Chương 676:
Nhắc tới Lê Hương, mặt của Liễu Chiêu Đệ liền lạnh xuống, bà ta vốn đã chạm trán qua với Lê Hương, hai ngày này bà cũng nghe nói Lê Hương bị mấy tên đàn ông kia cưỡng hiếp, cô gái như vậy nhất định chính là vết nhơ với Mạc Tử Tiễn.
“Tử Tiễn nhà dì và Lê Hương kia không có bất kỳ quan hệ nào, Yên Nhiên cháu đừng nên nói lung tung, Tử Tiễn dì đã có hôn ước rồi, đợi đến khi Tử Tiễn tìm được vị hôn thê kia, chú dì sẽ lập tức thành hôn cho Tử Tiễn.” Liễu Chiêu Đệ cười nói.
Lệ Yên Nhiên biết ánh mắt Liễu Chiêu Đệ chọn con dâu rất cao, Dạ Minh Châu còn không bắt được Mạc Tử Tiễn, đã nghĩ cách lầy lòng Liễu Chiêu Đệ, nhưng nào ngờ Liễu Chiêu Đệ lại lại cản lại, rõ ràng bà ta rất không thích Dạ Mình Châu làm con dâu mình.
Bây giờ nhìn Liễu Chiêu Đệ vô cùng kiêu ngạo nhắc đến hôn ước của Mạc Tử Tiễn còn có vị hôn thê kia, Lệ Yên Nhiên sợ ngây người.
*Dì Mạc, vị hôn thê của Nhị thiếu kia rốt cuộc là thiên kim nhà ai vậy ạ, cháu thấy dì vui vẻ như thế, chúng cháu cũng chưa nghe nói qua.”
Liễu Chiêu Đệ thần bí nháy mắt: “Cái này hả… về sau cháu sẽ biết.”
Bà ta úp úp mở mở lại làm Lệ Yên Nhiên càng tò mò hơn.
Lúc này Mạc Từ Tước cùng Mạc Tuân xuống lầu, Mạc Từ Tước lên tiếng nói: “Ăn cơm thôi.”
“Được, cơm đã chuẩn bị xong rồi, ăn thôi.” Trên mặt Liễu Chiêu Đệ treo ý cười ưu nhã khéo léo.
Tất cả mọi người đi vào phòng ăn, người hầu nữ bắt đầu dọn thức ăn lên, Lệ Yên Nhiên ngồi cạnh Mạc Tuân: “Anh Tuân, tay phải anh bị thương, em đút anh ăn nhé.”
Lệ Yên Nhiên cầm lấy muỗng nhỏ, chuẩn bị đút Mạc Tuân.
Mạc Tuân tránh đi, tự mình dùng tay phải cầm đũa lên: “Tôi tự ăn được.”
Tay phải anh bị thương nặng, sau này không thể dùng sức, nhưng tay anh không phế, cầm đũa ăn cơm vẫn hoàn toàn không thành vần đề.
Lệ Yên Nhiên bị từ chối, tay cô ta cứng đờ giữa không trung, bọn họ đã là hôn phu hôn thê rồi, cho dù anh có thể cầm đũa, cô ta đút anh ăn một chút cũng không quá phận! Anh vậy mà từ chối.
Ở ngay trước mặt Mạc Từ Tước và Liễu Chiêu Đệ, còn có nhiều người hầu nhìn như vậy, Lệ Yên Nhiên cảm thấy rất mất mặt.
Lúc này Liễu Chiêu Đệ cười nói: “Tư Tước, anh xem bọn trẻ tình cảm vợ chồng son thật tốt quá, chúng ta phải ăn cầu lương() rồi.”
*Câu lương: Từ lóng Trung Quốc, dùng để chỉ hành động thân mật, tình cảm ngọt ngào của cặp đôi yêu nhau thể hiện trước người khác.
Liễu Chiêu Đệ thông minh cho bậc thang, Lệ Yên Nhiên liền thuận theo leo xuống.
Mọi người bắt đầu ăn cơm chiều, suốt buổi ăn Mạc Tuân im miệng không nói, một chữ cũng không lên tiếng, lúc này một chuỗi chuông di động vang lên, là điện thoại của Liễu Chiêu Đệ.
Liễu Chiêu Đệ lấy di động ra nhìn, là Mạc Tử Tiễn gọi.
“Tư Tước, là Tử Tiễn gọi điện thoại tới.” Liễu Chiêu Đệ lộ ra ý cười vui vẻ duy nhất trong suốt tối nay, bà ta đứng lên: “Mọi người từ từ ăn, dì nhận điện thoại.”
Mạc Từ Tước gật đầu: “Đi đi.”
Liễu Chiêu Đệ đến phòng khách, ấn phím nhận: “Tử Tiễn, con còn nhớ gọi cho mẹ đấy à, mấy ngày này con đi đâu thế hả?”
“Mẹ” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn truyền tới: “Con tìm được tín vật đính hôn, con tìm được vị hôn thê của À:m con rồi?
“Cái gì?” Bước chân Liễu Chiêu Đệ dừng lại, đến giọng cũng cất cao lên: “Tử Tiễn, con nói cái gì, con nói con tìm được… vị hôn thê của con rồi?”
Liễu Chiêu Đệ nhanh chóng xoay người, nhìn về phía Mạc Từ Tước trong phòng ăn.
Mạc Từ Tước ngẳng đầu, ánh mắt u trầm dán vào điện thoại trên tay Liễu Chiêu Đệ, con gái của Lâm Thủy Dao rốt cục cũng lộ diện, đã hai mươi năm rồi?
';