóng nhịn xuống cảm giác muốn nôn này: “Bây giờ tôi không có hứng ăn, tôi vào ngủ một lát trước, lát nữa rồi ăn.”
“Vâng Lê tiểu thư.”
Lê Hương đi nhanh vào phòng.
Vừa vào gian phòng, cô liền chạy tới phòng tắm, khom lưng phun xuống phía bồn cầu.
Nhưng cô vẫn chưa ăn gì cả, nôn ra đều là nước chua.
Loại cảm giác này quá khó chịu, viền mắt Lê Hương đỏ bừng, bên trong còn dâng lên một tầng trong suốt hơi nước, tay đè xuống ngực mình, vất vả lắm mới ngưng được nôn mửa.
Cô bị gì thế này? Lê Hương nhớ tới kỳ kinh của mình đã rất lâu rồi chưa đến, chu kỳ của cô vẫn rất đều, vậy mà lần này lại đến chậm.
Hai lần trước lúc cô cùng Mạc Tuân đều là giai đoạn nguy hiểm, tuy anh đã dùng biện pháp tránh thai, nhưng cũng không loại trừ khả năng bất ngờ.
Lễ nào, cô mang thai? Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương không ngừng run rầy, với tình trạng với Mạc Tuân trước mắt, cô tuyệt đối không thể có con, một khi có con, ràng buộc giữa hai người càng sâu.
Lê Hương nhanh chóng vươn tay, bắt mạch cho mình.
Rất nhanh, đôi đồng tử trong suốt kịch liệt co rút lại, cô đã có được đáp án, cô thực sự… mang thai?
Cô mang thai rồi?
Lê Hương ngòi liệt trên thảm lông dê mềm mại, há miệng to thở dốc, cô ngàn lần không ngờ rằng chính mình lại mang thai ngay giờ phút quan trọng như vậy.
Lê Hương chậm rãi đưa tay đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình, nơi đây của cô đã có một sinh mệnh nhỏ sao? Đây là con của cô và Mạc Tuân.
Vừa rồi cô bắt hỉ mạch của mình, bởi vì cô trúng độc, dưới loại tình huống này cô hẳn sẽ rất khó mang thai, cho dù mang thai đứa con cũng có khả năng không khỏe mạnh. Nhưng hỉ mạch đập mạnh mẽ, lực sinh mệnh thai nhỉ vậy mà vô cùng mạnh mẽ.
Cô mang thai rồi?
Cô nên làm cái gì bây giờ? Ngay lúc đầu óc Lê Hương rối loạn, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng đầu bếp nữ: “Tiên sinh, anh đã về?”
Trong lòng Lê Hương khẽ động, Mạc Tuân đã về.
Anh đã tỉnh, hơn nữa còn về nhanh như vậy.
Lê Hương cũng không muốn nói chuyện mang thai cho anh, một khi anh biết được vậy thì cô không cách nào rời đi.
Cô vẫn chưa nghĩ ra tốt cuộc có muốn đứa bé này hay không? Lê Hương nhanh chóng đứng dậy, cô đứng trước đài rửa mặt mở vòi nước ra, dùng nước lạnh vỗ khuôn mặt nhỏ của chính mình.
Chương 966:
Lúc này “cạch” một tiếng, phòng tắm cửa bị đẩy ra, một thân thể đồ sộ anh tuần xuất hiện ở trong tầm mắt, Mạc Tuân thực sự đã trở về.
Mạc Tuân đã tắm, trên người mặc chiếc áo khoác đen mỏng, anh tuấn hơn rất nhiều, cả người càng thêm kiêu ngạo bức người.
Lê Hương ngẳắng đầu, đôi mắt sáng ở trong gương đụng phải cặp mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân, anh đang nhìn cô.
Lê Hương rũ mi xuống, tránh ánh mắt anh, lúc này Mạc Tuân đã đi tới, vươn cánh tay tráng kiện từ phía sau nắm chặt vòng eo nhỏ, ôm lấy cô.
Anh chôn khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của cô, ngửi mùi thơm trong veo thiếu nữ trên người cô, lẫm bẩm nói: “Lê Hương, em có đến bệnh viện thăm anh không?”
“Không.”
“Ha ha” Mạc Tuân từ trong cổ họng bật ra tiếng cười vui thích, anh cưng chiều thấp giọng mắng: “Nhóc lừa đảo, từ lúc nào học được nói dối thế hả, ban nãy Thượng Võ nói lại với anh rồi, em đến bệnh viện thăm anh.”
Anh rõ ràng đã biết rồi, còn cố ý hỏi cô.
Lúc này Mạc Tuân đưa đặt bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô trong lòng bàn tay mình: “Đi nào Lê Hương, anh dẫn em đến một chỗ.”
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi em sẽ biết.”
Mạc Tuân dẫn Lê Hương tới biệt thự Phong Lâm: “Lê Hương, em nhìn này, căn biệt thự có phải giống với mong muôn của em không?”
Lê Hương đứng trong phòng khách nhìn một chút, nơi này mỗi một thiết kế ở đây đều là kiểu đêm đó cô đã vẽ ra giấy, thời gian ngắn như vậy, anh đã biến những thứ cô vẽ thành hiện thực.
Lê Hương dời mắt từ đèn treo thủy tin xuống thảm lông dê, lại rơi vào nhà ăn theo kiểu vòng, khắp nơi lộ ra tinh xảo cùng xa hoa, vừa nhìn chính là anh dụng tâm chuẩn bị, mỗi một góc, mỗi một món đồ đều qua tay anh.
“Lê Hương, chúng ta lên lầu xem nhé.”
Mạc Tuân dắt cô lên lầu, trên lầu là phòng ngủ chính của bọn họ, sát vách là phòng cho cục cưng.
Anh vẫn không nghe lời cô, phòng cho con không đặt ở phòng ngủ chính, mà là đặt ở sát vách.
“Lê Hương, chúng ta vào phòng con xem nhé.” Mạc Tuân định đẫy cửa ra.
Thế nhưng Lê Hương nhanh chóng rút tay mình về, từ chối: “Em không muốn vào.”
Phản ứng của cô có hơi quá khích, Mạc Tuân nhìn cô, chậm rãi híp mắt: “Lê Hương, em làm sao vậy, hình như em đặc biệt mâu thuẫn… phòng cho con?”
Anh là một người đàn ông rất cảnh giác, hơn nữa hai người gần đây đều thân mật, rất dễ dàng có thai, nét mặt Lê Hương vẫn trấn định, đôi mắt cô thẳng thắn thanh lệ nhìn anh: “Em không muốn vào, Mạc Tuân, chúng ta sẽ không có con, em sẽ không sinh con cho anh.”
Mạc Tuân tiến lên, dùng hai bàn tay to đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô: “Chúng ta chỉ là tạm thời không sinh con, nhưng tương lai sẽ có, em phải sinh cho anh hai cục cưng.”
Lê Hương vươn tay đẩy anh, tràn đầy mâu thuẫn nói: “Tương lai cũng sẽ không có, cho dù có mang thai, em cũng sẽ phá.
Vừa dứt lời, ngón tay Mạc Tuân siết lại, dùng sức nắm đầu vai cô, anh mím môi, lộ ra vài phần nghiêm khắc: “Lê Hương, lời như này anh hy vọng sau này em đừng nói nữa, vì em, anh làm cái gì cũng đều nguyện ý, nhưng em không thể giết chết con anh, hiểu chưa?”