Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 67






Chương 67:

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt trong suốt của cô, lúc này có chút ngốc ngốc, không còn là bộ dáng quật cường không chịu thua ban nãy, chọc cho anh tức giận, bây giờ có chút ngu ngơ đáng yêu.

 

“Làm sao, nghe không hiểu lời của tôi hay là không muốn? Không muốn thì lăn xuống đi?”

 

Mỗi lần kéo cô ngồi lên đùi cũng là anh, mà không khách khí đuổi cô đi cũng là anh.

 

Lê Hương trầm mặc mấy giây: “Tôi không xuống, tôi sẽ đút cho anh.”

 

Mạc Tuân một tay nâng chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô lên, chậm rãi uống ly rượu mà cô đang đút cho.

 

Lúc anh uống rượu còn mở mắt nhìn cô, gương mặt xinh đẹp của Lê Hương càng đỏ hơn, luôn cảm giác như mình với anh đang làm chuyện mờ ám nào đó.

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch vỗ tay nói: “Được rồi, rượu này Nhị ca cũng uống xong, vậy còn ba nghìn vạn thì tính sao?”

 

Có Hoắc Tây Trạch dẫn đầu, đám người kia cũng nhao nhao phụ họa.

 

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, ba nghìn vạn này cũng Cô bưng ly rượu tới bên miệng anh.

 

Mạc Tuân một tay nâng chiếc eo nhỏ nhắn mềm mại của cô lên, chậm rãi uống ly rượu mà cô đang đút cho.

 

Lúc anh uống rượu còn mở mắt nhìn cô, gương mặt xinh đẹp của Lê Hương càng đỏ hơn, luôn cảm giác như mình với anh đang làm chuyện mờ ám nào đó.

 

Lúc này Hoắc Tây Trạch vỗ tay nói: “Được rồi, rượu này Nhị ca cũng uống xong, vậy còn ba nghìn vạn thì tính sao?”

 

Có Hoắc Tây Trạch dẫn đầu, đám người kia cũng nhao nhao phụ họa.

 

“Đúng thế tiểu mỹ nhân, ba nghìn vạn này cũng không phải con số nhỏ, hay là cô bảo Mạc tổng trả giúp đi?”

 

“Mặc dù ba nghìn vạn với Mạc tổng chỉ là một con số nhỏ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ tự bỏ ra được, cho nên tiểu mỹ nhân, cô nên làm một cái giao dịch với Mạc tổng đi.”

 

Hoắc Tây Trạch cười nói: “Nhân viên tiếp rượu của 1949 chúng tôi đều có giá cả, giá bao nhiêu thì ứng với mức phục vụ đấy, đến đây xem đơn giá này.”

 

Lập tức có người đem đơn giá đưa tới trước mặt Lê Hương, ba nghìn vạn này đã đủ mua một đêm của đầu bảng ở 1949 rồi.

 

Lê Hương vội vàng khép lại tờ đơn giá, cô cảm giác như mình đã bước lên nhằm thuyền giặc, mấy người này chính là cố ý.

 

Cô định đứng dậy.

 

Nhưng Mạc Tuân lại giữ chặt eo cô không cho cô làm loạn, bá đạo giam cô trong ngực mình: “Lê Hương, có phải là tôi quá quen thuộc với em rồi, cho nên ở trong ngực tôi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn anh: “Bằng không thì sao, đêm nay tôi với anh biểu diễn ở ngay hiện trường hay là về khách sạn của anh?”

 

Khóe môi mỏng của Mạc Tuân khẽ cong lên: “Em tự lựa chọn đi, tôi thế nào cũng được.”

 

“Anhl”

 

Ánh mắt Mạc Tuân rơi vào khăn che mặt của cô: “Không chọn cũng được, vậy em phải tháo khăn che mặt xuống.”

 

Anh muốn tháo khăn che mặt của cô.

 

Trước kia có máy lần anh cũng muốn làm vậy nhưng đều bị cô cự tuyệt, anh liền không miễn cưỡng, nhưng lần này thì khác, anh nhất định phải bắt cô tự mình tháo xuống.

 

Lê Hương thấy tia cường thế trong mắt anh, cô không khỏi mím môi cười lạnh: “Mạc tổng xác định muốn mất ba nghìn vạn để nhìn mặt tôi một lần, lỡ như tôi xấu tới ma chê quỷ hờn thì không phải anh đã thua thảm rồi sao?”

 

Mạc Tuân nhíu mày: “Tôi tiêu tiền của mình còn chưa đau lòng, em lại đau lòng gì chứ, không phải em muốn làm Mạc phu nhân của tôi đấy chứ?”