Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 926-931




Chương 926:

Anh đi.

Cứ như vậy đi.

Không hề cho cô ta bắt kỳ câu trả lời thuyết phục nào.

Dạ lão đứng dậy: “Yên Nhiên, yên tâm đi, Mạc Tuân chẳng mấy chốc sẽ gọi điện cho cháu, cháu sẽ chờ trở thành Mạc phu nhân của cậu tal”

Lệ Yên Nhiên cũng không sợ, dù sao Mạc Tuân không cưới cô ta, Lê Hương cứ ngồi đấy chờ chết đi.

Lúc này Dạ lão đã đi ra ngoài rồi: “Đi thôi Yên Nhiên, chúng ta có thể đi ra, bố cháu tới đón cháu rồi!”

Lệ Yên Nhiên vừa nghe bố ruột mình tới, hai mắt sáng ngời, không thèm quay đầu lại đi theo: “Ông ngoại, chúng ta mau ra ngoài thôi, cháu muốn gặp bố cháu quá.”

“Yên Nhiên, bó…” Dạ Huỳnh ở phía sau kêu một tiếng, nhưng hai người kia đã đi ra, “ầm” một tiếng cửa đóng lại, nhốt bà ta một mình bên trong.

Dạ Huỳnh vô lực ngồi xuống ghé, bà ta rơi xuống kết cục này liền sáng mắt được rất nhiều chuyện, nhưng bố bà ta và Yên Nhiên còn u mê không tỉnh như thé.

Dùng máu Yên Nhiên nuôi Lê Hương, lẽ nào không phải là tổn thương cơ thể Yên Nhiên sao? Hiện tại Yên Nhiên đã bị đẩy tới bên vách đá, một khi xảy ra chuyện gì, Yên Nhiên là người đầu tiên không trốn khỏi, lẽ nào đây là đối tốt với Yên Nhiên? Không phải.

Bắt kể là quân vương Hoa Tây Châu hay là Dạ lão, cũng chưa từng thực sự vì Yên Nhiên cân nhắc qua, bọn họ đều đem Yên Nhiên trở thành một con cờ, một con cờ trả thù Lê Hương.

Buồn cười là Yên Nhiên một chút cũng không có ý thức được điểm này, mà người mẹ bị như bà ta đã bị cô ta vứt bỏ, dù bà có nói gì Yên Nhiên cũng không nghe nữa.

Dạ Huỳnh đột nhiên nghĩ đến mọi chuyện đều nhắm về Lê Hương, lẽ nào, quân vương Hoa Tây Châu thần bí kia… có quan hệ gì với Lâm Thủy Dao? Lâm Thủy Dao?

Lại là Lâm Thủy Dao?

Mạc Tuân đi ra, lúc này phía trước xuất hiện một thân ảnh anh tuấn tôn quý, là Lệ Quân Mặc.

Lệ Quân Mặc liếc Mạc Tuân, hai người không nói gì, nhưng Lệ Quân Mặc đã đoán được đại khái, ông lên tiếng: “Cậu phải kết hôn với Yên Nhiên sao?”

Giữa mi tâm Mạc Tuân dâng lên một tầng sương lạnh: “Con được lựa chọn sao?”

Lệ Quân Mặc: “Vậy thu xếp ổn thỏa cho Lê Hương, tính cách của Lê Hương cậu và tôi đều biết, con bé thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành.”

Mạc Tuân không nói gì.

Bỗng có một chiếc xe chống đạn xa hoa phóng đến, sau đó ngừng lại, một nhóm người mặc đồ đen nghiêm chỉnh đi ra, cung kính đứng ở hai bên, cuối cùng một chiếc xe đen Limo chậm rãi lái tới, dừng ở ngay chính giữa.

Cửa xe cũng không mở ra, không thấy được bên trong, nên cũng không biết bên trong xe là ai.

Thế nhưng lớn dàn xe đậu như vậy đã hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Lệ Quân Mặc và Mạc Tuân cũng nhìn sang, đôi mắt thâm thúy Mạc Tuân nhàn nhạt nhìn lướt qua những người áo đen kia, những người này đều là lính đánh thuê về hưu, hỏa lực mười phần, khá nguy hiểm.

“Bố vợ đại nhân, bố biết trong xe là ai không ạ?” Mạc Tuân hỏi.

Đại nhân vật ở Đế Đô chỉ đếm được được trên đầu ngón tay, Mạc Tuân đều biết tất cả, nhưng anh còn không chưa gặp qua hoặc là nghe nói qua nhân vật như thế.
CHương 927:



Lệ Quân Mặc đứng lặng tại chỗ, đôi mắt Đan Phượng rơi vào ngay chính giữa chiếc xe màu đen kia, ông đã cảm thấy, bên trong có một người, đang quan sát ông.



Xuyên qua lớp cửa số xe thủy tinh, Lệ Quân Mặc dường như cùng người kia không tiếng động đối diện, ông khẽ động đôi môi mỏng: “Nhìn biển số, hình như là người Hoa Tây Châu.”



Hoa Tây Châu? Đáy mắt Mạc Tuân nhanh chóng cuồn cuộn lên gì đó, nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.



Dù sao, người đến chẳng hiền.



Lúc này phía sau truyền đến vài tiếng tiếng bước chân, Dạ lão dẫn theo Lệ Yên Nhiên đi ra.



Cặp mắt đục ngầu của Dạ lão liếc sang Lệ Quân Mặc và Mạc Tuân, cười đắc ý, sau đó lão ta nhanh chóng tiến lên, đi tới chiếc xe màu đen chính giữa kia, đưa tay gõ một cái lên cửa sau Xe.



Dạ lão khom người xuống, nhìn ra được lão hét sức kính nễ với người ở bên trong xe.



Lúc này cửa sau xe được mở, bên trong có một người đi ra.



Lệ Quân Mặc và Mạc Tuân nhìn người kia, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn, ông ta có một đôi mắt màu lam, cả người nhìn quỷ dị lại tà ác.



“Bồ.” Lúc này bên tai truyền đến tiếng gọi lớn nhiệt tình lại thân mật, chỉ thấy Lệ Yên Nhiên giống như chú chim nhỏ vui sướng chạy tới, nhào vào trong lòng người đàn ông kia.



Mạc Tuân: “…”



Bồ vợ Lệ Quân Mặc: “…”



Thượng Quan Đằng đưa ôm lấy Lệ Yên Nhiên, còn thương yêu xoa xoa đầu cô ta: “Yên Nhiên, con đã lớn như vậy rồi, sau này có bố ở đây, không ai có thể bắt nạt con.”



Lệ Yên Nhiên không hề có một chút xa lạ lạnh nhạt nào, cô ta ôm cánh tay Thượng Quan Đằng làm nũng: “Bó, sao bố lại bỏ Yên Nhiên ở đây lâu như vậy, con nhớ bố muốn chết.”



Mạc Tuân liếc Lệ Quân Mặc đứng bên cạnh: “Bố vợ đại nhân, thì ra đó chính là bố ruột Lệ Yên Nhiên, cũng chính là người đàn ông cắm sừng bố đấy.”



Lệ Quân Mặc không nói gì, vì Thượng Quan Đằng đang ôm Lệ Yên Nhiên lại nhìn về phía ông.



Thượng Quan Đằng nhìn ông, sau đó lộ ra tia nghiền ngẫm mà nguy hiểm mỉm cười.



Lệ Yên Nhiên đã có bố mới rồi, dĩ nhiên không cần phải nịnh bợ Lệ Quân Mặc nữa, cô ta kiêu ngạo rúc vào trong lòng bố mới Thượng Quan Đẳng, sau đó nhìn về phía Mạc Tuân cười nói: “Anh Tuân, em chờ anh gọi đấy nha.”



Thượng Quan Đằng mang theo Lệ Yên Nhiên và Dạ lão lên xe, hàng loạt chiếc xe xa hoa phóng đi.



Nhìn bóng xe ngạo mạn lại phách lối, Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí: “Bố vợ đại nhân, mấy năm nay bố có lưu lại phong lưu gì ở bên ngoài không vậy? Ban nãy ánh mắt người kia nhìn bố như là nhìn tình địch vậy, như thể bố lén ngủ với vợ người ta ấy.”



Lệ Quân Mặc muốn đá Mạc Tuân một cước, ông thì lưu phong lưu khỉ gì chứ, cả đời ông chỉ mới ngủ với một người phụ nữ, hơn nữa còn chỉ ngủ đúng một lần.



Lúc này bên tai chậm rãi truyền đến một giọng nói thâm trầm mà từ tính: “Quân Mặc, A Đình nói không sai đâu, Thượng Quan Đằng xem cậu là tình địch, bởi vì cậu ngủ với vị hôn thê của người khác.”



Cái gì? Mạc Tuân biểu thị chính mình vừa rồi chỉ là nói bậy, hiện tại anh nhìn Lệ Quân Mặc ánh mắt có hơi một lời khó nói hết rồi, thân con rễ mà biết chuyện phong lưu của bố vợ đại nhân, khó xử quá đi mắt.



Có thể khiến anh anh mắt trí nhớ đi có được không?



Lệ Quân Mặc ngẳắng đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngừng lại, Mạc Từ Tước tới.



Lệ Quân Mặc nhíu mày: “Tôi không biết người kia, càng không quen vị hôn thê của người kia.”
Chương 928:

Mạc Từ Tước chậm rãi nhéch lên môi mỏng: “Đó là quân vương Hoa Tây Châu – Thượng Quan Đằng, Lệ Yên Nhiên là con gái ruột của anh ta và Dạ Huỳnh, nói cách khác Lệ Yên Nhiên hiện tại lắc mình biến thành trưởng công chúa điện hạ, vị hôn thê trước kia của Thượng Quan Đằng cậu có quen, cô ấy chính là mẹ của Lê Hương – Lâm Thủy Dao.”

Lần này Lệ Quân Mặc và Mạc Tuân đột nhiên đổi sắc mặt.

Mạc Từ Tước đút hai tay vào túi áo khoác, buồn cười nhìn đôi bố vợ con rễ phía trước: “Lác cả mắt nhỉ? Không ngờ tới vị hôn phu trước của Lâm Thủy Dao địa vị lớn như vậy, trực tiếp nghiền ép hai người, thử nghĩ đi, Lâm Thủy Dao người ta ngay cả cái ghế vương hậu cũng không ngồi, mà chọn một người phàm lăn giường sinh con gái, nếu hai người là Thượng Quan Đẳng, có thể không tức sao?”

Lệ Quân Mặc và Mạc Tuân đứng ở một hàng, bọn họ làm sao ngờ đến Lâm Thủy Dao có vị hôn phu, hơn nữa còn là quân vương Hoa Tây Châu – Thượng Quan Đằng? Mạc Từ Tước giống như một con cáo già đa mưu túc trí, ánh mắt ông rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lệ Quân Mặc: “Quân Mặc, Thượng Quan Đẳng rất yêu Lâm Thủy Dao, xem cô ấy như châu như bảo, đáng tiếc là Lâm Thủy Dao không thích hắn ta, rất sớm đã giải trừ hôn ước với hắn, sau đó Thượng Quan Đẳng trút tất cả hận ý lên người cậu, hắn cho rằng đều là tên mặt trắng(*) cậu chen chân vào, câu Lâm Thủy Dao đi mắt.”

(2) Mặt trắng ý chỉ những người đàn ông ăn bám phụ nữ.

Lệ Quân Mặc: “…”

Mạc Tuân ở chỗ này nghe được chuyện của bố vợ đại nhân và mẹ vợ đại nhân nhà mình mà thấy loạn cào cào trong lòng, cái này… anh nghe mấy chuyện này… có được không nhỉ? “Bố, thủ phủ toàn cầu như bố vợ đại nhân của con mà gọi là tên mặt trắng sao, có quá không vậy?” Mạc Tuân cảm giác mình vẫn nên là đứng về phía Lệ Quân Mặc thì hơn.

Mạc Từ Tước nhún vai: “Mẹ vợ đại nhân của con là nữ vương đến từ đất nước thần bí, người như Thượng Quan Đằng cũng thuần phục dưới váy cô ấy, con cảm thấy bố vợ đại nhân nếu như không phải là được mẹ vợ đại nhân con lật bài lâm hạnh rồi, thì mùa quýt nào mới đến lượt cậu ta?”

“cm Mạc Tuân có hơi kinh động, mẹ vợ đại nhân vậy mà là… là nữ vương? Vậy thân thế Lê Hương chẳng phải là… mẹ là nữ vương, bố là thủ phủ toàn cầu, tùy tiện tình địch cũng là quận chúa Hoa Tây Châu? Thân thế Lê Hương thực sự quá quá quá ngạo mạn rồi.

Mạc Tuân nhìn Mạc Từ Tước: “Bố, sao bố biết được nhiều như vậy?”

Mạc Từ Tước không trả lời vấn đề này: “Cái này con không cần quan tâm con chỉ cần biết Thượng Quan Đằng là một kẻ địch rất mạnh, lần này ông ta tới chính là đối phó Lê Hương, tên này xuất hiện sớm hơn so với hai người tưởng, hắn ta chọn trúng Dạ Huỳnh, sinh ra Lệ Yên Nhiên, sau đó dùng chất độc biến lão buộc vận mệnh Lê Hương và Lệ Yên Nhiên chung một chỗ. Kẻ này suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ, đi mỗi một bước đều trả thù hai người, tình yêu hắn ta dành cho Lâm Thủy Dao không được đền đáp nên đã chuyển biến thành hận ý khắc cốt ghi tâm, hai người phải cần thận.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân lộ ra vài phần lạnh lùng, anh mấp máy đôi môi mỏng.

Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

Mạc Tuân lây điện thoại ra vừa nhìn, là Lê Hương gọi.

“Lê Hương gọi điện thoại cho con, bó, bố vợ đại nhân, con về trước.” Mạc Tuân cầm điện thoại lên xe, phóng nhanh về.

Nhìn bóng xe Mạc Tuân biến mắt trong tầm mắt, Mạc Từ Tước đi lên trước, đi tới bên cạnh Lệ Quân Mặc.

Lệ Quân Mặc không nói lời nào, ông nâng đôi mắt Đan Phượng nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Cậu biết được máy chuyện này từ khi nào?”

“Sau khi biết Lê Hương là con gái Lâm Thủy Dao, việc này liền xâu chuỗi trong đầu tôi, vừa nhìn vừa đoán thôi.”

“Cô ấy, bây giờ đang ở đâu?” Lệ Quân Mặc hỏi.
CHương 929:



Mạc Từ Tước lắc đầu: “Tôi cũng không biết, mấy năm nay tôi luôn điều tra dấu vết của Lâm Thủy Dao, tôi chỉ biết cô ấy biến mắt ở phần cuối thế giới, về nhà, không ngoài dự liệu, cô ấy đã thừa kế ngôi vị nữ vương, hiện tại người duy nhất có thể tìm được Lâm Thủy Dao chính là Lê Hương.”



Lệ Quân Mặc ngắng đầu nhìn đèn đường phía trước: “Cậu tìm Lâm Thủy Dao là vì Liễu Anh Lạc sao, năm đó Liễu Anh Lạc cũng không táng thân trong đại dương, mà là bị Lâm Thủy Dao mang đi, đúng không?”



Mạc Từ Tước gật đầu: “Đúng vậy.”



“Cậu muốn tìm Liễu Anh Lạc?”



“Lẽ nào cậu không muốn tìm Lâm Thủy Dao?”



Lệ Quân Mặc nhéch môi mỏng, tìm người phụ nữ kia làm cái gì, bà chỉ là ngủ với ông mượn giống, nhưng, ông gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, muốn.”



Ông vẫn muốn tìm bà chính miệng hỏi một câu, bà coi ông là cái gì? Nhiều năm như vậy bà có từng nhớ đến ông không, cho dù chỉ một giây? Hai người đàn ông cũng không nói tiếp, ngọn đèn ven đường kéo cái bóng của hai người đàn ông truyền kỳ rất dài rất dài, làn gió khế thổi qua, màn đêm vô cùng tĩnh lặng.



Buổi tối, Tây Uyên.



Đêm đen đặc, trên sân cỏ phía ngoài sáng lên hai ngọn đèn, chiếc Rolls-Royce ngừng lại, cửa xe mở ra, bóng người cao ngất của Mạc Tuân xuất hiện giữa tiết trời lạnh giá, mang theo một thân gió sương.



Má Ngô mở cổng chính biệt thự, cung kính ngồi xỗm xuống đặt dép bên chân người đàn ông, Mạc Tuân thay giày, đi vào phòng khách, đôi mắt sâu thẳm nhìn chung khắp phòng khách, sau đó thấp giọng hỏi: “Má Ngô, Lê Hương và bà nội đâu ạ?”



“Thiếu gia, lão phu nhân đã ngủ, nhưng Lê Hương tiểu thư còn chưa ngủ, đang chờ cậu đấy.” Má Ngô che miệng cười nói.



“Đã biết.” Mạc Tuân nhắc chân dài lên lầu.



Mở ra cửa phòng ngủ, bên trong căn phòng ấm áp, cô gái nhỏ khoác chiếc áo sơ mi rộng của người đàn ông, nằm sắp trên giường, đang đọc sách.



Đôi chân nhỏ của thiếu nữ vậy nhắc lên, đung đưa qua lại trên không trung.



Mạc Tuân đi vào, đóng cửa phòng lại, giơ ngón tay rõ ràng khớp xương lên cơi áo vest đặt lên trên ghế sa lon, nút áo sơ mi bên trong cũng mở hai cúc, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, anh ngồi ở bên giường, vòng tay qua ôm cơ thể mềm mại của cô, bao cô vào trong lòng mình, anh nhìn thoáng qua sách, cô đang nhìn đọc tạp chí giải trí, còn đang đọc rất nghiêm túc chuyên chú.



“Khụ khụ.” Mạc Tuân ho khan hai tiếng.



Lê Hương nhanh chóng ngước mắt, đôi mắt sáng trong nhộn nhạo ý cười: “Mạc tiên sinh, anh về rồi.”



Lê Hương lật cả người, hai tay nhỏ bé ôm cỗ anh.



Mạc Tuân cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Em đọc tạp chí giải trí?”



“Em ở trong thư phòng của anh tìm một vòng, đều là sách thương nghiệp, em không có hứng thú, vừa vặn có một quyển tạp chí giải trí, em liền lấy đọc đó.”



Mạc Tuân hôn lên mái tóc của cô, tóc cô rât thơm, trên người càng thơm, khiến người ta mê say.



“Mạc tiên sinh, hôm nay sao anh về trễ như thế hả?” Nói Lê Hương cắn răng lên môi, sau đó vươn lòng bàn tay trắng noãn: “Đưa điện của anh cho em.”



Mạc Tuân ngay cả mi tâm cũng không nhăn, trực tiếp đưa điện thoại từ túi quần cho cô, cười hỏi: “Làm gì thế?”
Chương 930:



“Anh về trễ như thế, đương nhiên em muốn kiểm tra rồi, sao em biết được anh có bắt chuyện với mỹ nữ nào không?”



Bàn tay to của Mạc Tuân rơi vào vòng eo nhỏ của cô, dùng sức bóp một cái: “Đệ nhất mỹ nữ Đề Đô bây giờ đang ở trên giường anh, anh còn bắt chuyện với ai chứ? Nếu như em không tin, lát nữa anh “trả bài” cho em.”



Lê Hương đỏ ửng mặt, cô phát hiện miệng Mạc tiên sinh rất ngọt, rất biết dỗ ngon dỗ ngọt: “Mạc tiên sinh, con người em trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nếu để em phát hiện anh ái muội không rõ với người phụ nữ nào, vậy chúng ta chỉ có thể nói bye bye thôi đấy nhé.”



Nghe lời này, Mạc Tuân hạ mắt, anh vươn cánh tay tráng kiện ôm thân thể mềm mại của cô ngồi trên bắp đùi rắn chắc của mình: “Nhà có cô vợ đanh đá, anh làm sao dám chứ?”



Chàng chó săn của cô thật ngoan.



Lê Hương ôm cổ anh, hôn mạnh lên khuôn mặt tuần tú ấy, tỏ vẻ thưởng cho anh đấy.



Lúc này Mạc Tuân vươn tay lấy ra một vật, đeo lên cổ Lê Hương.



Lê Hương vừa nhìn, là chiếc Only-love mà lúc ở Hải Thành anh tặng cho cô, chiếc dây chuyền đó là chiếc duy nhất trên thế giới.



Ngày ấy cô xóa toàn bộ ký ức của anh đi, cũng tháo xuống dâu chuyền và nhẫn trả lại cho anh, không ngờ quanh đi quần lại một vòng, thứ này lại trở về trên người cô.



Đeo xong dây chuyền, Mạc Tuân hôn lên vằng trán xinh đẹp của cô, vô cùng lưu luyến trằn trọc hôn: “Lê Hương, đây là vật mẹ anh để lại cho anh, về sau dù cho xảy ra chuyện gì, em cũng không được tháo xuống.”



Tim Lê Hương mềm nhũn, cô biết Mạc Tuân rất yêu mẹ mình, cũng chỉ có ở trước mặt của cô, anh mới có thể tháo xuống tất cả áo giáp, lộ ra trái tim mềm mại nhất của người đàn ông.



Sợi dây chuyền này cùng với chiếc nhẫn, là món quà trân quý nhất, tốt đẹp nhất mà cô từng nhận được.



*Dạ, em đồng ý với anh, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ mang chúng.”



\ Mạc Tuân hôn lên đôi mắt cô, sau đó lấy ra một trang giấy và bút: “Lê Hương, em thích kiểu thiết kế và trang trí nào?”



Hai người đều nằm trên giường lớn mềm mại, Lê Hương ở phía dưới, nửa cơ thể to lớn của Mạc Tuân ở trên người của cô, ôm cô vào lòng mình, anh cầm bút viết viết vẽ vẽ một chút: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, trong phòng ngủ trừ tủ quần áo của em ra, chuẩn bị thêm một gian sách nhỏ cho em nhé?”



Lê Hương nghỉ ngờ nói: “Mạc tiên sinh, sau này chúng ta không ở đây sao?”



“Ừ, bà nội và má Ngô đều ở chỗ này, có chút không tiện, chúng ta dọn ra ngoài ở, có thể thường xuyên về thăm bà nội, anh lấy một khu biệt thự ra thiết kế trang trí lại một chút, cùng xây dựng tổ ấm của chúng ta.”



Tim Lê Hương dâng lên tầng tầng lớp lớp ngọt ngào, còn ngọt hơn kẹo đường, tuy cô cảm thấy ở cùng bà nội và má Ngô rất tốt, nhưng đây là nhà của cô và Mạc tiên sinh, là thế giới chỉ thuộc về hai người của bọn họ, không ai có thể xâm nhập quấy rầy.



“Sao phòng sách nhỏ của em lại đặt trong phòng chứ, thư phòng của anh đều là ở cách vách.” Lê Hương chu môi đỏ mọng hỏi.



Mạc Tuân xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Bởi vì, anh muốn về nhà liền thấy em đầu tiên, anh hy vọng mọi tầm mắt của anh hướng đến nơi nào, đều có em ở đó.”



Lê Hương nhanh chóng nở nụ cười, chàng chó săn của cô còn rất dính người nữa đó: “À… Vậy được ạ.”



“Phòng bé cưng nên đặt trong phòng ngủ chúng ta hay đặt phòng sát vách em? Anh thấy vẫn nên để sát vách đi! Tránh ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng chúng ta.”



Anh nghĩ thật đúng là xa.



Lê Hương rũ hàng mi nhỏ dài xuống: “Mạc tiên sinh, cơ thể em bây giờ không thể mang thai.”
Chương 931:



Mạc Tuân biết tình trạng cơ thể cô, bây giờ cô hoàn toàn quả thật không thể mang thai, việc này rất nguy hiểm với cô, cho dù cô muốn mang thai, anh cũng sẽ không cho phép.



“Anh nói là sau này, cơ thể em khỏe mạnh rồi, chúng ta kiểu gì chả có con.” Mạc Tuân hôn lên vành tai trắng như tuyết của cô.



Lê Hương không biết mình có “sau này” không, nhưng cô rất thích cục cưng, muốn sinh cho Mạc tiên sinh hai cục cưng vốn là kế hoạch trong cuộc đời của cô.



Cô cầm viết lên, bắt đầu ở trên giấy vẽ phòng cho con: “Không được, phòng bé cưng phải đặt ở trong phòng ngủ chúng ta, anh trong phòng còn có một cái nôi nhỏ, phía trên treo chuông…”



Lê Hương bắt đầu nghiêm túc thiết kế phòng cho bé cưng.



Hiện tại trong phòng bật ngọn đèn ngủ ấm áp, cô gái anh yêu nhất nằm trong ngực anh nói với anh về tương lai của bọn họ, Mạc Tuân đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn, anh rất muốn thời gian chảy chậm một chút một chút thôi, để ngày mai đừng đến.



Mạc Tuân của bây giờ vẫn không biết đây đã là thời khắc dịu dàng cuối cùng của anh và Lê Hương, từ nay về sau sẽ phải mắt rất nhiều, rất nhiều năm mới quay về như lúc này.



Mạc Tuân nhìn đôi mắt nghiêm túc của cô, cô mới vừa tắm xong, da thịt mềm mại, lông tơ phía trên cũng thắm nước long lanh.



Sao anh có thể cam lòng để cô già đi? Mạc Tuân hôn lên cổ cô, bàn tay to từ vạt áo sơ mi của cô thò vào.



Lê Hương đang vẽ thì phát hiện không bình thường, cô dừng bút lại vừa nhìn, cỗ tay mang quý chiếc đồng hồ lộ ở bên ngoài mà bàn tay đã vói vào trong áo cô…



“Mạc tiên sinh, anh làm cái gì thế?” Lê Hương muốn đây bàn tay to của anh ra.



Mạc Tuân lại bắt bàn tay mềm của cô đặt trên thắt lưng mình, khàn khàn nói: “Lê Hương, giúp anh cởi ra.”



“Không được… Anh còn chưa tắm…”



“Anh tắm ở công ty rồi.”



“Vậy, vậy cũng không được, anh đi mua cái kia đi, mua bao cao su á.” Hai tay Lê Hương đặt lên lồng ngực anh, kiên quyết không chiều anh.



Mạc Tuân từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu đen, bên trong như dung nham thiêu đốt, có thể hòa tan cô: “Em mò tay đến túi anh đi.”



Cái gì? Lê Hương nghe lời duỗi bàn tay nhỏ vào, rất nhanh cô liền mò tới một vật, là một hộp bao cao su.



Không đúng, hình như không chỉ một hộp, mà là hai, ba… bảy, tám hộp…



Lê Hương móc hết toàn bộ bao cao su từ túi anh ra, ném loạn lên giường, rốt cuộc anh mua bao nhiêu hộp thế? Anh sao mà kì, một thân tây trang để đi dự mọi buổi họp bàn chuyện làm ăn đứng đắn thế kia, thế mà túi quần tây tiền lại chất đầy… bao cao sul Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương đỏ như tôm luộc, cô siết nắm đấm rồi dùng sức nện cho anh vài cái.



Mạc Tuân không tránh, cứ để cô đánh như vậy, dù sao sức cô yếu, chỉ đủ gãi ngứa cho anh, anh cúi đầu hôn môi cô: “Lê Hương, anh từng nói với em chưa?”



“Nói gì cơ?”



“Anh yêu em.”



.



“Lê Hương, anh yêu eml”



Trong đêm khuya, Lê Hương vùi trong tắm chăn ấm áp, đã ngủ say, dưới mắt là quầng thâm mệt mỏi, rõ ràng hai buổi tối này đã được anh yêu thương quá mức.