Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 687




Chương 686:





Lệ Yên Nhiên nhanh chóng ở trước mặt Lê Hương khoe khoang tiệc đính hôn của mình và Mạc Tuân, dùng việc này hung hăng đâm vào tim Lê Hương.






Lê Hương vẫn không nói gì, Lam Yên liền hừ lạnh một tiếng: “Lê Hương nhà tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi tham gia tiệc đính hôn của mấy người, ngày mai là đại thọ lần thứ năm mươi của bố Lê Hương, sẽ có rất nhiều danh môn công tử đến, đến lúc đó Lê Hương tôi sẽ xem đến hoa mắt.”





Lệ Yên Nhiên đương nhiên cũng nghe nói tiệc đại thọ của Lê Bang, Lê gia đều đã phát thiệp mời, thực ra tất cả mọi người đều biết đây là tiệc rượu ra mắt, để Lê Hương chọn chồng.





Chỉ là, hiện tại danh tiếng Lê Hương thật không tốt, bên ngoài đều đang đồn cô đã bị mấy gã áo đen chơi qua, thứ quan trọng nhất với một cô gái chính là danh dự, cô ta đã mắt hết thanh danh, đại thọ ngày mai chắc cũng chẳng có danh môn công tử nào dám lộ diện?





Lệ Yên Nhiên cùng Phạm Điềm liếc nhau một cái, kỳ thực ngoài miệng bọn họ không nói, trong lòng đều đang đợi xem kịch vui ngày mai của Lê gia, Lê gia làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng ngày mai không có tên nào nguyện ý tới dự thò Lê gia sẽ gây ra cái chuyện cười này đủ để toàn bộ Đề Đô cười hơn cả năm.







Lê Hương không biết chuyện chọn chồng, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mèo nhỏ kêu lên meo meo…





Là… Tiểu Viên Viên?





Lê Hương nhanh chóng nghe được tiếng Tiểu Viên Viên, cô xoay người, dáng người anh tuấn đứng cạnh cửa kia cứ như vậy xông vào tầm mắt cô.





Mạc Tuân tới?





Mạc Tuân không biết từ lúc nào đã đến, anh thân cao chân dài đứng lặng ở cạnh của, trên tay ôm Tiểu Viên Viên.





Lê Hương liếc Mạc Tuân, chỉ thấy cặp mắt thâm thúy của anh cũng rơi lên mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương dời mắt đi trước, cô nhìn Tiểu Viên Viên.





Tiểu Viên Viên gầy quá, lúc cô rời khỏi Tây Uyễn Tiểu Viên Viên còn mập mạp lắm, nhưng bây giờ Tiểu Viên Viên đã gầy hơn nhiều, tỉnh thần Tiểu Viên Viên nhìn cũng rất tệ.





Tiểu Viên Viên bị gì thế này? “Anh Tuân, anh tới rồi?” Lệ Yên Nhiên vui vẻ chạy tới: “Mang Tiểu Viên Viên khám bác sĩ rồi ạ? Bác sĩ nói như thế nào, Tiểu Viên Viên gần đây không chịu ăn cái gì, cũng không biết bị gì nữa.”





Mạc Tuân nhìn Lê Hương, anh đã vài ngày không thấy cô rồi, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, vạt áo rũ trên đầu gồi, trên chân xỏ một đôi boots nhỏ màu đen, dáng vẻ thanh thuần như nước.





Mái tóc đen nhánh xõa tán lạc, lộ ra cô khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay, nước da trắng ngần như sữa bò, đôi môi củ ấu đỏ bừng, trắng trắng, đen đen, đỏ đỏ, đan xen trên một gương mặt tạo nên kích thích sâu đậm va vào tròng mắt người.





Mạc Tuân không phủ nhận mình thích cô, sẽ bị sắc đẹp của cô hấp dẫn, tỷ như bây giờ nhìn cô, anh vẫn rất động tâm như cu.





“Tiểu Viên Viên, để chị ôm cái nào!” Lệ Yên Nhiên đưa tay ôm Tiểu Viên Viên.





Tiểu Viên Viên đột nhiên đứng lên, nó vươn móng vuốt nhỏ cào Lệ Yên Nhiên.





Lệ Yên Nhiên sợ đến lui về phía sau, cô ta rất sợ bị động vật cào cắn.





Mạc Tuân nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Cào em rồi?”





Lệ Yên Nhiên lắc đầu: “Không có, cũng may em tránh kịp.”





Lệ Yên Nhiên rất nản lòng, mặc kệ cô ta lấy lòng Tiểu Viên Viên thế nào, mua đồ ăn đắt đỏ cho Tiểu Viên Viên ăn, Tiểu Viên Viên cũng không cảm kích, rất bài xích cô ta, cũng không để cô ta tới gần.





Lệ Yên Nhiên là cảm thấy con mèo Tiểu Viên Viên cần cho nắc thang đi xuống lại không thèm đi, nếu như nó không phải thú cưng của Mạc Tuân, Mạc Tuân vô cùng cưng chiều nó thì cô ta sẽ chẳng phải lấy lòng một con mèo.


















';