Chương 777:
Mạc Tuân thấy thái độ cô kiên quyết, đành quay người, lúc này phía sau còn truyền đến giọng nói mềm mại của cô gái: “Mạc tổng, anh sẽ không nhìn lén đấy chứ?”
Mạc Tuân một tay đút trong túi quân, lưu manh lại thản nhiên đáp: “Không chắc.”
li Lê Hương cong người, cởi áo trên người ra, sau đó đặt dược thảo ấn trên vết cào, cuối cùng thoa lên trên vết thương của chính mình.
Nơi đây rất yên tĩnh, Mạc Tuân liền nghe được phía sau tiếng cởi quần áo soàn soạt truyền tới, yết hầu anh khẽ động.
Rất nhanh anh liền nghe được cô kêu một tiếng, chắc là do thoa bị đau, cô cắn chặt răng lên đôi môi đỏ mọng, hai mắt ngập nước xuýt xoa ra tiếng, tiếng rên thiếu nữ mềm mại kích thích khóe mắt anh đỏ lên.
Mạc Tuân cảm giác mình không thể đợi tiếp nữa, anh đi ra ngoài. Lê Hương xử lý tốt vết thương không mặc lại áo, nhưng rất nhanh cô liền đã nhận ra thân thể không thích họp, cả người rất nóng, khuôn mặt nhỏ đều nóng phừng phừng, nhiệt độ cơ thể liên tục tăng lên, cô thật sự muốn cởi hết đồ trên người ra.
Cô vươn tay lại kéo ra cổ áo, lộ ra đầu vai trắng như tuyết của mình.
Lúc này bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính : “Cô làm cái gì thế?”
Lê Hương ngắng đầu nhìn lên, Mạc Tuân đã trở về.
Mạc Tuân đi ra ngoài lượm một ít cành cây, trên người anh là chiếc áo sơ mi đen, ống tay áo cuốn lên vài vòng, lộ ra cánh tay rắn chắc, hiện tại thân thể cao lớn anh tuần ấy đứng lặng ở đó, đôi mắt mang theo vài phần xâm lược cùng quan sát nhìn cô.
Không rõ sao, Lê Hương cảm thấy trên người càng nóng hơn một chút.
Lúc này Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi tới, anh quỳ một gối ngồi xổm xuống, bàn tay to bắt được cánh tay tay nhỏ bé của cô, không cho cô kéo loạn quần áo, sau đó anh dùng lòng bàn tay sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.
Bàn tay anh xoa đi lên, mang theo vẻ cứng rắn mạnh mẽ của phái nam, dường như có thể hạ bớt độ nóng trên người cô, trên gương mặt thanh lệ của Lê Hương lộ ra vài phần ngây ngô, đôi mắt ướn ướt nhìn anh chăm chú: “Mạc tổng, người tôi có phải rất nóng không?”
Mạc Tuân nhìn cô: “Không phải nóng, mà là… sốt rồi.”
Anh nói cô sốt.
Cặp mắt Lê Hương lại càng thêm ướt át, hệt như chú nai con đang chạy loạn, cô không biết cái câu “sốt rồi” kia có phải có ý ám chỉ gì khác không.
“Vừa rồi anh hái loại dược thảo cỏ gì cho tôi thế?”
“Chính là bụi cây màu tím mà cô nói ấy.” Mạc Tuân dùng ánh mắt chỉ chỉ.
Lê Hương nhìn lại mới biết được anh hái sai thảo dược.
Ở đó có hai loại thảo dược màu tím, anh hái cái này ngoại trừ một loại là cầm máu giảm nhiệt bên ngoài, loại còn lại mang theo lại có tác dụng kích tình.
Thảo nào trên người cô nóng như vậy?
“Mạc Tuân, anh hái sai rồi, anh là heo sao?” Lê Hương tức giận mắng.
Mạc Tuân bị chửi thành heo cũng không giận, anh đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Mạc Tuân đặt ngón cái lên môi cô, miết qua miết lại, nhìn đôi môi củ ấu ấy dưới lực miết tay anh mà mắc đi sắc đỏ, anh khàn giọng lên tiếng: “Giờ có mắng tôi cũng không làm được gì, cô chỉ cần nói với tôi, cô có muốn tôi không, hửm?”
“…” Đáy mắt Lê Hương tất cả đều là góc mặt anh tuần kia, trên môi đau nhức, ngón tay anh mang theo vết chai đặc biệt của đàn ông vuốt ve cô, khiến cô chỉ muốn tránh khỏi.
Chương 778:
Thậm chí cô có một loại ảo giác, dường như anh dùng ngón tay để đùa bỡn môi mình.
Khuôn mặt tuyệt sắc Lê Hương nhanh chóng dâng lên sắc ửng đỏ say lòng người, thế nhưng cô vẫn còn lý trí, không bị anh dụ dỗ, người đàn ông này đã làm sai lại còn không xin lỗi, ngược lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Lê Hương cũng phục anh luôn rồi.
Bếp?
Lê Hương vươn tay đánh rớt bàn tay anh xuống, sau đó tức giận trừng mắt: “Không muốn!”
*À, thế thì thôi.”
Mạc Tuân không ép cô, anh đứng lên, sau đó đi tới đốt củi, hoa lửa thắp lên ấm áp cả hang động.
Lúc này đã là đêm muộn, dáng người cao ngất Mạc Tuân của chợt tỏ chọt tối trong ánh lửa, tia lửa kia tôn lên vài phần điển trai lên gương mặt tuấn tú ấy, Lê Hương nhìn anh, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô vốn chỉ là một người bình thường, hiện tại hoàn toàn bị vẻ nam sắc thượng đẳng kia của anh quyến rũ mắt rồi.
Mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò.
Lúc này Lê Hương đứng dậy, rất tức giận đi tới rồi bên người của anh, cô vươn chân dập trụi hết đống củi: “Anh có ý?
Tôi đã rất nóng rồi, anh còn châm lửa sưởi ấm.”
Mạc Tuân nhìn dáng vẻ xù lông của cô, đột nhiên nói: “Tôi bị thương.”
Cái gì? Lê Hương đột nhiên nhớ tới chó sói cắn lên tay phải anh, hình như nơi đó đã bị thương.
“Vậy anh mau đưa tôi xem, tôi giúp anh xử lý vết thương.”
“Đuợc.”
Mạc Tuân đứng ở đấy, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ cởi ra khóa trên thắt lưng: “cạch” một tiếng, dây lưng đã mở ra.
Mạc Tuân rút áo sơmi từ trong quần tây ra, vạt áo lười biếng tùy ý rũ xuống, lồng ngực rộng lớn và bờ vai rắn chắc của đàn ông dưới tà áo mỏng lay động, ẩn hiện lên độ cong mê người.
Lê Hương trợn mắt hốc miệng nhìn chuỗi thao tác này của anh, anh đang làm cái gì thế? Anh cố ý đúng không? Cố ý trêu chọc cô? Đàn ông và phụ nữ trên bản chất đều là động vật, đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp, cũng như thế, phụ nữ cũng muốn ngã nhào về người đàn ông anh tuần mê người.
Hàng mi Lê Hương khẽ giần giật: “Anh… anh làm cái gì, tự dưng cởi quần áo?”
Mạc Tuân nhìn cô một cái: “Lê Hương, trong lòng cô đen tối quá đấy, cho nên nhìn cái gì đều cũng thấy đen tối, trong sáng xíu đi, tôi không cởi áo ra, cô nhìn vết thương trên tay tôi thế nào được?”
Anh, anh vậy mà nói cô không trong sáng? Miệng lưỡi anh thật đúng là sắc bén quá lắm rồi đấy?
Lê Hương nhìn anh rõ ràng là tự mình ra trận, dùng nam sắc thượng đẳng của mình tới quyến rũ cô.
Lê Hương cắn lưỡi, muốn cho bảo trì lý trí của mình, thế nhưng trên người thật sự rất nóng, cô chạy ào đến, ôm lấy vòng hông to lớn ấy, thân thể nhỏ mềm nhào vào trong ngực anh.
Mạc Tuân khựng lại một giây, sau đó nhanh chóng đưa tay, anh dùng lực đầy Lê Hương tới trên vách tường.
Sau lưng dán lên vách đá lạnh như băng, vừa lạnh vừa đau, cô còn chưa đứng vững, cơ thể đàn ông cao ngất lấy khí thế mạnh mẽ phủ xuống: “Lê Hương, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi!”
Bàn tay rõ ràng khớp xương xuyên vào mái tóc dài, giữ chặt gáy cô, Mạc Tuân mạnh mẽ áp lên đôi môi củ ấu đỏ bừng ấy.
Chương 779:
Hai chân Lê Hương mềm nhữn, cả người trượt xuống, không chịu nổi nụ hôn hừng hực như lửa của anh, trong hơi thở đều là mùi vị mát lạnh của người đàn ông.
Mạc Tuân không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn cô, nhìn khuôn mặt lớn chừng bàn tay như tuyết ấp kia, nhìn đôi mắt sáng trong ấy vì anh mà mê ly.
Hôn một hồi, Mạc Tuân thả cô ra, nhưng cánh mũi anh vẫn dán lên mặt cô, nóng bỏng cọ cọ, hô hấp hai người quấn quanh, anh khàn giọng hỏi: “Muốn làm gì, hửm?”
Lê Hương lấy can đảm, hai tay nhỏ bé thúc ngực anh đẩy anh tới trên vách tường, hai người thay đổi một vị trí, cô nâng đầu nhỏ khiêu khích nhìn anh: “… Anh!”
“À.” Mạc Tuân bật ra tiếng cười khàn khàn, anh vươn bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô lên: “Ai dạy dỗ cô bộ dáng quyến rũ người khác thế, hả? Từ Thiếu Nam? Mạc Tử Tiễn? Hay là thằng nào tôi không biết?”
Giọng anh hạ xuống, Lê Hương, trong đầu vang lên tiếng “keng”, anh là nhìn nhận cô như vậy sao, cho là cô đã lăn lộn qua rất nhiều người đàn ông? “Sao anh lại nói vậy?” Lê Hương kéo lý trí về, nhíu mày hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng sao, ngày đó trong tiệc rượu tư nhân, tôi đứng ngoài cửa phòng cô, tận tai nghe được tiếng kêu rên của cô và Từ Thiếu Nam.” Mạc Tuân nói chuyện này ra.
Đồng tử Lê Hương khẽ co rụt, hóa ra ngày đó anh đứng ngoài cửa phòng cô.
“Anh hiểu lầm rồi, giữa tôi và Từ Thiếu Nam không xảy ra chuyện gì cả, ngày đó để thoát khỏi Từ Thiểu Nam, tôi đã hạ chút mê tình hương với anh ta, khiến anh ta sinh ra ảo giác.”
Lê Hương giải thích.
Mạc Tuân khựụng lại, thật sự không ngờ giữa cô và Từ Thiểu Nam là trong sạch, vì lúc đó anh đứng ngoài cửa nghe, cho nên đã chắc chắc trong lòng rồi rằng cô và Từ Thiểu Nam đã xảy ra quan hệ.
Trong tròng mắt thâm thúy của Mạc Tuân lóe lên chút ánh sao: “Vậy cô và Mạc Tử Tiễn có không?”
Lê Hương lắc đầu: “Không có.”
“Thực sự?” Mạc Tuân buông lỏng khuôn mặt nhỏ của cô ra, kéo thân thể nhỏ mềm ấy vào trong ngực của mình: “Cô có phải đang gạt tôi không đấy?”
“Tôi không gạt anh.”
“Vậy để tôi kiểm tra một chút.” Bàn tay to đeo đồng hồ của Mạc Tuân trượt xuống thắt eo tinh tế của cô.
Hàng mi Lê Hương run lên, nhanh chóng đè bàn tay anh xuống: “Anh kiểm tra cái gì nha?”
Thanh âm của cô mềm mại, chữ “nha” cuối cùng kia còn lộ ra mấy phần hờn dỗi, Mạc Tuân vốn chính là thẳng nam, không chống lại được cô nũng nịu như thế, môi mỏng dán trên mắt cô, hôn lấy hôn để: “Cô chưa củng với Từ Thiếu Nam, chưa cùng với Mạc Tử Tiễn, xem ra trước kia là tôi hiểu lầm côi, cô chắc vẫn còn… trong trắng nhỉ?”
Mạc Tuân thừa nhận tâm tình mình hiện tại không tệ, mà còn rất rất tót.
Anh không phải có ý hái sai dược thảo, thế nhưng một cơ hội tuyệt hảo thế này rơi vào tay mình, anh vẫn luôn muốn đạt được cô, cô bây giờ, anh dễ như trở bàn tay liền có được.
Lúc đầu cô còn có chút lý trí, kiên trì nói không muốn, anh cố ý tự mình ra trận, ở trước mặt cô cởi quần áo quyến rũ cô. Nói ra chắc chẳng ai tin, Mạc Tuân anh vậy mà lại lạc lối đến mức này, muốn một người phụ nữ mà phải cởi quần áo để quyến rũ.
Quả nhiên, cô mắc câu, trực tiếp nhào vào trong ngực của anh.
Chuyện kế tiếp vốn nên thuận lý thành Chương, nhưng bây giờ anh bất ngờ biết được cô vậy mà chưa từng có quan hệ với bọn Mạc Tử Tiễn Từ Thiếu Nam.
Hiện tại cô lại nói cho anh biết, cô vẫn trong trắng.
Chương 780:
Nhất thời Mạc Tuân sôi trào máu nóng, loại cảm giác này giống như là đột nhiên chiếm được một bảo bồi. Anh không biết những người đàn ông khác sẽ ra sao, có thể bao dung, không để bụng đến quá khứ của cô không, chỉ cần tương lai của cô, thế nhưng anh không làm được, lòng dạ anh vô cùng hẹp họ, lại còn có máu ghen, chỉ cần nghĩ đến gã khác đã từng với cô, anh sẽ nỗi điên.
Anh muốn làm duy nhất của cô.
Hiện tại anh hỏi cô, còn trong trắng không? Lê Hương toàn thân cứng đờ, hai tai ong ong, vì cô đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, cô từng có đàn ông, người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất ấy chính là anh.
Thế nhưng, cô làm sao nói cho anh biết đây? Cô căn bản không còn cách nào nói cho anh biết.
Câu hỏi như vậy cô trả lời thế nào đây chứ? Cô gái cứng đờ, đôi mắt trong vắt ấy phức tạp nhìn anh, Mạc Tuân từ từ dời môi mỏng khỏi mắt cô, nhìn sâu vào mắt cô hỏi: “Làm sao, cô không trong trắng sao?”
Lê Hương cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, sau đó chần chờ gật đầu: “Ừm, tôi không trong trắng, tôi từng có đàn ông.”
Cái gì? Mạc Tuân cảm giác tràn đầy nhiệt tình và sung sướng của bản thân đều bị một chậu nước lạnh dập tắt, anh mím môi mỏng thành đường thẳng lạnh lẽo: “Tên kia là ai?”
Lê Hương không biết nên nói như thế nào, đoạn ký ức nơi Hải Thành đã theo bệnh tình của anh biến mất sạch sẽ. Cô không thể kẻ lại chuyện xưa cho anh biết, khơi gợi ra đoạn hồi ức kia, để anh biết chính mình đã từng một thân mang bệnh thế nào.
Anh đã sống lại thêm lần nữa.
Tật bệnh, ác mộng, thống khổ, đều đã cách anh rất xa.
Lê Hương nhìn anh: “Có một việc tôi muốn nói cho anh biết, tôi… tôi đã từng kết hôn, từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, người đàn ông kia chính là… chồng cũ của tôi.”
Con ngươi Mạc Tuân đột nhiên co rụt, cô nói cái gì, cô vậy mà… đã kết hôn? Nhìn tuổi tác nhỏ như thế, chỉ mới 20 tuổi, cô vậy mà… từng có một đoạn hôn nhân? Người đàn ông kia là chồng cũ của cô.
Mạc Tuân cảm giác như mình bị người đẩy tới đầm sâu lạnh lẽo, ánh mắt anh nhanh chóng trở nên âm u lãnh khốc: “Vậy cô có yêu người chồng cũ kia không?”
Đương nhiên yêu.
Nhắc tới Mạc tiên sinh, trong tròng mắt Lê Hương như chứa hồ nước xuân róc rách chảy trôi, tỏa ra từng gợn sóng mềm mại: “Tôi…”
“Được rồi! Đừng nói nữa!” Mạc Tuân một tay đẩy cô ra.
Anh đã từ trong ánh mắt của cô có được đáp án, cô thương anh ta, cô thương tên chồng cũ kial Bàn tay to xuôi ở bên người của Mạc Tuân dùng sức níu chặt quyền, siết đến vang lên tiếng “răng rắc”, trong lồng ngực dâng lên tầng lệ khí, anh chỉ có một ý niệm trong đầu, anh muốn tra ra tên đàn ông kia là ai, anh muốn để hắn ta biến mắt khỏi thế gian này?
“Có phải anh đang… tức giận không?” Lê Hương vươn tay nhỏ bé, phủ lên khuôn mặt tuần tú ấy.
Mạc Tuân nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, không để cô sờ mình, anh tàn nhẫn nhìn cô, bật ra chất giọng tràn đầy châm biếm bạc tình: “Lê Hương, cô xem tôi là thứ gì, thằng đổ vỏ? Cô đã yêu chồng cũ đến vậy thì sao lại ly hôn, cô nhất định là bị hắn ta vứt bỏ nhỉ? Người đàn bà mà gã chồng cũ không cần, cô lấy đâu ra tự tin cho là Mạc Tuân tôi sẽ muốn?”
Nói rồi Mạc Tuân hất tay cô xuống: “Ở trong mắt tôi, cô cùng lắm chỉ là con đàn bà bị chơi qua, an phận một chút đi, đừng gây chuyện, muốn bò lên giường của tôi? Chờ kiếp sau đi!”
Mạc Tuân dứt lời liền giận dữ bỏ đi.
Lê Hương cứng đờ tại chỗ, cô thật không ngờ anh biết cô đã kết hôn sẽ phản ứng lớn như vậy, cái gì mà đổ vỏ chứ? Tự anh đổ vỏ của chính mình đó, được chưa? Song, cô không thể nói cho anh biết.
Lê Hương nhìn về phía Mạc Tuân, Mạc Tuân đã ngồi bên đống lửa, cả người bực bội, sắc mặt âm trầm gần như có thể đỗ giông.
Chương 781:
Trên người cô còn rất nóng, hơn nữa bức xạ nhiệt từng đọt nối tiếp từng đợt, Lê Hương nhìn Mạc Tuân chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tiếp tục như vậy nữa cô sợ không nhịn được mắt.
Lê Hương đi ra ngoài.
Lê Hương ra khỏi hang núi, giữa đêm trong rừng hết sức giá rét, gió lạnh như cắt da cắt thịt, vừa vặn có thể giải đi chút nhiệt độ trên người cô.
Bảo rương thứ hai của mẹ đến tột cùng ở đâu? Rừng rậm này thoạt nhìn vô biên vô hạn, mênh mông thần bí, muốn ở đây tìm kiếm một vật chính là mò kim đáy bề.
Lê Hương lại tới bên vách đá sâu thẳm kia, ban nãy chính đây cô thấy ảo giác, thấy được bảo rương của mẹ.
Vách đá này đến tột cùng ẩn giấu bí mật gì? À hú.
Thình lình vang lên tiếng tru của sói, Lê Hương khẽ giật mình, trong nháy mắt cảnh giác, hiện tại ngực cô vẫn còn mơ hồ đau, là nơi bị móng vuốt sắc bén của sói cào xuống.
Lê Hương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối hai con sói kia đi ra, sói nhìn cô, thu liễm thú tính, phá lệ ngoan hiền.
Rất nhanh Lê Hương liền thấy được một màn khiếp sợ, hai con sói kia hướng về phía cô chậm rãi quỳ chân sau xuống.
Sói quỳ dưới chân cô?
Đôi mắt sáng của Lê Hương khẽ động, cô nhìn hai con sói đang quỳ gối trước mặt, có thể cảm nhận được thành kính và tôn kính của bọn nó, chúng nó hình như đang hành lễ gì với cô.
Đây là chuyện gì thế này? Lê Hương quay đầu lần nữa nhìn về phía vách đá thăm thẳm kia, lúc này việc khiếp sợ lại xảy ra, trên vách đá dâng lên tầng tầng lớp lớp sương tiên, lắp lánh dưới làn sương tiên, lại là một vùng biển trong xanh.
Lê Hương thấy được hình ảnh vĩ đại nhất của cuộc đời này, hệt như sóng tràn bờ. Trước mặt cô là biển nước cuồn cuộn chảy theo hướng Đông, biển cả huyền bí như không có tận cùng, điểm tận cùng của nó hình như là một nơi nào đó, hoặc là một… quốc gia nào đó.
Lúc này rừng rậm vắng vẻ không tiếng động, hai vua sói thành tín quỳ gối trước mặt cô, gió đêm phát động lấy mái tóc dài đen nhánh của Lê Hương, cả người cô lay động tựa tiên.
Chợt bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp lo lắng: “Lê Hương! Lê Hương!”
Lê Hương nhanh chóng hoàn hồn, là giọng Mạc Tuân, anh tìm tới?
Lê Hương nhìn về phía hai con sói kia, vua sói đã đứng dậy, vẫy đuôi rời đi, chúng nó rất nhanh đã ẩn trong bóng tối, tìm không thấy tung tích.
Lê Hương lập tức nhìn về phía biển lớn phía trước, biển lớn cũng đã biến mát, lần nữa biến thành vách đá thăm thằm, dường như ban nãy tất cả chỉ là ảo giác, là do cô hoa mắt.
Lê Hương trong lòng đã chấn động tới cực điểm, hôm nay những thứ cô thấy đều không thể dùng lẽ thường đến giải thích, cô phải trở về lật sách cổ xem, tìm kiếm dấu vét.
Lê Hương?
Lê Hương?
Tiếng gọi Mạc Tuân càng ngày càng gần.
Lê Hương nhanh chóng xoay người, đi tìm Mạc Tuân.
Rất nhanh cô liền thấy Mạc Tuân, Mạc Tuân đã ra khỏi hang núi, anh không ngừng hô to tên cô, đang tìm kiếm cô khắp nơi.
Lê Hương thấy được ấn đường anh nhíu chặt, tạo thành một chữ “xuyên”, cả người anh âm u lại lạnh lẽo, nhưng càng nhiều hơn chính là sốt ruột và quan tâm dành cho cô.
Chương 782:
() Tiểu công trúa: là cách đọc bập bẹ của từ tiểu công chúa, được cư dân mạng Trung Quốc dùng để chỉ những chàng trai hay dỗi, hay suy nghĩ lung tung, cho mình là quý giá, hệt như những cô nàng có tính công chúa nhưng là phiên bản nam.
(‘) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hỗ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng” .
Lê Hương đứng ở chỗ này, ánh mắt sáng trong khóa chặt trên bóng người cao lớn kia, nhìn anh trong thế giới mênh mông điên cuồng tìm kiếm cô.
Tất cả ký ức như tua ngược về mấy tháng trước, ngày cuối cùng anh rời đi kia, anh dè đặt lại hèn mọn lấy lòng cô leo cây, tặng cô ba hòn trứng chim, muốn cùng cô ấp nở ra chim nhỏ.
Hốc mắt trắng nõn chợt đỏ ửng, bên trong dâng lên hơi nước trong suốt, Lê Hương muốn khóc lại muốn cười, biến bản thân mình như kẻ ngốc.
Một khắc như thế cô mới hiểu thấu Mạc Tuân bây giờ, Mạc Tuân bây giờ giống như là một “nàng công trúa” ngạo kiều, trong lòng của anh luôn là mâu thuẫn lại bài xích, anh rõ ràng chính là thích cô, anh thích cô mà.
Lê Hương đột nhiên cảm thấy Mạc tiên sinh chưa bao giờ rời đi, Mạc Tuân chính là Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh chính là Mạc Tuân?
Loại nhận thức này tràn đầy vào toàn bộ lồng ngực cô, Lê Hương chạy vội đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo to lớn của Mạc Tuân.
Thân thể mềm mại của cô gái trong nháy mắt dính sát từ phía sau, thân hình cao lớn Mạc Tuân thoáng cứng đờ, đồng thời dây thần kinh căng thẳng của anh cũng buông lỏng xuống, bàn tay to xuôi ở bên người siết chặt lại, anh xoay người, nhìn cô chằm chằm, hung dữ mắng: “Lê Hương, ai cho cô chạy loạn, chỉ vì tôi mới nói cô vài câu, cô liền nổi tính công chúa bỏ chạy sao, bên ngoài rất nguy hiểm cô có biết hay không hả?”
Ban nãy anh nồi nóng, đổi thành bắt kỳ người đàn ông nào biết cô gái mình thích đã kết hôn trong chốc lát cũng không tiếp thụ nổi, anh vừa định bình tĩnh tâm trạng một chút, nhưng ngắng đầu một cái liền phát hiện cô lại mắt dạng.
Cô luôn khiến người ta không bớt lo như vậy?
Lê Hương ngước khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhìn anh, nhẹ nhàng cười nói: “Anh quan tâm tôi?”
Cái gì? Mạc Tuân lúc này mới phát hiện phản ứng của mình có hơi quá khích, anh mím môi, khuôn mặt tuấn tú nhất thời rất khó nhìn: “Không có.”
Lê Hương nhón chân lên, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, áp sát đôi mắt đen láy lắp lánh ánh sao lại gần anh, chớp chớp: “Anh có! Anh quan tâm đến tôi!”
Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Thứ Mạc Tuân không chịu nồi nhất chính là dáng vẻ cô chủ động quyền rũ anh, giờ cô lại muốn giở trò gì nữa đây? Anh gạt cánh tay của cô ra: “Lê Hương, đừng đụng tôi!”
“Vậy tôi… hôn anh, có thể chứ?”
Lê Hương áp lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh.
Mùi thơm trong veo của cơ thể thiếu nữ tập kích xộc đến, quanh quần dưới chóp mũi cô, môi cô ngọt ngào đến thế, hệt như đã ăn kẹo sữa nào đó.
Mạc Tuân không thích đồ ngọt, nhưng lại thích cô gái nhỏ ngọt ngào.
Dáng người cao lớn đóng băng.
Lê Hương tự nhiên nhận ra phản ứng của anh, ban đầu gió lạnh đã thổi tan chút khô nóng trên người, nhưng vừa chạm vào anh, cô lại bị “cọ” sinh thêm nhiệt.
Lê Hương nâng khuôn mặt tuần tú ấy, hôn sâu hơn.