Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 65






Chương 65:

 

Bên người mấy tên giám đốc này có rất nhiều phụ nữ, béo gầy cao thấp, đều đã gặp qua hết, có điều dạng phụ nữ tỉnh táo cơ trí biết ăn chơi như Lê Hương này thì lại không nhiều lắm.

 

Thoáng một cái liền tạo nên sự hiếu kỳ của mấy người đàn ông.

 

“Dù sao người cũng chạy không thoát khỏi tay chúng ta, không bằng cô tới chơi một ván đi, như vậy càng thú vị.”

 

Lê Hương ngồi xuống bàn đánh bài, bên cạnh là Mạc Tuân.

 

Toàn bộ quá trình Mạc Tuân không nói lời nào, chỉ ưu nhã hút mấy điếu thuốc của mình, có điều anh vẫn là ông vua lớn nhất ở đây.

 

Hoắc Tây Trạch chớp mắt nhìn Lê Hương, có lòng nhắc nhở: “Không ai có thể đánh thăng Nhị ca, nếu không, cô đi cầu xin Nhị ca một chút, để lát nữa anh ấy sẽ hạ thủ lưu tình?”

 

Lê Hương không nói gì.

 

Cô không muốn cầu xin anh.

 

Mạc Tuân cũng không dao động cảm xúc, chỉ là hơi thở trên người lạnh thêm vài phần, đầu ngón tay gõ vào gạt tàn thuốc.

 

“Mạc tổng, vậy chúng ta bắt đầu chia bài thôi.”

 

Lê Hương nhận bài, không chút hoang mang đánh ra một lá, vị Tổng giám đốc tiếp khách kia liền bị loại.

 

Lúc Lê Hương đánh ra lá bài thứ hai, Hoắc Tây Trạch phải đổ hết bài của mình lên bàn, rất không phục nhìn về phía người còn sót lại Mạc Tuân: “Nhị ca, trí nhớ cùng khả năng mưu tính của cô gái này không kém, em bị loại rồi, anh nhất định phải báo thù cho em.”

 

Lê Hương cứ như vậy loại đi hai người, mấy tên giám đốc trong sương phong liền hiếu kỳ vây quanh quan sát.

 

“Tiểu mỹ nhân, không nhìn ra cô còn có tài lẻ này.

 

“Bây giờ còn mỗi cô với Mạc tổng đánh bài, có điều trước giờ Mạc tổng chưa từng thua, trừ phi chính Mạc tổng muốn thua.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn về phía Mạc Tuân, thật ra cô rất ít khi đánh bài, chỉ nhìn Diệp Linh chơi qua, trình độ của Diệp Linh lại rất kém, luôn luôn thua tiền, cho nên luôn kéo cô theo đề thắng tiền.

 

Lê Hương vốn thông minh, việc đánh bài này cần có kỹ xảo, cô học rất nhanh, có điều cùng loại cấp bậc dày dặn kinh nghiệm như Mạc Tuân đánh bài thì cô không còn phần thắng nữa rồi.

 

Nếu như cô muốn thắng, thì chỉ có thể là Mạc Tuân để cho cô thắng.

 

Thế nhưng cô không muốn mở miệng cầu xin anh.

 

Nếu như đã cắt đứt, thì nên dứt khoát một chút, nếu không cô cũng sẽ xem thường chính bản thân mình.

 

Lê Hương đánh ra cây bài trong tay.

 

Trong làn khói mù lượn lờ, Mạc Tuân chậm rãi nheo đôi mắt thâm thúy, anh biết cô quật cường sẽ không cầu xin tha thứ, quyết tâm muốn phân chia rõ ràng với mình, ngậm một nửa điều thuốc lá bên miệng, anh cũng đánh lá bài của mình ra.

 

Hoắc Tây Trạch tập trung quan sát, vỗ vào bàn: “Nhị ca thật lợi hại, Nhị ca uy vũ.”

 

Cơ thể nhỏ nhắn của Lê Hương khẽ run lên, cô đã thua.

 

“Tiểu mỹ nhân, cơ hội đã cho cô nhưng cô lại thua mất rồi, một lần thua này của cô là ba nghìn vạn đấy.”

 

Ba nghìn vạn?

 

Lê Hương cũng không biết tiền đánh cược là bao nhiêu, ba nghìn vạn con số này đủ để cô phải kiếm cả đời.

 

Chỉ chơi một ván, mà cô đã đeo trên lửng món nợ ba nghìn vạn.

 

“Đừng hốt hoảng tiểu mỹ nhân, cô có thể tìm người trả giúp ba nghìn vạn này, có điều chúng tôi muốn nhìn kế hoạch của cô đã, trước tiên mau tháo khăn che mặt xuống.”