Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 904-910




Chương 904:



Tiểu trúc rất sợ, vì cô ta đã cảm thấy Mạc Tuân tức giận, kỳ thực lúc Tiểu Trúc tiến vào rất có tự tin, cô ta da trắng xinh đẹp, đám giám đốc ở thương giới muốn bao nuôi cô ta rất nhiều, cô ta còn có thể chọn kim chủ, cô ta là lựa chọn tình một đêm của đám giác đốc kia, Mạc Tuân thấy cô chắc cũng sẽ thích.



Nhưng bây giờ ánh mắt Mạc Tuân sâm lạnh quét qua trên mặt cô ta, không nhắc lên bất kỳ sóng lớn nào, rõ ràng không hề hứng thú với cô.



Tiểu Trúc thấy rất thất bại, nhưng cô ta lại không cam lòng, đây là thời cơ tốt ngàn năm mới có, cô ta đã vào phòng Mạc Tuân, cũng không thể cũng không làm gì mà cứ vậy đi ra.



“Mạc tổng, em thích anh, em thực sự thích anh từ rất lâu rồi, em thấy anh một mình tới uống rượu, vậy hãy để tối nay em ở lại bồi anh.”



Nói rồi Tiểu Trúc tự tay cởi bỏ quần áo trên người, cô ta vốn mặc đồ thiếu vải, bây giờ vừa cởi ra, da thịt trắng nõn cũng lộ ra ngoài.



Ánh mắt Mạc Tuân cũng không né tránh, ngược lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới.



Lòng Tiểu Trúc tràn đầy vui sướng, cô ta bày ra dáng đẹp nhát.



Lúc này Mạc Tuân “xùy” một cái tiếng, anh nhéch đôi môi mỏng vô tình mở miệng: “Đừng nỗi lên tâm tư gì, dáng vẻ như vậy không phải lỗi của cô, thế nhưng để ra ngoài dọa người thế kia lại là lỗi của cô rồi.”



Cái… cái gì? Tiểu Trúc cảm giác một chậu nước lạnh dội xuống, xối sạch tất cả vui mừng cùng chờ mong của cô ta, anh vậy mà nói “dáng vẻ cô như vậy”? Tiểu Trúc nhìn chính mình liếc mắt, không có vấn đề gì mà, là da trắng người đẹp chân dài mà.



Cặp mắt thâm thúy kia của Mạc Tuân lạnh tanh không chút nhiệt độ : “Cô gái tôi thích cô ấy tên là Lê Hương, đợi cô đầu thai có khuôn mặt kia tư thái cái thì quay lại! Hiện tại cút ra ngoài.”



Mạc Tuân vừa dứt lời, lúc này” cạch” một tiếng, cửa phòng lần nữa mở ra, có người tới.



Mạc Tuân quay đầu, lúc này thấy được thân ảnh tuyệt lệ tràn đầy tiên khí ở cạnh cửa, là Lê Hương?



Lê Hương tới?



Lê Hương đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân: “Mạc Tuân, em tới rồi, anh để em xem cái này?”



Mạc Tuân: “…”



Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Lê Hương, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Lê Hương, cô ta cũng biết vì sao Mạc Tuân chướng mắt mình.



Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Lê Hương đã quăng cô ta 800 con phó.



“Lê… Lê tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Mạc tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Mạc tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Lê Hương hiểu lầm.



Lê Hương đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”



Lê Hương cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.



Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Lê Hương vậy mà phong đạm vân khinh như thé,



Lê Hương đứng ở cạnh cửa, trên người cô mặc chiếc áo lông dài màu đen, suối tóc đen thanh thuần xõa xuống, vài sợi tóc quấn trên cần cổ trắng như tuyết, hiện tại cô đứng ở cạnh cửa, đôi mắt trong vắt dời từ người Tiểu Trúc xuống khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân: “Mạc Tuân, em tới rồi, anh để em xem cái này?”



Mạc Tuân: “…”
Chương 905:



Tiểu Trúc cũng nhìn về phía cạnh cửa Lê Hương, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc Lê Hương, cô ta cũng biết vì sao Mạc Tuân chướng mắt mình.



Đều là phụ nữ, dù là khuôn mặt tư thái hay là khí chất Lê Hương đã quăng cô ta 800 con phó.



“Lê… Lê tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi và Mạc tổng còn chưa xảy ra gì cả, tôi chỉ là đấm bóp chân xoa bóp vai cho Mạc tổng thôi à…” Trong lòng Tiểu Trúc hết sức đố kị, cô ta dùng giọng điệu kỹ nữ trà xanh cố ý nói ra lời nghe thì tốt này cho Lê Hương hiểu lầm.



Lê Hương đi đến trước mặt Tiểu Trúc, cô rút một tờ nhân dân tệ ra, đưa cho Tiểu Trúc: “Hóa ra là phục vụ nơi này à, sao có thể để cô phục vụ không công được chứ, boa cô 100 đấy.”



Lê Hương cuốn tờ tiền lại, nhét vào rãnh ngực của Tiểu Trúc.



Con ngươi Tiểu Trúc co rụt, cô ta làm sao cũng không ngờ đến thái độ Lê Hương vậy mà phong đạm vân khinh như thé, răng em thực sự không cần anh nữa.”



Lê Hương nhanh chóng giãy dụa, muốn đẩy anh ra: “Mạc Tuân, ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, anh liền tặng em vở kịch bắt gian?”



Mạc Tuân không chịu buông tay, ôm cô thật chặt: “Anh thề anh cũng không làm gì, anh chỉ là uống say, cô ta bóp huyệt cho anh,nhưng lúc cô ta muốn cởi nút áo anh, anh liền tỉnh lại rồi, anh là của Lê Hương, ai cũng không thể đụng.”



Mạc Tuân hiện tại rất giống trinh tiết liệt phu thề sống chết bảo vệ trong sạch của mình?



Lê Hương xoay người, ngắng khuôn mặt tuyệt sắc nhìn đôi mắt ngà ngà say của anh: “Cả người đầy mùi rượu, thối chết, mau buông em ral”



Mạc Tuân nhìn vẻ mặt chê ghét của cô, cũng nhíu mày kiếm, anh gằn từng chữ: “Lê Hương, không cho phép lơ anh!”



Lê Hương dùng sức đẩy anh ra, trong cáu kỉnh lại vẻ mềm mại, cô nói: “Về nhà, lết cái thân anh qua đây.”



Lê Hương mở cửa phòng đi ra ngoài.



Trên hành lang Sùng Văn vẫn luôn trông chừng, thấy Lê Hương đi ra anh ta nhanh chóng đứng thẳng thân, rất nhanh Mạc Tuân đang say cũng đi ra, cun cút theo sau mông Lê Hương.



Sùng Văn nhanh chóng tiến lên nâng Mạc Tuân, nhưng Mạc Tuân đẩy anh ta ra, anh đi tới bên người Lê Hương: “Lê Hương…”



Lê Hương hiện tại rất tức giận, đôi mắt trong veo như nước trừng về phía anh: “Câm miệng, giờ em không muốn nghe anh nói chuyện!”



Mạc Tuân nhanh chóng ngậm miệng, Lê Hương đi tới chỗ nào, anh liền theo sát tới chỗ đó, hệt như cái đuôi vậy.



Sùng Văn phía sau: “…”



Thiếu chủ như vậy khiến anh ta không cách nào nhìn thẳng rồi?



Tây Uyễn.



Lê Hương lên lầu, đi thẳng vào phòng mình, Mạc Tuân cũng muốn đi vào, nhưng “rầm” một tiếng, Lê Hương trực tiếp đóng cửa phòng lại, còn khóa trái.



Mạc Tuân bị sập cửa, anh đứng ở ngoài, đưa tay gõ cửa: “Lê Hương, em mở cửa ra đi, anh có lời muốn hỏi em.”



Sùng Văn tốt bụng tiến lên khuyên nhủ: “Thiếu chủ, bây giờ đã khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai rồi hãng nói, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”



Mạc Tuân quét ánh mắt sắc bén tới: “Cút!”



Sùng Văn: “…”
Chương 906:



Thiếu chủ ở trước mặt Lê tiểu thư ngoan như đứa bé, sao ở trước mặt anh ta hung dữ thế chứ, anh ta rất sợ đó, không thể chọc, không thể chọc đến mà.



Sùng Văn co cẳng, chạy biến.



Mạc Tuân đưa tay gõ cửa, “Lê Hương, em mở của ra chút đi, anh muốn hỏi em, em yêu anh không? Bây giờ em nói em yêu anh cho anh nghe với, có được không?”



“Lê Hương, sau này em sẽ không rời xa anh nữa đấy chứ?



Sau này em sẽ không không cần anh nữa chứ? Anh muốn em bây giờ thề với anh, cam đoan với anh.”



“Lê Hương, để anh vào đi mà, anh muốn ngủ, anh muốn ôm em ngủ.”



Đã trễ thế này, lão phu nhân và má Ngô vốn đã sớm ngủ, nhưng Mạc Tuân ầm ï như thế, lão phu nhân khoác áo cùng má Ngô đi ra.



Má Ngô ngạc nhiên nói: “Thiếu gia làm cái gì vậy nhỉ, tôi đi nhìn thử.”



Lão phu nhân nhanh chóng ngăn má Ngô: “Không sao đâu, không cần lo cho nó, A Đình đang say đó, để tự nó nháo thế đi?



Chúng ta đi ngủ.”



Lão phu nhân không thèm để ý về phòng ngủ lại.



Má Ngô nhìn Mạc Tuân vài lần, bà cũng từng gặp đàn ông xỉn rượu, hát nhảy làm trò cười cho thiên hạ đầy dẫy, mà thiếu gia sây rượu vẫn là lần đầu tiên bà thấy, khóc lóc om sòm lăn lộn cầu ôm?



Lê Hương vẫn không để ý tới Mạc Tuân, chính anh đã làm chuyện sai thì tự mình tỉnh lại đi.



Đồng thời cô nhạy cảm đã nhận ra Mạc Tuân dị thường, cô cảm giác Mạc Tuân hai ngày này là lạ, không phải anh có chuyện gì gạt cô? Lê Hương dậy sớm cũng không thấy Mạc Tuân đâu, cô hỏi lão phu nhân: “Bà nội, Mạc tiên sinh đâu ạ?”



“Lê Hương, A Đình hình như đến Mạc gia tìm bố nó, sáng sớm đã đi rồi.” Lão phu nhân nói.



Lê Hương nhanh chóng nhướng hàng mày thanh tú, Mạc Tuân đi tìm Mạc Từ Tước làm cái gì, dự cảm không lành càng mạnh mẽ, ngày đó Mạc Tuân gọi cô là Mạc phu nhân, chẳng lẽ anh đã… khôi phục ký ức? Hiển nhiên Lão phu nhân cũng nghĩ đến cái khả năng này, bà nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cháu nói A Đình nó…”



Lê Hương biết lão phu nhân cũng nghĩ giống cô.



Lúc này tiếng chuông điện thoại reng lên, là điện thoại bàn trong phòng khách vang lên.



Lão phu nhân nghe điện thoại: “Alo.”



Bên kia không biết nói những gì, sắc mặt lão phu nhân đại biến: “Lê Hương, nguy rồi, A Đình đã xảy ra chuyện.”



Cả trái tim Lê Hương trong nháy mắt trầm xuống: “Xảy ra chuyện gì ạ?”



“Cụ thể bà cũng không biết, Mạc gia gọi điện tới, nói A Đình với bố nó trong thư phòng không biết nói những gì rồi cãi nhau, A Đình hình như… lại phát bệnh rồi.”



Cái gì? Con ngươi Lê Hương co rụt lại, vấn đề cô lo lắng nhất cũng đã đến, kèm theo trí nhớ khôi phục, bệnh mất ngủ và nhân cách thứ hai của Mạc Tuân rất có thể cũng ngóc đầu trở lại.



Lê Hương lập tức xông ra ngoài.



Lão phu nhân và má Ngô nhanh chóng đuổi theo: “Lê Hương, chờ bọn bà một chút.”



Mạc gia.



Lê Hương lão phu nhân và má Ngô bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, bọn họ đi tới thư phòng, chỉ thấy sắc mặt Mạc Tuân tái nhọt té xỉu trên thảm, bác sĩ bên người đang cấp cứu.
Chương 907:



Lúc này Lê Hương tiến lên, cô ngồi xổm người xuống bắt mạch cho Mạc Tuân, một giây như thế ngón tay cô đều run rẫy.



Lão phu nhân thấy cháu trai hôn mê, tức giận nhìn về phía Mạc Từ Tước: “Tư Tước, con và A Đình nói những gì, có phải con không đồng ý A Đình và Lê Hương bên nhau không?”



Mạc Từ Tước không có biểu tình gì, ông nhìn thoáng qua Mạc Tuân nằm trên thảm: “Mẹ, con cũng không nói gì, con khuyên mẹ cũng bớt nói lại, thằng nhỏ này hư lắm đấy…”



“Được rồi!” Lão phu nhân trực tiếp cắt lời Mạc Từ Tước: “Tư Tước, con có thể mong A Đình an ổn chút không? Bây giờ nó mới vừa ở cạnh Lê Hương, chúng nó gương vỡ lại lành, con đối với Lê Hương đến tột cùng còn có cái gì không hài lòng?”



“Đối nhân xử thế phải bằng lương tâm, lúc ở Hải Thành A Đình bởi vì bị rối loạn giấc ngủ syút nữa đã chết rồi, là Lê Hương cứu nó, là Lê Hương bỏ qua tánh mạng mình tiến hành lần thứ ba thử độc, mạnh mẽ kéo A Đình từ trong địa ngục về, giúp nó sống lại!”



“Không thể vì hiện tại Lê Hương tự mình sống lại liền có thể quên cô đã từng yêu A Đình hơn sinh mệnh mình được. Mạc gia chúng ta sao lại có người máu lạnh như con chứ, mỗi khi mẹ nghĩ đến chúng ta đưa A Đình sống lại mang về Đề Đô an ổn sống, mà Lê Hương một mình lưu lại Hải Thành tự sinh tự diệt, tim mẹ như hàng ngàn con dao xoáy sâu vào.”



“Hiện tại thật vất vả mọi thứ mới tốt đẹp, mắt thấy A Đình cùng Lê Hương sắp kết hôn sinh con rồi, mẹ còn chưa vui được vài ngày, con lại hạ một gậy này, Mạc Từ Tước, thằng nghịch tử này quả thực muốn chọc giận chết mẹ.”



Lão phu nhân kéo quần áo Mạc Từ Tước, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc rất thương tâm.



Mạc Từ Tước đưa tay đỡ lão phu nhân, ông thở dài: “Mẹ, con bảo mẹ bớt nói lại mẹ không nghe, mẹ trúng kế rồi.”



Hả? Có ý gì? Lão phu nhân nhanh chóng ngừng khóc, bà nhìn Mạc Từ Tước: “Con nói cái gì?”



Mạc Từ Tước biểu thị chính mình rất vô tội: “Con cũng không có làm gì, cũng không nói gì, là cháu trai mẹ khí thế hung hăng vọt vào thư phòng con, không nói hai lời trực tiếp nằm trên đất, sau đó thủ hạ của nó liền thuận theo đó mà gọi điện cho mẹ, nó diễn vở kịch con ức hiếp nó, là diễn cho mẹ xem đấy.”



.



Lão phu nhân khiếp sợ nhìn về phía Mạc Tuân nằm trên thảm.



Lê Hương bắt mạch cho Mạc Tuân, mạch tượng của anh bình ổn, rất mạnh mẽ, chẳng hề bị gì.



Cô nhanh chóng cũng ý thức được bản thân bị lừa, hàng mi nhỏ dài run rây, cô thu bàn tay nhỏ của mình về.



Lúc này Mạc Tuân chậm rãi mở mắt ra, anh tỉnh.



“A Đình, cháu… cháu cháu cháu… cháu thực sự quá xấu! Mạc lão phu nhân tức giận mắng, bà hoàn toàn không nghĩ tới chính mình sẽ bị cháu trai cưng tính ké.



Đôi mắt thâm thúy của Mạc Tuân rơi trên mặt Lê Hương, cô chạy tới vội vội vàng vàng, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt trong vắt nhìn anh, đen láy ươn ướt.



Mạc Tuân nhìn cô, hiện tại trong con ngươi anh đong đầy dáng vẻ của cô, anh mắp máy đôi môi mỏng, bật ra chất giọng khàn khàn: “Lê Hương.”



Anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ gọi lấy tên cô.



Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương tái nhợt nhìn anh: “Anh, có phải đã nhớ lại rồi không?”



Mạc Tuân gật đầu: “Ừ, anh thôi miên tìm về trí nhớ của mình.”



“Vậy anh có biết hay không, anh mạnh mẽ tìm về ký ức rất có thể kèm theo nhân cách thứ hai sống lại, anh đã suy tính hậu quả về sau chưa?”



“Nhưng, anh muốn tìm lại quá khứ của anh và em, anh muốn trở thành… Mạc tiên sinh mà em thích nhát.”
Chương 908:



Viền mắt Lê Hương trắng nõn đột nhiên biến đỏ, bên trong nhanh chóng dâng lên tầng hơi nước trong suốt, cô trực tiếp đứng dậy, đầu cũng không quay lại rời đi.



Mạc Tuân nhanh chóng đứng dậy, đuôi theo.



Lê Hương rời khỏi Mạc gia, đi trên đường cái, lúc này Mạc Tuân đuổi theo, nắm lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Lê Hương, em sao vậy, em tức giận sao?”



: Lê Hương bị ép dừng bước, cô xoay người, viền mắt đỏ bừng nhìn anh: “Ban nãy lúc em đi trên đường, nghĩ tới vô số khả năng xấu, hiện tại tay của em vẫn còn đang run, anh căn bản không quan tâm đến thân thể của mình, tự ý làm chủ, Mạc Tuân, anh phải quý trọng sức khỏe không dễ có được ở hiện tại, anh có biết hay không biết, em rất sợ anh lại lần nữa gặp chuyện không may.”



Mạc Tuân gật đầu: “Biết, anh biết cả, nhưng mà Lê Hương, em đó, em đã một mình đứng tại chỗ chờ anh rất lâu, nếu như anh không quay đầu lại, có phải em sẽ vĩnh viễn đứng ở đó không?”



Chuyện đã qua lâu rồi, Lê Hương chưa từng cảm thấy uất ức, nhưng một khắc như vậy, toàn bộ ký ức của Mạc Tuân sống lại, uất ức trong lòng cô dời non lấp biển mà cuồn cuộn dâng lên.



Cô nhớ tới nửa năm trước cô đứng trong thôn núi nhỏ, đưa mắt nhìn anh bị Mạc Từ Tước mang đi, xe jeep ở trên đường đè lên vết xe, sau này cô đã hết lần này đến lần khác đi qua con đường mà anh đi.



Về sau nữa cô tới Đế Đô, bên cạnh anh đã có người đẹp như hoa, rõ ràng là cô tự tay cầm đi toàn bộ ký ức của anh, nhưng nhìn đôi mắt anh nhìn cô xa lạ, cô cảm thấy trái tim rất đau, đau đến muốn ngừng đập.



Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu, muốn ép giọt lệ trong hốc mắt trở về, nhưng vô ích, nước mắt nóng bỏng hệt như dải ngọc, trong nháy mắt rơi xuống lã chả.



Ừ, cô thực sự đã đợi lâu lắm rồi.



Mạc Tuân dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô, môi mỏng ép lên, anh bắt đầu hôn lên từng giọt lệ trên mặt: “Lê Hương, sao em có thể nhẫn tâm đập nát trứng chim anh tặng em, sao em có thể nhẫn tâm không quay đầu lại liếc lấy anh một lần, khi đó anh thực sự nghĩ em không cần anh nữa. Hôm nay, một giây trước khi bước vào Mạc gia, anh còn không rõ vì sao, vì sao Mạc phu nhân của anh đột nhiên không cần anh nữa, dù anh có cầu xin cô ấy đừng đi, cô ấy vẫn cứ bỏ lại anh mà dời bước.”



Hai mắt Lê Hương đẫm lệ mơ hồ nhìn anh: “Cho nên anh đi uống rượu, còn say rượu quậy ầm ï, anh còn chạy đến chỗ bố anh diễn vở kịch đó?”



Mạc Tuân nâng khuôn mặt nhỏ của cô, nhìn đôi mắt vì được nước mắt thanh tẫy mà càng thêm sáng ngời, anh thấp giọng mềm mại cười nói: “Đúng vậy, em không thấy lúc anh vào thư phòng nằm vặt xuống, vẻ mặt bố anh đần thế nào đâu, con cáo già đa mưu túc trí như ông ấy còn bị anh đây xiên cho một nhát!”



Chuyện Mạc Tuân không nghĩ thông, nhất định anh phải tìm ra câu trả lời.



Anh biết mình bị gạt, người cạnh anh đều biết tất cả mọi chuyện, chỉ có mỗi anh chẳng hay biết gì, nên anh đưa mắt tập trung trên người bà nội, anh biết bà nội chính là chỗ hổng.



Sáng sớm anh đã đến Mạc gia, ngay trước mặt Mạc Từ Tước diễn vở kịch đó.



Lê Hương phụt một tiếng, bị anh chọc cười, cô biết mình hiện tại nhất định rất ngốc, vừa khóc vừa cười.



Mạc Tuân hôn lên mắt cô, lưu luyến hôn đi hôn lại: “Lê Hương, xin lỗi, anh đã đến muộn, anh đánh mắt Mạc phu nhân của anh quá lâu.”



Lê Hương rũ mi, sau đó chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh: “Mạc tiên sinh, anh đã tìm được em rồi mà.”



“Lê Hương, sau này sẽ không bao giờ có ai tách chúng ta ra xa nữa, kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều là người của anh.”



Con người này thật đúng là bá đạo?



Giờ khắc này trên đường cái giữa dòng người hối hả, Lê Hương dán mặt vào buồng tim anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ truyền đến, cả thế giới của cô đều yên tĩnh lại.



Thật ra như vậy rất tốt, Mạc tiên sinh của cô đã trở về.
Chương 909:



Lê Hương về tới Tây Uyễn, cô tắm xong liền đứng trước đài rửa mặt dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt, lúc này cô phát hiện mình rụng một mảng tóc dày.



Cô chỉ mới 20 tuổi, không có khả năng rụng tóc, xem ra trong chất độc hóa lão kia đã khiến cô lão hóa trước thời hạn.



Ánh mắt Lê Hương trống rỗng, ngắn người một hồi, lúc này cô nghe được tiếng xe bên ngoài, chắc là Mạc Tuân đã về.



Lê Hương đi vào phòng, cô đứng ở trên ban công, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt, cô vươn tay, từng giọt mưa lạnh như băng bắn vào tay cô.



Bên ngoài trời mưa.



Lê Hương rũ hàng mi cánh bướm nhìn xuống dưới lầu, trên sân cỏ lầu dưới đứng nghiêm một bóng người cao to, Mạc Tuân tới.



Bên ngoài trời đang mưa, Sùng Văn bung dù che chắn người đàn ông, bọt nước thật nhỏ từ trên đỉnh ô văng xuống sân cỏ, nhiễm ướt quần tây của người đàn ông.



Lúc này người đàn ông đột nhiên nâng mắt, nhìn lên lầu.



Lê Hương lập tức liền tiến vào trong tròng mắt thâm thúy đó, tròng mắt của anh trong trẻo mà thong dong, lộ ra một sức mạnh cường đại mà tĩnh lặng.



Nhịp tim Lê Hương trong nháy mắt gia tốc, cô biết, Mạc Tuân chân chính hoàn chỉnh đã trở về.



Anh bắt ngờ lại hung hăng xông vào tròng mắt cô như thê.



Lê Hương ở trong phòng đợi một hồi, rất nhanh cô liền nghe được tiếng má Ngô ở dưới lầu: “Thiếu gia, cậu đã về, có cần tôi hâm thức ăn lại cho cậu không?”



“Không cần.”



Dứt khoát dút lời, ngoài cửa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, sau đó cửa phòng của cô bị gõ vang, có người gõ của.



Lê Hương đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa là Mạc Tuân.



Mạc Tuân trở về liền đi thẳng đến phòng cô.



Mạc Tuân nhìn cô đứng trong phòng, búi tóc đen mới vừa tắm xong tung xõa, tôn lên da thịt tinh tế trắng nõn, ngũ quan khéo léo mà mê người, hoạt sắc sinh hương.



Ánh mắt Mạc Tuân càng thêm sâu, anh nhìn chòng chọc vào đôi môi đỏ bừng của cô.



Anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, trên gò má trắng noãn của Lê Hương ửng lên vài vệt hồng, thể như là anh dùng ánh mắt soi cô trần trụi.



Mạc Tuân trước kia là sắc tình quyến rũ, hiện tại lại càng hơn thế.



Lê Hương dời khuôn mặt nhỏ nhắn đi.



Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Mạc Tuân cúi đầu, chút mềm mại rơi trên khóe môi cô: “Lê Hương, đêm nay anh muốn ngủ với em, có thể chứ?”



Lê Hương không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, mình còn có thể cùng anh bao lâu, cô chỉ biết bây giờ mỗi một phút mỗi một giây đều rất quý giá, không thể lãng phí.



Lê Hương khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, gật đầu thật nhanh: “Dạ được.”



Dáng người đồ sộ của Mạc Tuân thể từ trong khe cửa chen vào, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại, anh hôn lên khuôn mặt mềm như nước của cô: “Anh đi tắm trước.”



Anh đi vào phòng tắm, rất nhanh bên trong liền truyền đến tiếng nước chảy.
Chương 910:

Lê Hương rót cho mình một ly nước, cô cảm giác buồng tim của mình đang nhảy lên kịch liệt, sắp vọt đến cổ họng, kỳ thực cô với anh đã làm loại chuyện vừa thân mật vừa thẹn thùng này, nhưng hẹn chính thức như thế, vẫn là lần đầu tiên, cô rất hồi hộp.

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, bên trong thân ảnh anh tuần cao to tràn đầy hương khí nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa kia xông vào trong tầm mắt.

Mạc Tuân lấy tốc độ nhanh nhất để tắm.

Lê Hương không xoay người, nhưng cô ngước mắt nhìn về cửa số thủy tỉnh phía trước, trên cửa số thấy được anh, Mạc Tuân tắm xong mặc trên người một chiếc áo sơ mi đen, hiện tại cúc áo đều rộng mở, lộ ra vóc người rắn chắc nam tính của anh, phía dưới là một chiếc quần lót tam giác màu đen.

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương khẽ run, lúc này anh đi tới, vươn tay cầm ly nước trong tay cô để lên bàn.

Bàn tay của anh nắm chặt trên vòng eo yêu kiều của cô, cúi đầu bắt đầu hôn lên mái tóc dài ấy.

Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Sao anh tắm nhanh thế, có tắm sạch chưa đấy?”

“Tắm sạch rồi, không tin em kiểm tra thử đi.” Mạc Tuân tự tay, trực tiếp ôm ngang cô lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.

Lê Hương giật mình, lúc này trong tầm mắt tối sầm, anh đè lên, xuyên ngón tay mình vào giữa khẽ tay cô, mười ngón tay cùng cô quấn quýt.

Anh khép hờ hàng mi có như không thoáng chút hôn cô, hôn không vội vã, chất giọng khàn khàn từ tính, từng giây từng phút mê người: “Lê Hương, chúng ta phục hôn đi eml”

Anh nói, Lê Hương, chúng ta phục hôn đi?

Lê Hương còn không nghĩ tới chuyện phục hôn này, với sức khỏe của cô trước mắt, chỉ sợ không thể phục hôn rồi.

Đôi môi Mạc Tuân chu du đến vành tai trắng như tuyết của cô, giọng khàn khàn: “Sao không ừ hử gì hết vậy, Lê Hương, em không muốn làm Mạc phu nhân của anh à?”

Anh dán vào vành tai cô thủ thỉ, hơi thở sạch sẽ mát lạnh nam tính kia phả lên da thịt mêm mại của cô, cả người cô đỏ ửng.

Lê Hương, em không muốn làm Mạc phu nhân của anh à? Muốn chứ, cô đương nhiên muốn.

Toàn thân Lê Hương vô lực, trong tròng mắt trong vắt kia tràn ra tầng tầng thủy quang toái sáng: “Mạc tiên sinh, đây chính là lời cầu hôn của anh à? Quá qua loa rồi đấy!? Em không đồng ý, lần này anh phải theo đuổi em thật tốt, em muốn xem biểu hiện của anh!”

Mạc Tuân cong đôi môi mỏng: “Được, anh nhất định sẽ ra sức biểu hiện.”

Anh cúi đầu hôn cô.

Lê Hương cũng biết anh không đứng đắn: “biểu hiện” của cô cũng không phải là “biểu hiện” trong miệng anh, cô cười tránh né: “Mạc tiên sinh, mặt là một thứ tốt, anh ngàn vạn lần đừng đánh mắt nó(*).”

(*) Ý chị nói anh mặt dày quá, ném hết mặt mũi đi.

“Em là Mạc phu nhân của anh, anh cũng không cần mặt.”

“3 Lê Hương thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hỗ thẳng thắn đến như thé?

Thật không hỗ là Mạc tiên sinh?

Lúc này Mạc Tuân đưa tay tháo dây váy cô, Lê Hương nhanh chóng nghĩ tới một việc: “Mạc tiên sinh, anh có… cái đó không?

“Cái đó là cái nào?”