Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 946-952




Chương 946:

Lúc này Mạc Từ Tước đã đi tới: “Yên tâm đi, con gái cậu giống với mẹ con bé, không phải người phàm, con bé sẽ rất nhanh tỉnh lại thôi.”

Lệ Quân Mặc lại lắc đầu: “Cũng bởi vì như vậy, tôi mới lo lắng, con bé sẽ không chịu để vận mệnh trói buộc, càng là nghịch cảnh, con bé càng cứng cỏi. Đôi khi, tôi hy vọng ngược lại, con bé có thể bình thường một chút.”

Mạc Từ Tước thầm chấp nhận cách nói này.

Lúc này Lệ Quân Mặc liếc Mạc Từ Tước: “Cậu và Liễu Anh Lạc không sinh con gái, bây giờ lại tốt, con gái tôi ngay cả chậu cũng bị nhà cậu đào đi.”

Mạc Từ Tước hừ một tiếng: “Thoả mãn thật ấy! A Đình ở trước mặt cậu cứ như chó săn ấy, chỉ cần cậu huýt sáo một tiếng, nó liền có thể nhảy tặng cậu một đoạn thật cao hứng, thân bố ruột là tôi đây cũng không hưởng thụ được đãi ngộ này đâu đấy.”

Màn hôn lễ thịnh thế kết thúc, Lệ Yên Nhiên chính thức thăng cấp thành Mạc phu nhân.

Mạc Tuân đứng lan can lầu hai, một tay đút vào trong túi quần, một tay lôi ra chuỗi dây chuyền duy nhất, anh đã nắm đến khớp ngón tay trắng bệch.

Cô đã đồng ý với anh, tương lai dẫu xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tháo xuống chuỗi dây chuyền này.

Nhưng mà, ngay lúc nãy cô đã tháo xuống, vứt nó đi.

Cô không muốn chuỗi dây chuyền duy nhất, cũng không cần anh nữa.

Khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân liền dâng lên tầng sương lạnh, còn có vẻ ẫn nhẫn chẳng chịt và nỗi đau cực hạn.

Lúc này, anh chỉ muốn đi gặp cô.

Chợt Lệ Yên Nhiên từ phía sau đi tới: “Anh Tuân, anh ở đây làm gì thế?”

Mạc Tuân xoay người, thân thể cao ngất thẳng tắp lan ra vẻ thờ ơ, anh nhàn nhạt nhếch khóe miệng: “Câu này hẳn là tôi hỏi cô, việc nên làm tôi cũng đã làm, cưới cô rồi, vậy bây giờ cô cũng nên làm việc cô nên làm, đưa máu cho tôi.”

Mạc Tuân nói rất thẳng thắn, giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở cô ta, cuộc hôn lễ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, Lệ Yên Nhiên hóa đá.

Nhưng cô ta rất nhanh nhếch môi: “Anh Tuân, em đã là vợ của anh, tối nay em muốn trở thành người phụ nữ của anh.”

“Ha ha.” Mạc Tuân từ trong cổ họng bức ra tiếng cười đáng sợ: “Ý của cô là, nếu như đêm nay tôi không chạm vào cô, cô sẽ không đưa máu cho tôi?”

Lệ Yên Nhiên cảm giác mình hiện tại hoàn toàn có vốn liếng để đàm phán, bởi vì cô ta ở thế chủ động, hẳn là phải từ tay cô ta khống chế quy tắc trò chơi trong tay: “Không sai anh Tuân, em có thể đưa máu cho anh, nhưng mỗi một lần cho máu, đêm đó anh phải thuận theo em.”

Mạc Tuân nghe hiểu, nét mặt anh tuần không có tâm tình sóng lớn gì, chỉ là nhướng hàng mày kiếm, sau đó lộ ra một tiếng giễu cọt: “Ngủ cô một lần, cô cho một lần máu, tôi không hiểu sai chứ? Đây là lần đầu tiên tôi thấy con đàn bà thiếu đàn ông như thế, vội vã muồn bị đàn ông ngủ.”

Lệ Yên Nhiên dù sao từ nhỏ cũng nhận được nền giáo dục tốt nhất, bây giờ bị Mạc Tuân vừa nói như vậy, khuôn mặt cô ta trong nháy mắt trắng nhọt, anh đã khinh bỉ và chán ghét cô ta đến tận cùng.

Thế nhưng, cô ta sẽ không bỏ qua, cô ta mới không cần lặp lại vận mệnh của mẹ mình, thủ tiết sống cả đời.

Cô ta muốn làm người phụ nữ của Mạc Tuân, được anh làm sung sướng, cô ta còn phải sinh cho anh vài đứa con, làm đương gia chủ mẫu chân chính của Mạc gia.

“Anh Tuân, anh cũng có thể từ chối, nhưng Lê Hương sẽ cứu được thôi.” Lệ Yên Nhiên nói.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Tuân rơi vào trên người Lệ Yên Nhiên: “Tôi sao lại từ chối được chứ, cô đã thèm đàn ông đến thé, vậy tối nay tôi sẽ thỏa mãn cô thật tốt.”
Chương 947:

Anh đồng ý rồi? Anh đồng ý để cho cô ta làm người phụ nữ của anh rồi? Thật tốt quái Lúc này Mạc Tuân dùng ánh mắt chỉ vào gian phòng bên cạnh: “Vào đi.”

Lệ Yên Nhiên đã hoàn toàn thuần phục dưới khí thế bá đạo của anh, cô ta xấu hỗ lại tràn đầy mong đợi vào phòng.

Trong phòng.

Người làm nữ cầm hai bộ đồ ngủ tới: “Thiếu phu nhân, đồ ngủ đây ạ.”

Lệ Yên Nhiên ngước mắt nhìn về phía Mạc Tuân đứng ở ban công, anh đã cởi áo khoác, bên trong là áo sơ mỉ màu đen, một tay đút trong túi quần, giữa hai ngón tay trong kẹp điếu thuốc ngút khói, thân thể cao ngất kia gần như hòa vào một thể với màn sương bên ngoài.

Lệ Yên Nhiên nhận đồ ngủ, vẫy tay để người làm nữ lui xuống, sau đó cô ta lên tiếng: “Anh Tuân.”

Mạc Tuân khẽ quay người sang, mặt không đổi nhìn cô ta, sau đó khẽ mở môi mỏng: “Đi tắm.”

Mặt nhỏ Lệ Yên Nhiên đỏ lên, ôm váy ngủ của mình bước nhanh vào phòng tắm.

Trong phòng tắm.

Mười phút sau, Lệ Yên Nhiên để trần cơ thể đứng trước đài rửa mặt, cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, còn có dáng người thiếu nữ mỹ lệ, bọt nước thật nhỏ trượt xuống làn trắng noãn, dụ người phạm tội.

Cô ta cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch giọt nước trên mặt, nghĩ tới dáng người cường tráng và khí chất đàn ông mạnh mẽ của Mạc Tuân bên ngoài, gò má cô ta bỗng đỏ ửng.

Đêm nay, cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của anh rồi.

Cô ta sắp thực hiện được mộng tưởng của mình rồi.

Lệ Yên Nhiên hết sức đắc ý, cô ta nghĩ Lê Hương chính là tướng bại dưới tay cô ta, cuối cùng người có được Mạc Tuân vẫn là cô ta.

Lát nữa cô ta sẽ lấy điện thoại quay video gửi cho Lê Hương, như vậy nhất định sẽ rất thú vị nhỉ? Cô ta mới là người thắng lớn nhát.

Lệ Yên Nhiên rất có tự tin, cô ta cảm thấy Mạc Tuân đối với Lê Hương chỉ là nhất thời mê luyến, Lê Hương chắc là có chiêu trò trên giường, mới câu dẫn Mạc Tuân thành như vậy, thế nhưng đàn ông chăm chăm ngủ với một người phụ nữ thế nào cũng có lúc ngán, cô ta tin Mạc Tuân chẳng mấy chốc sẽ vứt bỏ Lê Hương thấy cô ta tốt.

Lệ Yên Nhiên buông khăn mặt, sau đó mặc váy ngủ màu đỏ cỗ V trễ sâu vào người, bộ ngực đầy đặn của cô ta như ẳn như hiện.

Lệ Yên Nhiên lại ở trước gương quay một vòng, sau khi xác định chính mình hoàn mỹ xong, cô ta nhấc chân nhỏ đi ra ngoài.

Mạc Tuân lúc nãy ở ban công đã ngồi ở trên ghế salon, anh vẫn còn đang hút thuốc, lười biếng dựa lưng vào ghế sa lon, quần tây dài đen ôm lấy đôi chân thon dài kia, chân người đàn ông quá dài, quần tây chỉ mặc đến chín phần, lộ ra anh chiếc tất đen bên trong và mắt cá chân tinh xảo.

Lệ Yên Nhiên đi tới trước mặt người đàn ông, cả người mềm nhữũn.

“Anh Tuân, em tắm xong rồi.”

Mạc Tuân khẽ ngước mắt nhìn cô ta, làn khói lượn lờ khiến đôi mắt ấy như ẩn như hiển, đôi môi mỏng phát động: “Cởi đồ, tôi xem thử.”

Cỏi đồ.

Lời này khiến mặt Lệ Yên Nhiên càng đỏ hon, là thiên kim Lệ gia, kỳ thực đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp hàng đầy phố, nhưng đến tận bây giờ người có thể lọt vào mắt cô ta chỉ có Mạc Tuân.
Chương 948:

Mạc Tuân năm nay 28 tuổi, chính là độ tuổi hoàng kim của ? đàn ông, quyền thé, địa vị, tài phú, đạt tới đỉnh phong nhất định, độ trưởng thành cũng gần như hoàn mỹ, trên giường hiểu phụ nữ, biết hưởng thụ.

Lệ Yên Nhiên giơ tay lên, phất hai cái dây váy mỏng tanh xuống, chiếc váy lụa màu đỏ tuột xuống bên chân cô ta.

Cô ta lại tựa như xấu hỗ còn có khiếp nhìn người đàn ông, chỉ thấy cặp mắt hẹp của người đàn ông thoáng qua trên thân thể cô ta, sau đó phun ra một ngụm khói.

“Anh Tuân…” Lệ Yên Nhiên ỏng ẹo kêu một tiếng.

Lúc này Mạc Tuân đứng dậy, nhắc đôi chân dài tới gần Lệ Yên Nhiên: “Nôn thế à?”

Lệ Yên Nhiên từng bước một lui về phía sau, chạm đến vách tường, người đàn ông phía trước không chạm đến cô ta nhưng cô ta đã ngửi được mùi thơm nam tính ngào ngạt tỏa ra trên người anh.

“Anh Tuân, em thích anh, em đã thích anh nhiều năm như vậy, kỳ thực trong lòng anh cũng thích em, đúng không? Chỉ là sau này anh bị Lê Hương đầu độc, nhưng tình cảm hai mươi năm của chúng ta không thể bị tình cảm ngày một ngày hai thay thế được, hiện tại chúng ta kết hôn rồi, em tin anh sẽ yêu em.”

Nói rồi Lệ Yên Nhiên vươn tay ôm cổ Mạc Tuân.

Nhưng còn chưa kịp ôm, bởi vì Mạc Tuân dùng sức vung, quăng ngã cô ta trên giường lớn mềm mại.

“A…” Lệ Yên Nhiên than nhẹ một tiếng.

Cô ta ngước mắt, Mạc Tuân dập tắt nửa đoạn thuốc lá trong gạt tàn thuốc, sau đó đi đến, anh giơ lên ngón tay rõ ràng khớp xương cởi nút áo sơ mi ra mấy cúc, thân thể đồ sộ đè xuông cô ta.

Lệ Yên Nhiên xấu hỗ khẩn trương, hai mắt nhắm nghiền, cả người muốn hóa thành vũng nước.

Cô ta chủ động dâng lên đôi môi mình.

Nhưng nụ hôn lại chậm chạp không rơi xuống, “tách” một tiếng, đèn trong phòng đã bị tắt đi.

Thì ra anh đè xuống không phải muốn hôn, mà là tắt đèn.

Lệ Yên Nhiên mở mắt ra, trong tầm mắt đen kịt một màu: “Anh Tuân, vì sao không bật đèn, em không thấy được anh.”

Mạc Tuân cười nhẹ, trong giọng nói thám chút lạnh lẽo tà mị: “Tôi thích… tắt đèn làm.”

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhắm hai mắt, cô cảm thấy mình sắp chết, người đàn ông trên người này quá quyền rũ.

Cô ta lại áp sát người đàn ông: “Anh Tuân, muốn em đi.”

Mạc Tuân lui về sau một bước, tránh cô ta đụng vào: “Chờ đấy, tôi đi tắm trước.”

Lệ Yên Nhiên ở trong phòng chờ, năm phút đồng hồ trôi qua, người đàn ông vẫn chưa đi ra.

Cô ta nhịn không được chạy tới phòng tắm gõ cửa: “Anh Tuân, anh tắm xong chưa?”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm mở.

Trong bóng tối, Lệ Yên Nhiên thấy không rõ khuôn mặt người đàn ông, thế nhưng vóc người đàn ông vẫn tráng kiện cao ngất như trước, cô ta nhào vào trong ngực người đàn ông.

Nhón chân lên, cô ta hôn lên môi người đàn ông.

Hơi thở người đàn ông nóng lên, trong bóng tối cùng cô ta hôn môi.

Lệ Yên Nhiên hai mắt vui vẻ: “Anh Tuân, em rất yêu anh!”

Người đàn ông dùng sức đầy cô ta lên giường…
Chương 949:

Sau một tiếng.

Lệ Yên Nhiên từ trên giường bò dậy, cô ta chịu đựng cơn đau trên người mặc vào chiếc váy để cạnh giường, sau đó mở cửa phòng ra, vừa rồi sau khi kết thúc Anh Tuân liền lập tức ra ngoài.

Ngoài cửa, Mạc Tuân mặc chiếc áo sơ mi trắng đứng ở lan can, thấy được gương mặt đỏ ửng của cô ta, anh rất có thâm ý cong khóe môi, cất giọng cao thâm mà quỷ dị: “Sao, sướng?”

Lệ Yên Nhiên thẹn thùng, hận không thể lại nhào tới người đàn ông: “Anh Tuân…”

Mạc Tuân một đút trong túi quần không hề động, nhưng lúc này có hai hộ sĩ áo đen tiến lên, trực tiếp nắm Lệ Yên Nhiên, sau đó lấy ra một con dao nhỏ sắc bén.

Bọn họ làm gì thế? Lệ Yên Nhiên đã từng cắt cổ tay, nên bây giờ thấy mũi dao lạnh bén kia, cô ta lại dâng lên cảm giác sợ hãi rất sâu, cô ta giãy giụa: “Các người là ai, mau buông tôi ra!”

Lúc này bên tai truyền đến giọng nói sâu kín của Mạc Tuân: “Cũng làm cô thoải mái rồi, hiện tại cũng nên đến phân đoạn lấy máu của cô chứ?”

Cái gì? Lệ Yên Nhiên ngẳắng đầu nhìn về phía Mạc Tuân phía trước, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen được là phẳng, có bao nhiêu ưu nhã sang trọng, trên người anh không còn sót chút mùi vị tình dục nào, tuấn tú lãnh đạm không mảy may loạn.

Thật kỳ lạ, anh bây giờ cùng lúc nãy ở trên giường hệt như hai người khác nhau, ban nãy anh rất nhiệt tình.

“Anh Tuân, em bây giờ là Mạc phu nhân của anh, cũng là người phụ nữ của anh, anh để những người này tổn thương em thế này sao? Tự em lấy máu… AI”

Lệ Yên Nhiên vẫn chưa nói hết, trên cổ tay liền truyền đến đau đón, cô ta vừa nhìn, hai hộ vệ áo đen khi nãy đã vạch trên cổ tay của cô một đường thật sau, máu nóng ð ạt tuôn ra.

Vẻ ửng đỏ trên mặt Lệ Yên Nhiên trong nháy mắt thối lui, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, thật sự rất đau, thật quá đáng sợ, buông ra, mau buông ral Lệ Yên Nhiên dùng sức giãy giụa, nhưng hai hắn đàn ông lực lưỡng kia đè chặt cô ta lại, không để cô ta nhúc nhích được một li.

Rất nhanh, máu của Lệ Yên Nhiên liền chảy đong đầy một chén.

Kỳ thực căn bản cũng không cần nhiều máu như vậy, chỉ cần châm thủng ngón tay lấy một giọt máu là được rồi, Mạc Tuân là cố ý.

Lệ Yên Nhiên từ nhỏ được nuông chiều, có khi nào đã chảy nhiều máu như vậy, toàn thân cô ta mềm nhũn, ánh mắt đều biến thành đen kịt.

Lấy xong máu, hai hắn đàn ông lực lưỡng kia dùng sức đầy cô ta, Lệ Yên Nhiên ngồi liệt trên mặt đất, vô cùng chật vật.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày da màu đen được cọ sáng, là Mạc Tuân đi tới.

Mạc Tuân khụy một gối xuống, giữa mi tâm anh tuần dâng lên tầng sương mỏng, anh cười nhạt: “Lệ Yên Nhiên, hiện tại trò chơi này mới thật sự bắt đầu, tôi sẽ chơi với cô thật đã.”

Nói xong Mạc Tuân đứng dậy, trực tiếp rời đi.

Lệ Yên Nhiên ngồi liệt trên mặt đất há miệng to thở dốc, cô ta nhìn bóng lưng người đàn ông cao ngất mà quyết tuyệt, phía sau lưng đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh người, cô ta cảm giác mình đã quá ngây thơ, đến thời khắc này cô ta mới phát hiện bản thân đã trêu chọc đến ai, nhất định Mạc Tuân chính là một ác quỷ.

Anh có hàng trăm hàng vạn cách để tra tấn cô tal Lệ Yên Nhiên còn có một dự cảm rất xấu, hình như cô ta đã rơi vào một cái bẫy.

Mà tắt cả chuyện này đều là bởi vì Lê Hương?

Lệ Yên Nhiên trút tất cả oán hận lên đầu Lê Hương, hiện tại cô ta mắt máu quá nhiều, căn bản không đứng dậy được, như là con chó bị Mạc Tuân vứt bỏ, cô ta không dễ chịu, Lê Hương cũng đừng hòng sống yên?
Chương 950:

Lệ Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, sau đó lấy ra điện thoại của mình, vừa rồi cô ta đã quay đoạn video làm tình kia.

Cô ta liền gửi thẳng video đó cho Lê Hương.

Lê Hương về tới trụ sở của mình, làm Prof. Lê, cô được phân đến một khu nhà trọ, chỉ là cô rất ít ở đây.

Lê Hương đi tới trước gương, cô nhìn mặt mình, trải qua một hồi đau đớn tê liệt ban nãy, hiện tại trên mặt của cô đã có nếp nhăn.

Nếp nhăn rất rõ ràng.

Lê Hương giơ tay lên, dùng lòng bàn tay mềm mại từ từ xoa những nếp nhăn kia.

Lúc này “ting” một tiếng, điện thoại của cô vang lên, có tin nhắn, có người gửi cho cô một đoạn video.

Lê Hương click mở ra, trong căn phòng tối om, một đôi nam nữ lăn lộn trên giường, nhờ ánh trăng, có thể mơ hồ thấy được bờ lưng thẳng của người đàn ông, là Mạc Tuân.

Rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng rên kiều mị của Lệ Yên Nhiên, cô ta quấn lấy người đàn ông thật chặt: “Anh Tuân, anh thật giỏi, em thích lắm.”

“Ting” một tiếng, Lệ Yên Nhiên lại gửi đến một tin: “Đêm nay Anh Tuân làm tôi rất vui vẻ, máu đã đưa đến, cô bảo mệnh đi nhá!”

Con ngươi Lê Hương chọt co rút lại, nhất khắc như thế tim cô đau đến oằn mình, cô trực tiếp úp điện thoại xuống đài rửa mặt, không muốn nhìn nữa.

Anh đã không là Mạc tiên sinh của cô nữa rồi.

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa nhà trọ cô vang lên, có người bên ngoài bấm chuông.

Là ai2 Bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc đến tận xương: “Lê Hương, mở cửa, là anh!”

Mạc Tuân.

“Là Mạc Tuân tới!”

“Lê Hương, anh biết em ở bên trong, mau mở cửa cho anh, anh muốn vào.”

Giọng anh đều đều truyền đến, Lê Hương nhanh chóng giơ tay lên che kín lỗ tai mình.

Mạc Tuân thân cao chân dài đứng lặng ở ngoài cửa, anh không ngừng gõ cửa, nhưng Lê Hương vẫn không mở, cô không muốn mở cửa cho anh.

Cô đã chặn anh ở ngoài cửa.

“Lê Hương, em cũng biết, một cánh cửa căn bản không ngăn được anh, mau mở cửa cho anh, bây giờ anh muốn gặp em.”

Bên trong lặng yên không tiếng động.

Lê Hương cũng không mở cửa.

Mạc Tuân mím đôi môi mỏng, sau đó lui về phía sau một bước, hai hộ vệ áo đen nhanh chóng tiến lên, chỉ chốc lát sau đã mở được cửa nhà trọ.

Mạc Tuân đi vào, toàn bộ căn hộ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có, làm người ta hoảng hối.

“Lê Hương!”

Mạc Tuân tìm từ phòng khách, phòng ăn đến phòng ngủ cũng không tìm được thân ảnh nhỏ xinh kia của cô.
Chương 951:



“Lê Hương, em đang ở đâu, có phải em đang trốn không? Mau ra đây.” Mạc Tuân dám chắc cô ở đây, nhưng cô đã trốn rồi.



Không ai trả lời anh.



Cô đâu rồi? Cặp mắt sắc bén như chim ưng của Mạc Tuân quét trong phòng một vòng, sau đó dừng lại trên bệ cửa sổ, nơi đó có rèm cửa số che lại, nhìn không thấy phía sau.



Mạc Tuân đưa tay, kéo rèm cửa ra.



Rất nhanh anh liền thấy Lê Hương, Lê Hương ngồi trên bệ cửa số, vươn tay ôm hai đầu gối, cuộn mình thành một khối.



Cô chôn khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối của mình, mái tóc thật dài xõa xuống che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn kia, cô lặng lặng ngồi ở đó.



Mạc Tuân chậm rãi đi lên trước, sau đó vươn một bàn tay chạm vào cô, lòng bàn tay chạm đến da thịt cô, trên người cô rất lạnh.



Hệt như tảng băng, không chút nhiệt độ.



Trong hốc mắt Mạc Tuân tràn ra màu máu đỏ tươi, bàn tay rõ khớp xương thò qua, ôm lấy gáy cô, anh dùng sức ấn đầu nhỏ của cô vào trong lồng ngực to lớn lại ấm áp của chính mình: “Lê Hương, không sao, anh đến rồi.”



Lê Hương không ngẳng đầu, cứ như vậy lặng lặng cho anh ôm: “Mạc Tuân, anh đi đi, sau này chúng ta đừng nên gặp nhau nữa, anh yên tâm, em sẽ chữa khỏi cho mình, em còn có Á :À Lˆ À ` n ` ` > rât nhiêu việc cân hoàn thành, em còn chưa tìm được mẹ của mình.”



Như là có một thanh dao sắc bén đâm vào trái tim anh, sau đó tàn nhẫn xoay xoắn, đâm đến máu thịt be bét, đau thấu tim can, Mạc Tuân đã biết, lúc này Lê Hương đã nảy sinh ý muốn đi.



“Lê Hương, có phải em muốn rời khỏi đây về nhà không?”



Nhà của cô vốn không ở đây, chỉ là nơi này có ràng buộc với cô, nên cô mới dừng lại.



Hiện tại dù là anh hay Lệ gia, đều không thể giữ lại bước chân cô nữa, cô phải rời khỏi nơi này, tìm đường về nhà rồi.



Lê Hương yên lặng, không trả lời câu hỏi này của anh.



Sự im lặng của cô là thầm chấp nhận, đáy lòng Mạc Tuân đột nhiên xông tới cảm giác bắt an cùng khủng hoảng: “Lê Hương, em đã đồng ý với anh, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nên anh sẽ không để em rời khỏi đây, em dẹp suy nghĩ này đi.”



Nói rồi Mạc Tuân đưa tay, đeo chiếc dây chuyền Only-love và chiếc nhẫn duy nhất(*) kia lên cổ cô: “Lê Hương, không cho phép lại vứt nó đi.”



(*) Chỗ này mình sợ nhiều bạn không hiểu, là cái nhẫn lồng vào dây chuyền, nó là một bộ.



Lê Hương rũ mi xuống, cô vươn tay cầm chuỗi dây chuyền duy nhất này, sau đó khàn khàn mở miệng: “Rót cho em cốc nước.”



“Được.” Mạc Tuân nhanh chóng đứng dậy, đi đến phòng bến rót một cốc nước.



Khi anh quay người trở về, Lê Hương đã đứng dậy, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, mỏng manh đứng trên ban công.



Cửa số đang mở ra, gió lạnh bên ngoài cuồn cuộn phát vào, lay động làn váy rộng của cô, cô đứng ở nơi đầu gió, hệt như con diều trong cơn gió mạnh, lao đao chập chừng muốn rơi.



Con ngươi đen thẳm của Mạc Tuân co rụt lại, nhanh chóng tiến lên: “Lê Hương, mau đóng cửa sổ lại, bên ngoài gió lớn, sẽ làm em cảm đấy.”



Lê Hương như thể không nghe được lời của anh, cô liếc mắt chuỗi dây chuyền trong tay, sau đó giơ tay lên, trực tiếp ném mắy thứ này ra ngoài.
Chương 952:

“Đông” một tiếng, dây chuyền và nhẫn bị ném vào cái hồ phía dưới, đập ra một chuỗi sóng nước, nhanh chóng lặn mắt tăm.

Cô lại ném dây chuyền và nhẫn đi?

Mạc Tuân đi nhanh đến, anh nhìn hồ nước kia mà lồng ngực to lớn bắt đầu phập phồng, trên mi tâm anh tuần phủ một tầng sương, anh vươn bàn tay to nắm bờ vai nhỏ gầy của cô: “Lê Hương, eml”

Vừa rồi Lê Hương vẫn luôn vùi mặt vào gối, anh không thấy được mặt của cô, hiện tại anh ngừng nói, vì anh đã thấy được khuôn mặt bây giờ của Lê Hương.

Làn da đã từng mềm mịn như bông kia của Lê Hương nay đã chỉ chít vết nhăn, giống như một tác phẩm thủ công hoàn mỹ đột nhiên có vài vết nứt, một khi đã có vết nứt, hoàn mỹ cũng mắt đi.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tuân thấy dáng vẻ già yếu của cô, anh ngần ra.

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đã khóc đến sưng đỏ, nhưng đôi mắt trong vắt kia sau khi được nước mắt gột rửa lại càng thêm sáng sủa rực rỡ, cô một mực nhìn Mạc Tuân, không muốn buông tha bắt kỳ biểu cảm gì trên mặt anh.

Kỳ thực khi chất độc hóa lão phát tác, cô sợ nhất chính là đối mặt anh.

Bây giờ nhìn dáng vẻ anh khiếp sợ, Lê Hương chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mong thành vòng cung châm chọc lại cô độc: “Sao? Hù anh rồi?”

“Mạc Tuân, em sẽ từ từ già yếu, nên đừng vì em mà bị hạn chế bởi Lệ Yên Nhiên, em không muốn nợ anh. Còn nữa, thả em đi, sau này chúng ta ai đi đường nấy, hoàn toàn vạch rõ giới hạn, chúng ta… ưm.”“

Mạc Tuân đột nhiên dùng hai bàn tay to bưng lấy rồi khuôn mặt nhỏ của cô, hạ mắt liền hung hăng hôn lên môi cô.

Đôi đồng tử của Lê Hương đột nhiên co rút, cô thật sự không ngờ bây giờ anh còn có thể hôn cô.

Lễ nào, anh không sợ dáng vẻ cô bây giờ sao? Lễ nào, anh thực sự không để ý sao? Tuy anh từng nói anh sẽ không để ý, cũng không sợ, nhưng Lê Hương biết người đàn ông Mạc Tuân này ham mê sắc đẹp nhất, anh thích phụ nữ, là loại càng xinh đẹp càng tốt.

Ngón tay Lê Hương từ từ cuộn lên, nếu như anh sợ, anh để ý, trong lòng cô ngược lại sẽ không khó chịu như thê.

Nhưng anh không sợ anh không ngại, anh lại cùng cô đi đến bước đường này.

Lê Hương nhanh chóng vươn tay chống lên lồng ngực rộng lớn của anh, muốn dùng sức đầy anh ra.

Nhưng cơ thể đồ sộ ấy không chút xê dịch, hôn cũng như mưa rèn gió dữ, Lê Hương đã cảm thấy hơi thở của mình đều bị anh cướp đi.

Hàng mi cánh bướm của Lê Hương khẽ run lên, sau đó vung mạnh tay đập lên người anh: “Đi ra, buông em ral”

Mạc Tuân không chịu buông tay, ngược lại còn hôn sâu hơn.

Lê Hương đấm anh cũng công cóc, đổi sang dùng chân đạp anh, vậy mà cũng chẳng lay động anh được một phân.

Sức lực nam nữ chênh lệch như sông so với đại dương, hiện tại cô bị anh bá đạo giam trong ngực, mặc anh ức hiếp.

Lê Hương mở miệng, cắn lên khóe môi anh, mùi máu tươi nhàn nhạt trong nháy mắt tràn ngập trong cổ họng hai người, cô cắn không chịu nhả.

Mạc Tuân nhíu hàng mày kiếm, bị đau, một giây như thế khiến anh hoài nghỉ, nếu như anh không ngừng, có khi nào cô sẽ cắn rách miệng anh.

Phụ nữ tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.