Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 656-660




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 656:



Về cô gái thần bí từng oanh động Đế Đô năm đó, Dạ Minh Châu từng nghe ông nội kể qua, bây giờ nghe lại, vẫn như cũ cảm thấy kinh tâm động phách, Dạ Minh Châu thực sự không biết rốt cuộc như thế nào nữ tử dĩ nhiên có thể bằng sức một mình lật đỗ toàn bộ Dạ gia.



Ba ngày sau chính là ngày viện khoa học tuyển chọn rồi, ông nội hứa hẹn nói sẽ không để cho Lê Hương xuất hiện, Dạ Minh Châu nhanh chóng lộ ra nụ cười xán lạn.



Cô ta biết ông nội đồng ý ra tay?



Dạ Minh Châu nhanh chóng khoác lên cánh tay Dạ lão làm nũng: “Ông nội, chỉ có ông thương cháu thôi.”



Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trên sân cỏ biệt thự Tây Uyễn, Mạc Tuân xuống xe, cầm lấy áo khoác của mình vào biệt thự.



Mạc lão phu nhân đã ngủ rồi, Mạc Tuân ở trên ghế sa lon phòng khách thấy được một bóng người, là Mạc Từ Tước.



Bố anh Mạc Tư Tước vậy mà tới đây?



Mạc Tuân quăng áo khoác lên ghế sa lon: “Sao bồ lại đến đây?”



“Bồ tới thăm bà nội, bà nội đã ngủ rồi.” Nói xong ánh mắt u trầm của ông rơi lên gương mặt đầy vết thương của Mạc Tuân: “Mặt của con bị sao vậy?”



Lúc này mẹ Ngô “ôi” một tiếng: “Trời ạ thiếu gia, mặt cậu sao sưng bằm thế này, cái này… cậu có phải đánh nhau với người khác không?”



Mẹ Ngô cảm thấy không thể tin được, thiếu gia nhà bà là cậu bé ngoan, là kiểu chỉ nói chuyện chứ không động tay động chân, đến cùng là ai mang thiên đao đánh thiếu gia nhà bà thành thế này? “Thiếu gia, cậu mau ngồi xuống, tôi lấy hòm thuốc xử lý cho cậu một chút.” Mẹ Ngô hốt hoảng đi tìm hòm thuốc.



Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon, Mạc Từ Tước nhìn đứa con trai này của mình: “Từ lúc nào học được đánh nhau với người khác, vì cái gì, phụ nữ?”



Mạc Tuân rũ xuống mí mắt anh tuấn, lười biếng chán chường dựa lưng vào trong nệm êm, anh lười biếng lên tiếng: “Dạ”



Anh thừa nhận, anh chính là vì phụ nữ đánh nhau.



Anh đã sớm muốn đánh Từ Thiếu Nam rồi, anh đã nhịn đến bây giờ rồi.



Nhớ tới cái tay kia của Từ Thiếu Nam trong khách sạn khoát lên vai Lê Hương, anh hận không thể đánh gãy cái tay đó của Từ Thiếu Nam.



Mạc Từ Tước vắt chéo đôi chân, lão phu nhân đã ngủ rồi, ông vốn đợi Mạc Tuân về, hiện tại trong tay ông cầm tờ báo kinh tế tài chính bằng tiếng Anh, trên người là áo len cổ tròn màu xám tro ở nhà, cả người thâm trầm lại nho nhã: “Đánh thắng không? Ôm được mỹ nhân về không?”



Mạc Tuân mím môi lại thành đường thẳng trắng bệch nhàn nhạt: “Không đánh thắng, con bị người ta bỏ rơi rồi, con bị người đùa bỡn tình cảm, con thất tình, được chưa?”



Ở Đề Bar, anh phải thừa nhận, Từ Thiếu Nam nói không sai, anh chính là bị Lê Hương bỏ rơi rồi, anh lần đầu tiên chơi trò tình ái, đã bị người ta chơi thành như vậy.



Anh không cam lòng, phẫn nộ, thống hận, còn có đố kị, cảm giác này gần như khiến anh phát điên không thể khống chế.



Thừa nhận đi! Anh đánh Từ Thiếu Nam cũng là bởi vì Từ Thiếu Nam đoạt mát cô gái của anh, anh thất tình rồi.



Hiện tại cô đối với anh vẫn lạnh nhạt, đến thực sự câu dẫn anh cũng khinh thường.



Mạc Từ Tước thâm thúy nhìn Mạc Tuân: “Vậy hãy nhanh chóng thu xếp tình cảm thất bại này, khiến nó trở thành quá khứ, sau này con sẽ gặp được người tốt hơn.”



“A…” Mạc Tuân từ trong cổ họng cút ra bật ra tiếng cười khẽ châm chọc, sau đó nâng mắt nhìn về phía Mạc Từ Tước đối diện: “Lời lừa gạt này, bố lừa chính mình đi, đã nhiều năm như vậy, bố đã thoát ra khỏi sao, bố đã gặp được người tốt hơn rồi sao?”



Mạc Từ Tước cứng đờ, cuộc nói chuyện ngắn ngủi của hai cha con rơi vào ngõ cụt, trò chuyện không nổi nữa, hồi lâu sau ông đứng dậy, rời đi.
Chương 657:



Trước khi đi, ông nói câu sau cùng: “Chúng ta khác nhau, con may mắn hơn bố.”



Con ông may mắn hơn ông rất nhiều, bởi vì trong sinh mệnh Mạc Tuân gặp được là Lê Hương, cô gái Lê Hương kia yêu anh như sinh mệnh.



Mà ông gặp Liễu Anh Lạc, mặc kệ ông có cố thế nào, cũng không chiếm được một chút tình yêu nào của bà.



Đời này của ông đều là yêu mà không được yêu.



Điều này cũng có thể chính là nguyên nhân Mạc Từ Tước hạ thủ lưu tình với Lê Hương! Lúc Lê Hương lấy thân phận con gái Hạ gia đến Đề Đô, quản gia tư nhân của ông Tống Minh đã đưa tư liệu cho ông, ông vốn có thể bóp Lê Hương chết trong trứng nước.



Thế nhưng, ông không ra tay.



Ông và Lê Hương đã từng quen biết, ánh đầu tiên mắt ông đã biết Lê Hương cô gái này là ngôi sao rực rỡ, tới đâu cũng sẽ là tâm điểm giữa vạn người.



Ngày hôm nay tất cả chuyện xảy ra ở Đề Bar Mạc Từ Tước đều biết, ông ở Hải Thành cũng từng nói, ông không hy vọng Lê Hương xuất hiện trong sinh mệnh Mạc Tuân lần nữa, bởi vì, cô có thể dễ dàng phá hủy anh.



Quả nhiên, Mạc Tuân gặp lại Lê Hương lần nữa, anh lại yêu, yêu đến hai lần.





chapter content







Một gói thuốc lá rất nhanh đã hút hết, Mạc Tuân vào phòng tắm xối nước lạnh, sau đó lên giường ngủ.



Anh nhanh chóng say giấc, sau khi trở lại Đế Đô, giấc ngủ của anh vẫn tốt.



Thế nhưng, anh nằm mơ.



Mơ một giấc mơ rất dài.



Trong mộng là tiên cảnh nhân gian, anh nằm trên giường, nhưng trong khoái cảm cực độ kích thích tỉnh lại, anh mở mắt ra, khi đó là hừng đông, tia sáng màu vàng kim xuyên qua lớp cửa số từ từ soi đến, một căn phòng ấm áp lưu luyến, chậm rãi anh thấy rõ, trên người của anh có một người đang ngồi.



Đó là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, trên người cô mặc váy ngủ hai dây, nhìn như là màu hồng nude, càng thêm tôn lên làn da trắng mịn như sữa bò.



Mái tóc đen thanh thuần như tơ lụa xõa tung ở bờ vai trơn bóng, có vài sợi tóc mắc ở sau tai, lộ vành tai nhỏ trắng như tuyết, Mạc Tuân thấy được mặt cô, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn bằng bàn tay, ngũ quan thanh thuần tuyệt sắc, đôi mắt đen láy lóng lánh ánh nước nhìn anh, sóng nước xoay vần trong đôi mắt kia.



Hình ảnh đó, chính là cảnh hoạt sắc sinh hương(‘).



(°) Hoạt sắc sinh hương: Ý chỉ những bông hoa diễm lệ nhát, dùng để miêu tả nhan sắc xinh đẹp của người phụ nữ.



Trong mộng chính khóe mắt anh đỏ tươi, trong cỗ họng như có than lửa lăn qua, bàn tay to nắm lấy đường cong mềm mại hình chữ S kia, giọng khàn đục: “Lê Hương, em làm gì thế hả?”



Cô gái vươn bàn tay nhỏ bé, đẩy anh ngã ra sau, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nói từng chữ một: “Anh nói em làm gì, làm…anh nha.”



Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, tỉnh.
Chương 658:



Khi ngủ vẫn là một màn đen kịt, bây giờ tỉnh lại đã là hừng đông, anh từ trong cơn mộng xuân của mình tỉnh lại.



Yết hầu khẽ dịch chuyển, Mạc Tuân chán chường nhắm mắt, giơ tay lên che khóe mắt đỏ tươi nhiễm đầy dục vọng của mình, anh thò tay xuống dưới, quần đã ướt.



Mẹ kiếp1 Cho dù có giáo dưỡng tốt đi nữa anh cũng không nhịn được bật ra tiếng thô tục, anh rốt cuộc làm sao vậy, bị ma nhập rồi ư? Trong thực tế bị cô chơi còn chưa đủ, ngay cả trong mộng cũng… bị cô chơi, còn là nữ trên nam dưới…



Mạc Tuân ngủ không ngon, sáng sớm không ăn sáng đã rời Tây Uyên, đến công ty.



“Lão phu nhân, thiếu gia gần đây bị sao thế, sao cứ âm tình bát định?” Mẹ Ngô nhịn không được nói thầm với lão phu nhân.



Lão phu nhân lòng tựa như gương sáng: “Tôi thấy nó gần đây bị nóng trong người đấy.”



Nóng trong người? Mẹ Ngô chuẩn bị điều chỉnh một chút thực đơn gần đây, nấu món thanh đạm làm chủ, nghĩ như vậy bà liền lên lầu, vào phòng ngủ chính của Mạc Tuân quét dọn.



Lúc vào, trên giường lớn xốc xếch bừa bộn, trên chiếc thảm mêm mại ném đâu từng tờ giây bị vò lại, còn có quân áo bân Mạc Tuân đã thay ra.



Mẹ Ngô là người từng trải, gương mặt già nua trong nháy mắt đỏ lên: “Lão phu nhân, bà nói đúng, thiếu gia gần đây quả thật bị nóng trong người!”



Mạc Tuân đến công ty, toàn bộ Mạc thị đều biết vị chủ tịch đại nhân hôm nay tâm tình không tốt, ai nấy đều trân trọng, sợ đến mức không dám thở mạnh.



Lúc xế chiều, Mạc Tuân nhận được tin nhắn từ Lệ Yên Nhiên: “Anh Tuân, hôm nay anh có bận không, có thể tới đón em tan học không ạ?”



Mạc Tuân vứt di động xuống bàn làm việc, qua vài giây, anh lại nhặt di động lên, đáp “Được.”



Mạc Tuân cầm chìa khóa xe, trực tiếp lái đến Đại học T.



Chiếc Rolls-Royce Phantom dừng sát ở rồi ven đường, Mạc Tuân không xuống xe, anh từ từ trượt cửa sổ xe xuống, đôi mắt thâm thúy xuyên qua lớp kính chiếu hậu, thờ ơ nhìn lướt về Đại học A phía sau.



Bây giò đang là lúc tan học, sinh viên Đại học A lục tục đi ra.



Mạc Tuân thấy được đám Phạm Điềm, nhưng bên cạnh Phạm Điềm không có Lê Hương.



Phạm Điềm và mấy cô gái khác đi tới, vừa đi vừa nói, “Điềm Điềm, sao hôm nay không thấy Lê Hương?”



“Lê Hương bị bệnh rồi, cậu ấy xin nghỉ.”



“Cái gì, Lê Hương bị bệnh?”



“Đúng vậy, Lê Hương sốt cao 42 độ, nghe nói bây giờ còn đang hôn mê, tớ đang muốn đến nhà Hạ gia thăm Lê Hương, các cậu có muốn đi cùng tớ không?”



“Đương nhiên là muốn! Lê Hương sao ngay giờ phút quan trọng này lại bị bệnh, hai ngày sau viện khoa học sẽ qua đây tuyển chọn nhân tài, Lê Hương không phải vẫn muốn vào viện khoa học sao, đã nỗ lực lâu như vậy, Lê Hương vậy mà lại đột nhiên ngã bệnh.”



“Các cậu nói xem có phải hôm qua Lê Hương ở Đề Bar bị kinh sợ rồi không? Tối qua Mạc thiếu đánh nhau với Từ thiếu, tớ bây giờ nghĩ lại còn thấy sợ, lúc đó Mạc thiếu còn đây Lê Hương!”



Đám con gái đi xa, bàn tay to của Mạc Tuân hơi siết vô lăng, cô bị bệnh rồi sao, phát sốt 42 độ? Tối hôm qua ở Đề Bar, anh thát thủ đẩy cô một cái, lúc đó anh quá tức giận, không khống chế được chính mình.



Lúc này cửa xe kế bên người lái được mở ra, Lệ Yên Nhiên đi vào ngồi: “Anh Tuân, anh chờ có lâu không ạ?”



“Không lâu, tôi đưa em về nhà.”
Chương 659:

“Anh Tuân, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm nha.”

“Lát nữa tôi có họp, hôm nay không rảnh.”

Lệ Yên Nhiên nhìn người đàn ông bên người, ngũ quan sắc bén lạnh lùng kia, cả người anh như phủ một tầng sương lạnh, nhìn ra được tâm tình của anh không tốt lắm.

“Anh Tuân, chuyện hôm qua anh nói với em ấy, chuyện đính hôn là thật sao, anh không nói đùa đấy chứ?”

Mạc Tuân nhấp môi mỏng, trầm giọng nói: “Hiện tại Đế Đô đều đang đồn đám hỏi giữa hai nhà Mạc Lệ, Yên Nhiên, tôi nói đính hôn là thật, tôi cũng có thể cưới em, nhưng, tôi không thích em, chúng ta chỉ là đám hỏi, tôi chỉ là cần một Mạc phu nhân.”

Anh nói cái gì? Lệ Yên Nhiên cứng đờ, anh nói, anh không thích cô ta…

Lệ Yên Nhiên đã sớm biết người đàn ông này lạnh lùng bạc tình, nhưng mặt cô ta vẫn trắng nhọt, đính hôn ngọt ngào hóa thành mơ hồ khó chịu cùng khuất nhục.

“Yên Nhiên, em là thủ phủ thiên kim, có rất nhiều sự lựa chọn, không cần thiết phải vì tôi mà bạc đãi bản thân mình, em tốt nhất nên suy tính một chút đi!”

“Không cần suy tính, em đã quyết định rồi. Anh Tuân, chúng ta đính hôn đi! Cành nhanh càng tốt!” Lệ Yên Nhiên nói thẳng.

Mạc Tuân trầm ngâm trong chốc lát, từ khi Lê Hương xuất hiện trong cuộc sống của anh, đã khuấy đảo cuộc sống của anh đến long trời lở đất, cô ảnh hưởng trực tiếp đến tâm tình của anh, làm cho anh điên cuồng, không khống chế được, anh rất ghét bản thân như vậy.

Anh muốn để cho mình bình tĩnh trở lại, trở lại quỹ đạo bình thường, quay về con người trước kia của mình, trước khi cô đến, đám hỏi giữa hai nhà Mạc Lệ cũng đã trong kế hoạch.

Cứ như vậy đi, quên đi cô.

Mạc Tuân gật đầu: “Ừ.”

Lê Hương là ngày thứ hai tỉnh lại, Lê Bang và Lam Yên niệm A di đà phật, cảm tạ trời đất, nhanh chóng đỡ Lê Hương ngồi dậy: “Lê Hương, cuối cùng con cũng tỉnh, con hù chết chúng ta, nếu như con không tỉnh, chúng ta sẽ ném đám lang băm này ra ngoài!”

Lê Hương tựa lưng vào gối, sắc mặt cô tái nhợt không có chút huyết sắc nào, cả người thật sự đã ngã một trận bệnh lón, cô yếu ớt cười: “Bố Lê, mẹ Lam, con không sao, con hiện tại khỏe rồi.”

“Lê Hương, con nói xem đang yên đang lành, sao đột nhiên phát sốt, sốt tới 42 độ!”

Vì sao đột nhiên phát sốt? Cô cũng không biết.

Chính là cảm thấy thứ vẫn luôn nắm trong lòng chọt biến mát, hút đi sinh mạng cô, loại cảm giác triệt để mất đi này khiến cô thấy vô cùng đau đón, đau đến choáng váng.

“Chắc là cảm lạnh thôi ạ, nói chung con không sao rồi, được rồi Bố Lê mẹ Lam, khi nào viện khoa học tuyển chọn vậy ạ?”

“Lê Hương, viện khoa học tuyển chọn vào ngày mai đó, nếu con không tỉnh liền bỏ lỡ!”

Cái gì, ngày mai? Lê Hương thầm mắng mình một trận, cô thực sự quá không có tiền đồ, lại vì một người đàn ông muốn sống muốn chết, cô đã vì Mạc Tuân chết một lần rồi, ném sứ mệnh của mình ra sau đầu, lần này cô suýt chút nữa giẫm lên vét xe đổ của mình, không được, cô phải nhanh chóng tỉnh lại. Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhanh chóng lộ ra ánh sáng, cả người như sống lại, thần thái sáng láng: “Bố Lê mẹ Lam, ngày chúng ta đợi rốt cuộc đã tới, viện khoa học, con tới rôi, mẹ ơi, con tới rôi. Lê Bang và Lam Yên đều nở nụ cười, bọn họ lại thấy được Lê Hương bình thường rực rỡ chói mắt kia, cô khỏe thật rồi.

Hôm nay chính là thời gian viện khoa học tuyển chọn, lần này top 5 trường đại học tụ tập lại một chỗ, sau đó dựa theo mã sinh viên từng người đi vào phòng làm việc nhận khảo sát tuyển chọn.

Đám Phạm Điềm vây quanh Lê Hương.
Chương 660:



“Lê Hương, nghe nói lần tuyển chọn này chọn rất ít người, chỉ có ba người được chọn thôi.”



“Nhưng Lê Hương à, cậu thi đạt trọn 750 điểm, hiện tại danh chắn toàn bộ Đề Đô, tớ tin trong ba người sẽ có cậu.”



“Đúng vậy Lê Hương, chúng tớ đều tin tưởng cậu.”



Hiện tại đã là mùa thu, hôm nay Lê Hương mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, mái tóc đen thanh thuần xõa xuống, trên tóc kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai, cô gái 20 tuôi xinh đẹp trẻ trung, vừa nhỏ nhắn mềm mại lại ấm áp.



Lê Hương mỉm cười: “Điềm Điềm, mượn lời chúc của các cậu nhé.”



Lúc này Phạm Điềm kéo Lê Hương lại: “Lê Hương, cậu mau nhìn, viện trưởng viện khoa học Dạ lão tới kìa, nghe nói lần này ông ta là chủ khảo đó!”



Lê Hương ngước mắt, phía trước có rất nhiều người, đều là các sinh viên tới nhận phỏng vấn, hiện tại mọi người nhanh chóng nhường ra một con đường, mấy người mặc tây trang màu đen đi tới, trong đó được bao vây ở phía trước là Dạ lão tinh thần khỏe mạnh, ông ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.



Lúc này dường như cảm ứng được, Dạ lão quay đầu, một đôi mắt trầm đục sắc bén nhìn lại, trực tiếp rơi vào trên người Lê Hương.



Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hương thấy được hàn ý trong mắt Dạ lão.



Dạ lão thu mắt, mang theo cả đám người biến mắt ở cuối hành lang.



“Lê Hương, vị này Dạ lão hiện tại là ngôi sao sáng giới trung y, địa vị của ông ta nói một không hai đấy.”



“Tớ nghe ngóng được Dạ lão theo đuỏi y thuật rất điên cuồng, tớ còn nghe nói Dạ lão đang nghiên cứu… thuật trường sinh bắt lão.”



Thuật trường sinh bắt lão? Lê Hương khẽ chau hàng mày thanh tú, trên đời này nào có ai trường sinh bắt lão, xưa kia các quân vương cỗ đại vì trường sinh bất lão này, mê tín đám đạo sĩ tự nhận là tiên hoàn, còn cưỡi thuyền đến chốn bồng lai tiên cảnh, cuối cùng chẳng những thắt bại, còn rơi vào cái chết không được yên thân.



Dạ lão này sao lại si mê cái này? Lê Hương nhớ tới ban nãy khi cô đối diện với Dạ lão, trong hai mắt Dạ lão cất giấu vài phần điên cuồng, khiến cô hết sức khó chịu, hơn nữa cô nhạy cảm nhận ra được Dạ lão không có thiện ý với cô, đại khái là bởi vì nguyên nhân cháu gái ông ta, Dạ Minh Châu.



Lê Hương trong lòng có chút cảnh giác, buổi tuyển chọn hôm nay sợ rằng không được thuận lợi, bao gồm chuyền đi đến viện khoa học như cô mong muốn, chỉ sợ cũng trắc trở bủa vây.



Nhưng, bảo rương thứ hai mẹ lưu lại đang ở trong viện khoa học, cô nhất định phải vào viện khoa học tìm được bảo rương đó, ai cũng không thể ngăn cản bước chân cô.



Lúc này phía trước đi tới vài cái người quen, là Lệ Yên Nhiên và mấy nữ sinh Đại học T.



Mấy nữ sinh kia vây quanh Lệ Yên Nhiên như một nàng công chúa ở chính giữa, “Oa, Yên Nhiên, cậu thật sự sắp đính hôn với Mạc tổng sao?”



“Mạc tổng nhìn rất lạnh lùng đó, vẫn là Yên Nhiên cậu có biện pháp, bắt Mạc tổng lại, bọn tớ hâm mộ cậu quá đi mắt!”



Đám Phạm Điềm cũng nghe được giọng nói ríu rít của mấy cô ta, Phạm Điềm thuận miệng lẫm bẩm một câu: “Lệ Yên Nhiên này sắp đính hôn với Mạc tổng à?”



“Có lẽ vậy! Gần đây Đề Đô đều đang đồn đám hỏi hai nhà Mạc Lệ, chuyện này cũng không kỳ lạ.”



“Trông Mạc tổng cứ xa cách tại thượng, một thân cắm dục, không nghĩ tới ánh mắt cũng chả tốt máy, thích con nhỏ bạch liên hoa như Lệ Yên Nhiên.”



Lúc này Lệ Yên Nhiên thấy được Lê Hương, cô ta nhanh chóng đi lên trước, gương mặt kiêu ngạo cùng vui sướng: “Lê Hương, các cô đang bàn luận gì đấy, có phải đang bàn luận về chuyện đính hôn giữa anh Tuân và tôi không? Không sai, chúng tôi sắp đính hôn rồi, thời gian đính hôn đã chọn xong, ba ngày sau đấy.”